Ngày mùa thu gió thổi, ánh sáng phản xạ trên người, làm cả người chìm đắm trong ánh sáng.
Không xa, Kiều An đỡ Sở Vân Phàm trở về khu dạy học.
Lúc này còn chưa học, không ít người ở trên hành lang thấy cảnh tượng như vậy, nhiều người nói khe khẽ.
Rốt cuộc, đó là nam thần giáo thảo!
Mà trong một góc âm u, Nhược Vũ San cũng thấy một màn ấm áp, thiếu chút nữa cắn nát môi.
Nếu là người khác thì thôi, nhưng người này lại là Vương Kiều An.
Kiều An đưa Sở Vân Phàm về, cũng trở về phòng học, vài người Chu Ngọc quây lại, làm mặt quỷ.
"Kiều An, cậu và giáo thảo của chúng ta có chuyện gì thế?"
Những người khác chưa nói gì, nhưng cũng mang dáng vẻ tò mò.
Kiều An ứng phó đám người bát quái này, cảm giác thật sự Alexander.
Trong phòng học tiếng cười truyền xa, rơi vào tai Nhược Vũ San, giống như cười nhạo.
Cô ta cắn môi, xoay người ra ngoài.
Không ai chú ý tới, cô ta lên tầng, đứng trước cửa lớp 13.
Khuôn mặt cô ta thuần mỹ, nhờ một nam sinh gọi Sở Vân Phàm. Nam sinh đi vào, cười hì hì trêu ghẹo nói, "Sở đại giáo thảo, vận đào hoa của cậu không tồi. Có nữ sinh tìm cậu, lớn lên xinh đẹp."
Sở Vân Phàm không rõ ai tìm, chân cà nhắc đi ra, thấy là Nhược Vũ San, lập tức lạnh mặt.
Cơ mà, Nhược Vũ San lại khóc lã chã.
Không nói lời nào, cúi đầu.
"Sở đồng học, thực xin lỗi! Cậu nghe tôi giải thích, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu! Là Kiều An bôi nhọ tôi, tôi không biết vì cái gì cô ấy phải làm như vậy......"
Tuy không biết cô ta nói cái gì, nhưng tư thế khom lưng xin lỗi, nam sinh bên cạnh Sở Vân Phàm cũng không thể nhìn được.
Đấm vai Sở Vân Phàm, cười nói, "Người ta là nữ, không cần keo kiệt thế! Cô ấy xin lỗi, cậu cũng tha thứ đi!"
Nếu không cùng Kiều An nói chuyện, biết Kiều An là ngườithế nào, Sở Vân Phàm sẽ cảm thấy đều là âm mưu của Kiều An.
Bởi vì nhìn dáng vẻ đơn thuần của Nhược Vũ San, sao có thể tưởng tượng được cô ta là vậy với bạn thân tốt nhất của mình?
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn nam sinh ồn ào kia một cái, đối phương sợ tới mức không dám nói thêm gì. Sở nam thần ngày thường tốt tính tâm tình hôm nay tựa hồ không tốt. Vì thế cậu ta sờ mũi tránh xa.
Nhược Vũ San thấy trong mắt Sở Vân Phàm lạnh lẽo, nước mắt rơi xuống.
"Có chuyện, tôi vốn không muốn nói, nhưng, tôi muốn nói cho cậu, người yêu thầm cậu thật ra là Vương Kiều An......"
Làm bạn tốt 5 năm, Nhược Vũ San đương nhiên biết Vương Kiều An từ sơ trung liền yêu thầm Sở Vân Phàm.
Chẳng qua Vương Kiều An bởi vì tự ti không dám nói, mà cô ta nhìn thấu cũng không nói toạc.
Cô ta từng tận mắt thấy Vương Kiều An vì xem Sở Vân Phàm chơi bóng rổ mà trốn tiết, thần thái trong mắt đó rất rõ ràng, Nhược Vũ San lại chẳng phải đứa ngốc, sao có thể không biết!
Mà lúc này cô ta nói với Sở Vân Phàm, rõ ràng không có ý tốt.
"Bởi vì Vương Kiều An thích cậu, cho nên cố ý làm thấp tôi, khiến cậu chú ý...... Bọn tôi là bạn thân tốt nhất, tôi không thể tin, cô ấy có thể làm như vậy!"?
Cô ta không biết, những lời cô ta nói, vào tai Sở Vân Phàm, hiệu quả lại khác.
Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Nếu hiện tại Sở Vân Phàm có hảo cảm với Nhược Vũ San, cô ta nói gì, anh cũng sẽ tin.
Đáng tiếc, hiện tại, anh càng tin thứ mình nhìn thấy và trải qua hơn.
- -----
17h25 4/2/2020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT