Lúc Diệp Thiếu Ân về đến nhà đêm đã khuya. Nhà của hắn ở trung tâm thành phố Hải Cảng, diện tích nhà rất lớn, lúc vào cửa khí tức quạnh quẽ phả vào mặt.

Đã mấy ngày hắn không trở về nhà, hơn nữa hắn uống rượu rất nhiều, bước đi lảo đảo, vừa đi vào vừa tiện tay vứt áo khoác xuống đất, giày da dẫm lên áo khoác đắt giá.

Diệp Thiếu Ân rất khát nước, đi tới tủ lạnh ở nhà ăn, mở cửa tủ lạnh ra lấy một bình nước khoáng, vặn nắp ngẩng đầu mở miệng rót vào, uống hơn nửa bình nước, hắn vặn nắp lại, tiện tay để nửa bình nước còn lại trên bàn cơm.

Gần đây hắn quen một đám người trong lúc cá độ bóng đá, đều từ ngoài tỉnh đến đây, trong đó có mấy con cháu quan lại phú thương. Diệp Thiếu Ân đi chơi với đám người kia, mỗi ngày bài bạc, uống rượu, ngủ với gái, đã nửa tháng không trở về nhà.

Diệp Thiếu Ân đi vào phòng của mình, trong phòng không có mở đèn, cửa phòng khép hờ, trên giường lớn nằm một người, đắp chăn chặt chẽ.

Hắn đi thẳng tới giường, tóm mái tóc rải rác trên gối, kéo người lên quạt một bạt tai.

Nguyễn Thu Viện thở hổn hển, theo bản năng giơ tay ôm đầu.

Diệp Thiếu Ân nói: “Tao đã trở về mày không nghe sao? Nằm trên giường giả chết?”

Hai chân Nguyễn Thu Viện dán vào ngực, ngồi ở trên giường, rút người lại, giọng nói khàn khàn: “Em không nghe anh về.”

Diệp Thiếu Ân lại giơ cao tay lên.

Nguyễn Thu Viện vội vã vùi đầu vào cánh tay, cả người co ro, khẽ run.

Tay của Diệp Thiếu Ân không có đánh xuống, hắn mắng một câu: “Giống như con chó chết.” Sau đó đi tới cuối giường, bắt đầu cởi quần áo.

Nguyễn Thu Viện xuống giường, nói: “Em giúp anh pha nước tắm rửa.” Nói xong không dám nhìn Diệp Thiếu Ân, đi vào phòng vệ sinh.

Diệp Thiếu Ân cũng không nói được tại sao mình vẫn giữ Nguyễn Thu Viện bên cạnh. Lúc trước khi hắn biết Nguyễn Thu Viện có quan hệ với Tạ Lệ, nên muốn người từ nơi Đỗ Thịnh Liên, thuần túy chỉ muốn chơi đùa. Đến bây giờ vẫn còn nhớ từ chỗ Đỗ Thịnh Liên nhìn thấy Nguyễn Thu Viện, lúc đó cô luôn làm điệu làm bộ câu nhân. Sau khi cô về với hắn, mỗi ngày hắn không đánh thì mắng, Nguyễn Thu Viện lạnh rung co ro như biến thành người khác, không chói lọi như khi bên cạnh Đỗ Thịnh Liên. Diệp Thiếu Ân nghĩ chẳng mấy chốc mình sẽ chán cô, hắn trở về nhìn thấy Nguyễn Thu Viện cảm thấy rất phiền lòng, nhưng vẫn không đuổi cô đi.

Tắm rửa sạch sẽ, Diệp Thiếu Ân ở trần nằm ở trên giường, nghe tiếng hít thở nhỏ bé của Nguyễn Thu Viện bên cạnh. Lát sau, không nhịn được duỗi tay bóp cổ Nguyễn Thu Viện.

