Kiều An là cô gái thế nào, anh tự mình tiếp xúc qua, sao có thể giống như cô ta nói?
Nhưng Nhược Vũ San này, tâm tư nhiều, chuyện này có khả năng xảy ra.
Anh bắt trọng điểm rất nhanh.
"Nếu cô biết cô ấy thích tôi, tại sao cô lại giả bộ không quen tôi?"
Đối với học bá chỉ số thông minh siêu quần mà nói, nói dối như thế thật sự quá rõ ràng.
"Còn có, nếu hai cậu là bạn thân, cậu sao lại cố tình nói ra chuyện này? Nếu là bạn thân, cô ấy thích tôi, tại sao cô lại chọc thủng?"
Ở trong lòng Sở Vân Phàm, nếu là anh em, vì anh em cõng tiếng xấu cũng là nên làm. Hành vi của Nhược Vũ San, thuyết minh cô ta không có tâm tư tốt đẹp.
Với cả, anh cảm thấy, Kiều An thích anh là lời nói dối lớn nhất.
Anh cùng cô nói chuyện. Là giáo thảo có vô số người tỏ tình từ nhỏ, anh có thể từ ánh mắt phân biệt được trong đó có ái mộ che dấu không.
Hành động của Nhược Vũ San, thật sự làm anh ghê tởm. Cố ý chạy đến trước mặt anh nói dối, chính là để bôi đen Kiều An? Loại người này, cũng quá bỉ ổi. Khó trách nhiều lão sư không thích cô ta.
Chán ghét trong mắt Sở Vân Phàm thật sự quá rõ ràng.
Rõ ràng làm Nhược Vũ San bi thương.
Nhiều năm qua, cô ta chưa từng trải qua đau đớn như vậy. Đặc biệt, ánh mắt này còn đến từ nam sinh.
Nhược Vũ San phát hiện mình nói như cũng không thuyết phục, chỉ có thể xấu hổ mà rời đi.
Về đến nhà, đau khóc thành tiếng.
"Bọn họ đều khi dễ em! Cô ấy thay đổi! Cô ấy không bao giờ là bạn em nữa. Còn có Sở Vân Phàm cũng theo cô ấy khi dễ em......"
Nhược Vũ San khóc thút thít, luôn có thể khiến nam nhân đau lòng.
Tần Luyên dù vừa từ công ty trở về, một thân mỏi mệt, nhưng nhìn hai mắt cô ta đẫm lệ, trong lòng thương tiếc.
Ngoài thương tiếc, lại là dục - hỏa.
Bụng hắn nóng lên, nhịn không được đè cô ta trên giường hung hăng yêu thương.
Nhưng, dưới lúc hắn đang lửa đốt thân, cô ta khóc càng lợi hại.
"Anh, không cần!" Môi cô ta trắng bệch, đôi mắt, đen làm hắn tâm động. Cô ta như thuyền nhỏ lung lay sắp đổ, trôi nổi trong bể tình hắn mang lại.
Nhưng hắn không cho cô ta bất luận cơ hội cự tuyệt nào. Hắn ở trên người cô ta lưu lại dấu vết ****.
"Ai khi dễ em, nói cho anh trai, anh trai giúp em đối phó!"
Nam nhân thỏa mãn, thân thể trần trụi, ôm cô ta trước ngực.
Tóc cô ta hỗn loạn, môi đỏ bừng, ánh mắt mê ly. Bộ dáng này, giống tiểu yêu tinh, làm hắn ta lúc nào cũng muốn hung hăng yêu thương.
Nhưng Nhược Vũ San càng thêm sợ hãi.
Lúc này, trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời của Sở Vân Phàm.
Anh nhìn qua tinh thần phấn chấn bồng bột, tốt như thế. Nếu anh làm bạn trai mình thì tốt rồi. Vì cái gì, anh thà tin Vương Kiều An mà không tin cô ta?
Cô ta không cam lòng.
Không chỉ thế, cô ta phát hiện, mỗi ngày, Kiều An đều đỡ Sở Vân Phàm đi phòng y tế thay thuốc.
Cô ta nghĩ. Nếu không có biện pháp ly gián tình cảm, vậy thì dùng thủ đoạn khác.
Cô ta lặng lẽ viết thư nặc danh cho chủ nhiệm hai lớp, tố giác ở giai đoạn cao tam quan trọng, Vương Kiều An dụ dỗ Sở Vân Phàm yêu sớm. Ở trong, cô ta kể lể tệ đoan yêu sớm, còn chỉ ra yêu sớm sẽ ảnh hưởng Sở Vân Phàm thi đậu đại học đế đô.
- -----
12h55 10/2/2020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT