Diệp Thiếu Ân ngồi ở sau xe hút thuốc.

Tối đầu xuân, bên ngoài vẫn còn lạnh, xe tắt đèn lẳng lặng đậu ở trong bóng tối. Trong xe không mở điều hòa, Diệp Thiếu Ân kéo dây kéo áo khoác, cánh tay vòng trước ngực.

Chuyện tiền bạc hắn không nói cho anh rể biết, hắn cảm giác Thường Quan Sơn không quá tin tưởng hắn, nhờ quan hệ của chị gái nên mới được anh rể cho hắn quản lý Hồng Cát Chế Dược. Thời gian dài như vậy mà hắn vẫn chưa được gia nhập Hồng Phường, hắn nghĩ trong lòng Thường Quan Sơn hắn không bằng Tạ Lệ.

Cho nên số tiền kia phải tự mình giải quyết, hắn buộc lòng phải động đến hàng của Hồng Cát Chế Dược. Hắn làm việc cho Hồng Cát đã lâu, chia cho một ít hoa hồng cũng không quá đáng, hơn nữa hàng này bán rất có lời, động một chút cũng không nhúc nhích được Hồng Cát.

Trong lúc chờ đợi, Diệp Thiếu Ân nghĩ tới Nguyễn Thu Viện.

Hắn hạ quyết tâm rút hàng của Hồng Cát ra bán, là do Nguyễn Thu Viện lợi dụng quan hệ nơi Đỗ Thịnh Liên giúp hắn liên lạc người mua. Khoảng thời gian này nhìn quen dáng vẻ Nguyễn Thu Viện mềm yếu, hắn đã quên lúc cô đi theo Đỗ Thịnh Liên phong quang thế nào. Kỳ thực Nguyễn Thu Viện có chút bản lĩnh, chỉ cần cô trung thành với hắn, có thể cân nhắc để cô ở bên cạnh làm việc.

Bởi vậy, Diệp Hinh Chi cũng không phản đối cho lắm.

Diệp Thiếu Ân ngẩn người, tàn thuốc rơi xuống ngón tay, hắn vội vàng phủi xuống, phát hiện mình đang cân nhắc tương lai với Nguyễn Thu Viện, hắn hoang đường mà cười nhạo một tiếng.

Thời gian trôi nhanh, sắc trời cũng càng ngày càng tối.

Trừ chiếc xe này ra, trong bóng tối còn có hai chiếc xe, đều là thủ hạ của hắn. Hắn sợ người mua giở trò, nên cho người mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị động thủ.

Vốn đêm nay Nguyễn Thu Viện khuyên Diệp Thiếu Ân không nên đích thân tới, thế nhưng nhiều hàng như vậy, Diệp Thiếu Ân giao cho ai cũng không yên lòng, tự mình đi một chuyến. Hắn không tin thủ hạ, tính khí hắn táo bạo lại thích động thủ, cũng không thổ lộ tình cảm với ai, nên sợ thủ hạ phản bội.

Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Một thủ hạ ngồi ở hàng ghế trước, xoay đầu lại nhìn hắn, thấp giọng gọi: “Ân ca?”

Diệp Thiếu Ân giơ tay lau mặt, tàn thuốc bỏ vào gạt tàn bên cửa xe, mở cửa bước xuống xe. Hắn nhìn thấy bảng số xe giống với bảng số đã cho biết trước.

Xe kia dừng lại bên cạnh xe bọn họ, từ trên xe bước xuống là hai người ngoài tỉnh. Họ chào hỏi Diệp Thiếu Ân, sau đó mở cốp sau xe, lấy ra hai valy chứa đầy tiền mặt.

Diệp Thiếu Ân gọi thủ hạ đếm tiền.

Thủ hạ hắn tùy ý lấy ra vài xấp tiền, kiểm tra.

Diệp Thiếu Ân cũng mở cốp sau, lấy ra một hòm thuốc, người của đối phương tới, động tác thuần thục nghiệm hàng.

Đợi hai bên xác nhận không có sai sót, giao dịch xong. Diệp Thiếu Ân đem hai valy đựng tiền bỏ vào trong xe. Lúc mở cửa xe chuẩn bị vào đi thì đột nhiên nghe tiếng ca nô chạy trên mặt biển.

Diệp Thiếu Ân dừng một chút, theo bản năng nhìn mặt biển phía trước. Nhưng không quá hai giây hắn ý thức không đúng, vội vã lên xe bảo tài xế lái xe.

Nhưng ô tô chưa kịp khởi động, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng còi cảnh sát, rất nhiều xe quân cảnh bao vây tầng tầng lớp lớp. Những thuộc hạ của Diệp Thiếu Ân mai phục trong bóng tối cũng bị lực lượng cảnh sát một lưới bắt hết.

Cửa xe quân cảnh mở ra, rất nhiều họng súng đen ngòm chỉa vào xe của hắn, có người la lớn: “Không được nhúc nhích, các người đã bị bao vây!”

Thủ hạ ngồi ở hàng trước đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hỏi Diệp Thiếu Ân: “Ân ca, làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Ân nhìn mặt của hắn, hoảng hốt một chút, nghĩ thầm, đêm nay trước khi ra cửa đã nói với Nguyễn Thu Viện chờ mình trở về, bây giờ chắc Nguyễn Thu Viện không thể chờ được.

Cửa xe từ từ mở ra, Diệp Thiếu Ân móc súng lục vứt qua một bên, bước một chân ra, sau đó giơ hai tay không lên, đi ra ngoài, hắn nói: “Đừng bắn, tôi không có vũ khí.”

Tạ Lệ vẫn chưa ngủ, anh không yên lòng ngồi ở trên bệ cửa sổ hút thuốc, cho đến bây giờ, anh vẫn chưa có bất cứ tin tức gì.

Hừng đông, Diêu Vĩ thức dậy đi nhà cầu, qua phòng khách nhìn thấy Tạ Lệ ngồi ở bên bệ cửa sổ hút thuốc, sợ hết hồn, hơi híp mắt lại đi tới, khàn giọng hỏi: “Lệ ca, sao chưa ngủ?” Mấy ngày nay nhà của hắn bị rò rỉ nước, vì vậy chuyển tới ở nhờ nhà Tạ Lệ.

Tạ Lệ nói: “Ngủ không được.”

Diêu Vĩ cau mày, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hai người quay đầu nhìn thời gian, đã năm giờ rưỡi sáng.

Diêu Vĩ giơ tay lên gãi đầu, tiếp tục đi vào phòng vệ sinh, đi xong, cả người hắn vẫn mơ màng, nhìn thấy Tạ Lệ vẫn ngồi hút thuốc, liền hỏi: “Lệ ca, không định đi ngủ sao?”

Tạ Lệ nói: “Chờ một lát.”

“Trời sắp sáng rồi” Diêu Vĩ nhỏ giọng nói.

Hắn vừa dứt lời, điện thoại Tạ Lệ để trên bàn đột nhiên vang lên, tiếng nhạc theo thời gian từ từ tăng lớn, trong yên tĩnh hừng đông có vẻ đáng sợ.

Diêu Vĩ nhìn điện thoại di động của anh, nói: “Ai vào lúc này gọi điện thoại?”

Hầu kết Tạ Lệ động đậy, anh bảo Diêu Vĩ lấy điện thoại di động đưa cho mình, nhìn dãy số, nhận điện thoại: “Alo?”

Diêu Vĩ nhìn anh, phát hiện trán anh mồ hôi chậm rãi chảy xuống, rõ ràng thời tiết vẫn lạnh, Tạ Lệ mặc một áo ngủ dày, nhưng tại sao lại nóng đến đổ mồ hôi.

Sắc mặt Tạ Lệ trầm tĩnh, liên tiếp đáp lại hai tiếng, cuối cùng nói: “Tôi biết rồi.” Sau đó cúp điện thoại.

“Lệ ca?” Diêu Vĩ không biết tại sao lại sốt sắng lên, nuốt một ngụm nước bọt.

Tạ Lệ tiện tay đem tàn thuốc ném vào gạt tàn, từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, vừa đi vào phòng vừa nói: “Thay quần áo ra ngoài.”

Diêu Vĩ không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt Tạ Lệ liền biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Tạ Lệ thay đổi một bộ âu phục màu đen, ca-ra-vat màu xám đậm, anh bảo Diêu Vĩ lái xe đi đến cục Cảnh sát Hải Cảng. Lúc ra cửa trời cũng đã hơi sáng, khi đến cục cảnh sát xa xa đã nhìn thấy ánh bình minh.

Trước cục cảnh sát lúc này đậu đầy xe, trước cửa ra vào có một đội cảnh sát trang bị súng ống đầy đủ bảo vệ.

Tạ Lệ mở cửa xuống xe, nhìn thấy Hà Xuyên Vân còn có Tống Đạo Chính đã tới. Đi tới trước không xa, nhìn thấy chiếc xe ô tô cổ của Bình Tường, cửa xe được kéo xuống, có thể nhìn thấy Bình Tường ngồi ở sau xe nhìn ra ngoài.

Nhìn thấy Tạ Lệ xuất hiện, Hà Xuyên Vân đi tới.

Sắc mặt hai người đều rất bình tĩnh, Tạ Lệ hỏi Hà Xuyên Vân: “Thế nào rồi?”

Hà Xuyên Vân nói: “Thường tiên sinh và Cát thiếu còn ở bên trong tiếp thu điều tra.”

Tạ Lệ đưa một điếu thuốc cho Hà Xuyên Vân, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hà Xuyên Vân cắn điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn phù hiệu của cục cảnh sát phía trên đang lóe sáng, nói: “Diệp Thiếu Ân buôn ma túy, hừng đông bị bắt, lực lượng cảnh sát mời Thường tiên sinh và Cát thiếu đến hợp tác điều tra, hơn nữa điều động lượng lớn cảnh lực đang sưu tra xưởng thuốc Hồng Cát.”

Tạ Lệ hỏi: “Kết quả sao?”

Hà Xuyên Vân lắc lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.

Lúc này, có một chiếc xe dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, Thường Tiểu Gia mặc áo sơ mi trắng và tây trang đen bước xuống, thần tình lạnh lùng, nhìn về phía cục cảnh sát.

Tạ Lệ nhìn thấy cậu, trong lòng nhất thời tê dại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play