Nàng ta chỉ hy vọng Tam hoàng tử nhớ hứa hẹn, không đưa hoa tuyết nhan tặng ra.
Nhưng chờ mong của nàng ta chú định thất bại.
Ngày hôm sau, không đợi Lạc thượng thư mở miệng, tấu chương buộc tội Tam hoàng tử cũng đã bay lả tả.
Đại lục Thiên Huyền xác thật nam nữ cách biệt không nặng, tự do yêu đương cũng thường thấy. Nhưng tiết mục cô em vợ cùng tỷ phu bỏ trốn, vẫn khiêu chiến điểm mấu chốt đạo đức của mọi người.
Cho nên Lạc thượng thư đưa ý giải trừ hôn ước giữa Tam nữ nhi cùng Tam hoàng tử, rất thuận lợi.
Thậm chí không cần hắn mở miệng, hoàng đế chủ động yêu cầu Tam hoàng tử bồi thường.
Lạc thượng thư thuận thế đưa ra ý muốn đền bù hoa tuyết nhan cho Tam nữ Lạc Yên Nhiên, tất cả mọi người cảm thấy thuận lý thành chương. Mà Dạ Vô Tuyết bị phụ hoàng hắn ta răn dạy một trận, căn bản do dự cũng không có, giao hoa tuyết nhan cho Lạc thượng thư -- dù sao hoa tuyết nhan vốn dĩ không phải hắn ta dùng. Trước mắt có thể sử dụng bình ổn lửa giận của phụ hoàng cùng Lạc thượng thư, ngu sao mà không dùng?
Kiều An nhìn hoa tuyết nhan trong tay, mỉm cười nói, "Tam muội, nếu tỷ nói, tỷ thay muội bảo quản hoa tuyết nhan này, muội tin tỷ sao?"
Lạc Yên Nhiên vội gật đầu nói, "Tỷ tỷ, của muội hết thảy đều là của tỷ, huống chi là hoa tuyết nhan nho nhỏ này!"?
Em gái này, làm người nhịn không được mà đau lòng nha.
Bất quá, cô không nói kế hoạch cho nàng.
Hoa tuyết nhan đã có, hiện tại cần một người công lực cao cường cởi bỏ phong ấn trên người Lạc Yên Nhiên, nàng có thể rửa sạch danh phế sài.
Kỳ thật, thời điểm cô biết Lạc Mông Nhiên chạy tới tuyết vực, liền đánh chủ ý như vậy.
Nhìn Lạc Mông Nhiên vì người khác làm áo cưới, tâm tình thật là vô cùng sảng khoái.
Ban đêm, Lạc Mông Nhiên một lòng muốn biết hoa tuyết nhan ở đâu, lại tìm mọi cách ra Lạc phủ.
Kỳ thật, Kiều An cố ý.
Nếu cô muốn ngăn, biện pháp nhiều lắm.
Bất quá, trên thế giới này, có gì so với chuyện cho người ta hy vọng lại tự mình phá hủy nó tàn nhẫn?
Lạc Mông Nhiên không dám tin nhìn Tam hoàng tử.
Tuy nàng ta tâm chí kiên định, nhưng đối mặt chuyện như vậy, vẫn đầy lửa giận.
"Dạ Vô Tuyết, ngươi đáp ứng với ta. Hoa tuyết nhan kia là của ta! Ngươi sao có thể cho người khác?"?
Vốn tâm tình Dạ Vô Tuyết buồn bực, hiện tại lại bị Lạc Mông Nhiên răn dạy một trận, càng buồn bực.
Vốn hắn ta thấy Lạc Mông Nhiên trước kia rất ngoan ngoãn nhu thuận, bỗng trở nên giống tiểu dã miêu dã tính khó thuần, làm hắn ta rất hứng thú. Nhưng cũng không có nghĩa nàng ta có thể ở trên đầu hắn ta giương oai!
"Ngươi chất vấn bổn hoàng tử?"
Nếu là Lạc Mông Nhiên ban đầu, khả năng sẽ nhẫn. Nhưng hiện tại hoa tuyết nhan không có, nam nhân vô dụng này, nàng ta cần gì lá trái lá phải?
"Đúng vậy, ta đang hỏi ngươi. Dạ Vô Tuyết, ngươi không phải đường đường là Tam hoàng tử sao? Sao hả, chuyện đồng ý với ta cũng làm không được, ngươi vẫn là nam nhân sao?"
Bất luận nam nhân nào cũng không muốn bị nghi ngờ "Không phải nam nhân".
"Kia bổn hoàng tử khiến cho ngươi biết, ta có phải nam nhân hay không......"
Nếu nói, phía trước, còn cố kỵ Lạc Mông Nhiên là nữ nhi Lạc thượng thư, cũng thấy nàng ta rất thú vị, không muốn ngay lúc đó lấy trong sạch của nàng ta.
Nhưng hiện tại Dạ Vô Tuyết phi thường nôn nóng cần một hồi vui sướng tràn trề - phát tiết lửa giận.
Lạc Mông Nhiên đang phẫn nộ cảm giác được nguy hiểm, đã chậm!
Nàng ta không thể nghĩ được, Dạ Vô Tuyết dám bá vương ngạnh thượng cung!
Mà nàng ta cũng không thể tin, mình không có lực phản kích!
Chờ hai chân nàng ta nhũn ra từ dưới thân hắn ta bò dậy, cả người lạnh băng. Nàng ta biết, đó là ngọn lửa báo thù.
"Ngươi sẽ hối hận, Dạ Vô Tuyết, ngươi đối ta như vậy, ngươi sẽ hối hận......"
- -----
22h40 14/8/2019
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT