Quân y (3)
Tướng quân bách chiến tử,
Tráng sĩ thập niên quy.
Tướng quân trăm chết trận, tráng sĩ mười năm về.
Trận này có thể đánh mười năm tám năm, cụ thể bao lâu, Cẩm Vinh không biết, nhưng ở thời đại này tỉ lệ chết trận sa trường vẫn là rất cao, hiện tại thương binh được đưa đến quân y mỗi ngày nhiều gấp bốn năm lần lúc trước.
"Kiên nhẫn một chút." Cẩm Vinh nói với một binh lính bị thương, miệng hắn cắn một tấm mộc, nói rồi, liền đem xương đùi bị gãy mạnh tay nẹp lại.
Cuối cùng băng hai miếng nẹp bằng một mảnh vải, binh lính nhìn vị đại phu cao không đến bả vai mình, nước mắt lưng tròng nói, "Tống quân y, liệu ta có thành kẻ tàn phế hay không?"
Cẩm Vinh an ủi, "Yên tâm, sẽ không sao, xương đã nắn lại, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian liền tốt."
Ở quân y doanh, giờ không còn ai coi Tống Cẩm Vinh như tiểu hài tử nữa, thái độ với y thuật của đối phương là hoàn toàn kính trọng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tống y quân cứu mấy tướng sĩ cận kề cái chết trỏ về.
Ai vào quân y doanh, cũng cung kính gọi một tiếng, "Tống quân y."
Nhưng mà Cẩm Vinh lại không có bởi vậy cảm thấy cao hứng, theo thời gian, cô mới phát hiện thân phận quân y tệ ở chỗ, rất khó tiếp xúc đến các tin tức quân sự.
Nói cách khác, thân phận này chỉ có bị động tiếp thu tin tức, cho dù là tiến công hay phòng thủ thì cũng khôn có quan hệ gì đến một tiểu đại phu ở quân y doanh như cô.
Ở quân y doanh hai tháng, Cẩm Vinh bỏ chút thời gian rèn luyện, không còn đến mức gió thổi liền ngã, khỏe mạnh hơn rất nhiều, đáng tiếc dinh dưỡng không bù đắp được bao nhiêu, tố chất thân thể vốn đã kém, cho nên nhìn qua như cũ đơn bạc gầy yếu.
Lấy thân thể hiện tại lên chiến trường, kết cục không thể tốt đến đâu.
Cẩm Vinh chỉ có thể an ủi chính mình, tỉ lệ tử vong của quân y ở trên chiến trường chỉ cao hơn tỉ lệ tử vong của chủ soái, là một trong những vị trí an toàn, đừng hỏi cô từ chỗ nào thống kê được số liệu.
Ngoài ra còn có thân phận nữ tử, Cẩm Vinh rất rõ ràng, một khi bị phát hiện, cả cô cùng Tống gia đều sẽ không có kết quả tốt. Cũng may đãi ngộ của quân y thoáng hơn tướng sĩ, được phân một căn 'phòng' đơn có vách ngăn, lại không cần tham dự thao luyện, tham chiến, mà quân y doanh bận rộn ngày đêm, chân không chạm đất, Cẩm Vinh che giấu tốt, càng không ai có thể phát hiện.
Thuốc mới làm đều đã đưa cho Tôn Cương, Cẩm Vinh lại tìm chỗ đi phơi dược liệu, làm một mẻ thuốc mới.
Rời khỏi doanh trướng không bao xa, còn có thể nghe được tiếng quân sĩ thao luyện oai vũ hiển hách.
Thân là chủ soái đại doanh Tây Nam, Trình tướng quân tóm lại không tồi, trị quân nghiêm minh, làm người thông tình lý, lại đối xử tử tế với tướng sĩ phía dưới, chủ doanh có ảnh hưởng vô cùng lớn đến những người ở bên dưới.
Cái này làm cho Cẩm Vinh đối với việc giữ tánh mạng cho bản thân, lại nhiều một tầng tin tưởng.
Vì tiết kiệm thời gian, Cẩm Vinh chạy đến khu phía bắc đại doanh phơi tam thất, phía bên này ánh nắng sung túc, phơi nửa canh giờ thì tốt rồi.
Đang lúc Cẩm Vinh phơi dược liệu, thì từ đằng sau xuất hiện một bóng đen bao trùm lấy mình, cô vừa quay người, liền nhìn thấy một tiểu tướn mặc áo bào trắng ngồi bên rào chắn, dung nhan tuấn mỹ, mày kiếm mũi cao, ánh mắt tỏa sáng thanh triệt, cười lên lộ hàm răng trắng bóng, nhìn vào rất có hảo cảm,
"Ồ, tiểu gia hỏa, cậu là người của quân y doanh?"
Xem giáp trụ hoàn mỹ trên người hắn, phẩm cấp ở quân doanh hẳn là không thấp, Cẩm Vinh hơi hơi gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục phơi dược liệu, thuận tiện dịch hàng rào, sẽ không bị cản ánh mặt trời.
Tiểu tướng mặc áo bào trắng thấy như vậy, liền vui vẻ, "Nhóc mới bao lớn, sao lại đến quân y doanh làm học đồ?"
Cẩm Vinh ngước mắt nhìn hắn một cái, gọi cô là học đồ, xem ra hắn không phải người của đại doanh này, chỉ là không biết lại nhàn tản ở chỗ này.
"Không phải học đồ, là quân y."
Tuy rằng cảm thấy người này đầu óc không phải là kiểu đặc biệt thông minh, nhưng Cẩm Vinh vẫn lễ phép giải thích một chút, khỏi đắc tội người.
Người kia lại phụt một tiếng cười, hiển nhiên không tin.
Nhưng lúc này, hai tướng sĩ khiêng trường thương đi ngang qua, nhìn thấy Cẩm Vinh còn hữu hảo chào hỏi, "Tống quân y."
Bọn họ cũng từng được Cẩm Vinh trị thương cho, Cẩm Vinh cũng gật gật đầu đáp lại.
Tiểu tướng áo bào trắng: "......"
hai cái tướng sĩ kia có vẻ như cũng không biết tiểu tướng quân này là ai, tuy không quen biết, nhưng nhìn phẩm cấp cao hơn bọn họ, cung kính nói một tiếng, "Tướng quân."
Tiểu tướng áo bào trắng lại có chút hậm hực, "Thì ra nhóc thật sự là đại phu của quân y doanh."
"Trẻ tuổi như vậy?" Tiểu tướng áo bào trắng trong giọng nói lộ ra nghi hoặc, "Nhóc được mười sáu tuổi chưa?"
Triệu y sư đến làm quân y cũng có quy định, đại phu trẻ tuổi như vậy không có bao nhiêu khả năng bị triệu đến quân doanh.
Cẩm Vinh giương mắt, nghiêm túc nói "Ta năm nay mười bốn, hai tháng trước làm tân binh nhập doanh, trình tướng quân thấy ta hiểu y thuật, liền đem ta điều đến quân y doanh."
Tiểu tướng áo bào trắng tức khắc cạn lời, hắn nhìn nhóc này không lớn, lại không biết cư nhiên nhỏ như vậy, nghĩ vậy trong lòng không khỏi một bực, triều đình thiếu người đến mức này sao? Hài tử mới từng ấy tuổi cũng bắt đi làm lính.
"Đám người của triều đình đúng là một lũ tầm thường ăn không ngồi rồi." Tiểu tướng áo bào trắng oán hận nói, có vài phần tuổi trẻ khí thịnh.
Triều đình bắt ép là một chuyện, chủ yếu Tống gia dụng tâm hiểm ác, Cẩm Vinh nghĩ thầm trong lòng, nhưng cũng không nói ra, bất quá lần đầu gặp mặt, còn chưa tới mức có thể giao thiển ngôn thâm.
Bất quá dám mở miệng chỉ trích quan viên triều đình, xem ra người này thân phận cũng không bình thường, Cẩm Vinh như suy tư gì.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, Cẩm Vinh lại cúi đầu dọn dẹp dược liệu, lần này có lẽ có thể làm được nhiều thuốc hơn trước,
Làm cho tốt, nói không chừng cũng có thể bảo mệnh.
Lại không nghĩ tiểu tướng áo bào trắng hứng thú với quân y nhỏ tuổi Tống Cẩm Vinh, vì đối phương bị bắt ép nhập ngũ mà sinh chút thương tiếc.
Nói cũng nhiều, "Ta là Chu Ninh Gia, nhóc tên gì?"
Chu Ninh Gia, hiển nhiên Cẩm Vinh chưa từng nghe qua, là con cháu nhà ai cũng không biết, người nổi tiếng duy nhất ở Đại Khải cô biết là hoàng tộc họ Triệu.
"Tống Cẩm Vinh, cẩm tú cẩm, vinh hoa vinh." Cẩm Vinh ngắn gọn đáp.
Một bên phơi dược liệu, một bên ứng phó một tiểu tướng quân ăn nói không khéo lắm, Cẩm Vinh vẫn là thành thạo.
Đến nỗi vì sao am hiểu như vậy, Cẩm Vinh nghĩ hẳn là trời sinh đi.
"Nhóc có từng đọc sách không? Biết chữ không?"
"Ba năm, biết chữ."
"Y thuật của nhóc thế nào? Rất lợi hại sao?"
"Tạm được."
......
Chờ Cẩm Vinh phơi xong dược liệu, Chu Ninh Gia đã chủ động đem Tống Cẩm Vinh trở thành người của mình, xem đến vô cùng thuận mắt.
Chu Ninh Gia sảng khoái nói, "Có chuyện gì, cứ báo tên Chu Ninh Gia ta là được."
Một đôi mắt đen nhánh thanh triệt, thần quang sáng láng.
Cẩm Vinh ậm ừ sao cũng được mà lên tiếng.
Nhưng không nghĩ tới, hai ngày sau gặp lại, Chu Ninh Gia lại bị đưa đến quân y doanh, lần này mai phục địch, trúng mũi tên, cũng may không phải trí mạng chỗ, chỉ là bị thương ở xương bả vai.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không có việc gì, Chu Ninh Gia ta là ai chứ." Áo bào trắng xinh đẹp cũng nhiễm một mảng máu lớn, khuôn mặt tuấn tú dính tro bụi, nhưng vẫn rất có tinh thần mà nói.
"Trình tướng quân nói, nhất định phải chữa khỏi thương thế cho hắn, mặc kệ dùng loại thuốc gì." Người nói chuyện là Thẩm Hoài mà Cẩm Vinh nhận thức.
Xem dáng vẻ khẩn trương của hắn, thì ra tánh mạng Chu Ninh Gia còn rất quý giá, bất quá trình tướng quân hiển nhiên càng coi trọng đại cục, vẫn ở chiến trường trấn thủ địch nhân, chỉ phái Thẩm Hoài lại đây.
Vốn dĩ dựa vào trình độ coi trọng của đám người Thẩm Hoài với hắn, hẳn là không tới phiên Cẩm Vinh một tân quân y tư lịch chứ đến hai tháng trị thương cho hắn.
Chỉ là mũi tên kia có độc, mặc dù rút ra, miệng vết thương vẫn còn độc, máu đen ngòm, mà người quen thuộc với phương diện này nhất lại là Cẩm Vinh.
Mũi tên độc có tác dụng gây ảo giác, Chu Ninh Gia ồn ào vài câu xong, thần chí có chút không rõ, nhưng dù vậy, cũng còn có thể thấy rõ người đang chữa thương cho hắn, Tống Cẩm Vinh.
Vừa định mở miệng nói chuyện, Cẩm Vinh liền nhanh chóng cầm một con dao đã khử trùng, cắt trên miệng vết thương trúng độc đã tím đen trên vai hắn, động tác bén nhọn,
Chu Ninh Gia nhìn thấy thịt của mình bị cắt như vậy lập tức liền hôn mê bất tỉnh.
Khử sạch độc tố còn xót lại, lại băng bó miệng vết thương, rót chén nước thuốc, chữa trị cũng liền không sai biệt lắm.
Ngày hôm sau, Cẩm Vinh liền thấy Chu tiểu tướng quân tung tăng nhảy nhót ở trước mặt cô.
"Thì ra nhóc lợi hại như vậy."
"Ta còn chưa gặp qua đại phu trẻ tuổi y thuật lại tốt như vậy."
"Nhóc học y ở đâu vậy?......"
Cũng may Chu Ninh Gia người này tuy có chút phiền phức, nhưng vừa nghe chiến giác thổi lên, liền lập tức cất bước đi, trừ bỏ vài lần bị thương ban đầu, về sau thương thế cũng càng ngày càng ít.
"Bản tướng quân là người nào, nào dễ dàng bị thương như vậy, lần đó là ta khinh địch......" Chu Ninh Gia căm giận nói, hiển nhiên đem sự tình lần đó coi là sỉ nhục.
Cẩm Vinh cũng biết, Chu Ninh Gia tuy rằng tính tình kiệt ngạo kiêu ngạo chút, nhưng bản lĩnh vẫn là không sai, lần trước trong doanh địa luận võ, đánh mười hai lượt, cũng không ai đánh bại được hắn.
Tuy rằng không bị thương, nhưng Chu Ninh Gia lúc rảnh vẫn sẽ chạy tới tìm Cẩm Vinh, có lẽ là Tống Cẩm Vinh hắn nhìn thuận mắt, cũng có lẽ cô không bởi vì thân phận của hắn mà khom lưng uốn gối.
Lần trước trúng tên, Trình tướng quân còn tự mình đến thăm Chu Ninh Gia, nghe nói còn cảnh cáo hắn không được liều mình ra tiền tuyến nguy hiểm, bởi vì ưu đãi đặc biệt của Trình tướng quân, mọi người đều biết thân phận hắn quý giá.
Tuy không lấy lòng a dua, nhưng ánh mắt nhìn hắn không giống các binh lính bình thường, thậm chí sợ đắc tội quý nhân, ít người muốn đến gần tiếp cận hắn.
Người thái độ trước sau không thay đổi như Tống Cẩm Vinh đích xác rất ít.
Nếu nói suy nghĩ của Cẩm Vinh thì Chu Ninh Gia thân phận tôn quý đến mấy đi nữa thì liệu hắn có thể mạo quốc pháp, khiến cô nữ giả nam trang nhập quân doanh không bị chém đầu sao.