Nguyễn Thu Viện nắm lấy tay hắn, nỗ lực làm cho hắn bỏ tay ra, nhưng đáng tiếc khí lực không đủ. Mắt thấy cô thiếu dưỡng sắp hôn mê Diệp Thiếu Ân mới thu tay. Nguyễn Thu Viện kịch liệt ho khan.

Diệp Thiếu Ân nhấc hai tay lên, bàn tay đan xen lót dưới gối. Hắn nhớ mấy ngày nay lúc bài bạc bên cạnh mình luôn có rất nhiều người mẫu trẻ đẹp, thanh xuân tươi mới hơn là Nguyễn Thu Viện, ở trên giường cũng chủ động nhiều hơn. Hắn vẫn không hiểu sao mình nhất định muốn giữ Nguyễn Thu Viện lại.

Nguyễn Thu Viện ho khan rất lâu, Diệp Thiếu Ân nhắm mắt lại vẫn phập phồng thấp thỏm, không thể ngủ, đột nhiên nghe tiếng Nguyễn Thu Viện khẽ gọi: “Thiếu Ân.”

Diệp Thiếu Ân mở mắt ra, trong bóng tối lạnh lùng nhìn cô.

Ánh sáng quá mờ, thần sắc Nguyễn Thu Viện không rõ lắm, nhưng giọng nói của cô ám ách bằng phẳng: “Có phải anh gặp chuyện gì?”

Diệp Thiếu Ân không trả lời, nếp nhăn giữa chân mày càng ngày càng sâu.

Ngón tay Nguyễn Thu Viện mềm mại đặt ở mi tâm của hắn, nói: “Anh tâm tình nôn nóng, sao lại như vậy.”

Diệp Thiếu Ân kéo tay cô ra, vươn mình kéo chăn đến cằm, nhắm mắt ngủ.

Nguyễn Thu Viện sờ sờ huyệt thái dương của hắn, nói: “Ngủ đi.”

Trong phòng yên tĩnh lại, đột nhiên Diệp Thiếu Ân nói: “Tôi nợ người ta một khoản tiền.”

Nguyễn Thu Viện mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, cô dùng ngữ khí ôn nhu nói: “Nợ rất nhiều sao?”

Diệp Thiếu Ân ngồi dậy, chăn từ trên người hắn trượt xuống hông: “Nhiều hơn cô tưởng tượng.”

Vì vậy Nguyễn Thu Viện cũng ngồi xuống dậy: “Chuyện gì xảy ra?”

Diệp Thiếu Ân nói: “Tôi quen một đám người ngoài tỉnh có tiền, mỗi đêm ngầm tổ chức cá cược, tôi đánh cược, thua một khoản tiền.”

Kỳ thực chuyện này phức tạp hơn Diệp Thiếu Ân kể rất nhiều. Diệp Thiếu Ân quen với đám người kia không lâu, biết bọn họ có tổ chức đánh bạc, hắn tham gia nhưng không dám đặt nhiều tiền, chỉ đi theo đánh cuộc chơi cho vui. Sau đó trong lúc vô tình hắn phát hiện có một thiếu gia trẻ tuổi thường đến sòng bạc chơi có vấn đề. Những người khác không có kinh nghiệm nhiều năm đắm chìm trong sòng bạc như hắn, không phát hiện thủ đoạn gian lận của người kia.

Diệp Thiếu Ân lén lút cầm nhược điểm áp chế hắn, kết quả thiếu gia kia thừa nhận mình gian lận, hắn đã ăn gian hai ba ngày, mục đích là kiếm tiền đánh một trận lớn vào ngày cuối cùng. Lúc này Diệp Thiếu Ân mới hạ quyết tâm bỏ vào một số tiền lớn. Trong tay hắn không đủ tiền mặt, phải vay một số tiền lớn với lãi suất cao, chuẩn bị thắng cuộc sẽ lập tức trả tiền lại.

Kết quả không ngờ, buổi tối cuối cùng ấy, vị thiếu gia kia và Diệp Thiếu Ân thua đến táng gia bại sản, người kia cũng chạy trốn.

Diệp Thiếu Ân lâm vào khốn cảnh bị đám cho vay lãi suất cao đòi nợ.

Lúc này Nguyễn Thu Viện hỏi hắn: “Có phải đám người kia thông đồng lừa gạt tiền của anh?”

Kỳ thực khi vị thiếu gia kia mất tích, Diệp Thiếu Ân đã hoài nghi mình bị người ta chơi, đêm nay hắn cũng phái người đi thăm dò đám người kia, vẫn chưa có được tin tức. Lúc này nghe Nguyễn Thu Viện hỏi như vậy, lửa giận lại dâng lên, mắng: “Cô cho tôi là ngu xuẩn sao?”

Nguyễn Thu Viện trầm mặc một lát, lại hỏi: “Anh vay như thế nào?”

Diệp Thiếu Ân kéo sợi dây chuyền vàng trên cổ, nói: “Lãi suất cao.”

Nguyễn Thu Viện thở ra một hơi, nói: “Ở Hải Cảng cho vay lãi suất cao, không ai dám không cho Thường tiên sinh mặt mũi đi?”

Người cho vay lãi suất cao cũng do vị thiếu gia kia giới thiệu cho Diệp Thiếu Ân. Đến khi bị đòi nợ, Diệp Thiếu Ân mới biết kẻ cho vay lãi suất cao là người bên Câu Nghĩa.

Tuy rằng quy mô Câu Nghĩa không bằng Hồng Phường, thế nhưng đòi nợ người Hồng Phường vẫn có thể.

Diệp Thiếu Ân lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, rút một điếu thuốc ra, đốt thuốc.

Nguyễn Thu Viện nói: “Thiếu Ân, hay là nói cho Thường tiên sinh biết đi.”

Diệp Thiếu Ân nhìn cô, khóe miệng nghiêng cười một tiếng hỏi: “Tại sao cô nhất định muốn tôi nói cho Thường Quan Sơn?”

Nguyễn Thu Viện nắm cánh tay hắn: “Em sợ anh sẽ xảy ra chuyện.”

Diệp Thiếu Ân cười lạnh nói: “Tôi sẽ xảy ra chuyện gì? Tôi xảy ra vấn đề không phải như cô muốn? Có phải cô muốn mượn cơ hội này đến với lão già Thường Quan Sơn kia?”

Nguyễn Thu Viện nói: “Em không có.”

Diệp Thiếu Ân cho cô một bạt tai: “Kỹ nữ.”

Nguyễn Thu Viện bị đánh đến đầu lệnh qua một bên, tóc dài rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, qua một hồi lâu cô mới chậm chạp giơ tay che mặt, không nói gì thêm.

Diệp Thiếu Ân dựa vào đầu giường, lười biếng hút thuốc, đáy mắt buồn bực không chút tiêu tan, hắn lạnh lùng nói: “Cô không phải muốn theo Thường Quan Sơn, thì là muốn thừa cơ hội giúp Tạ Lệ ở trước mặt Thường Quan Sơn thượng vị.”

Khóe miệng Nguyễn Thu Viện bị đánh vỡ, cô dùng đầu lưỡi liếm vị máu tanh mặn, cô nói: “Em không có, nếu em lựa chọn cùng anh, thì em quan tâm cũng chỉ có một mình anh.”

Diệp Thiếu Ân nói: “Chuyện này không được nói ra ngoài, tôi có biện pháp giải quyết.”

Nguyễn Thu Viện gật gật đầu, cô chậm rãi nằm xuống, lúc sau tới gần Diệp Thiếu Ân, dán vào làn da trần trụi của hắn.

Diệp Thiếu Ân nhìn cô, không đẩy cô ra.

Khi Diệp Thiếu Ân thuốc hút xong, đột nhiên Nguyễn Thu Viện nắm chặt cánh tay hắn. Cô nhìn Diệp Thiếu Ân, muốn nói lại thôi.

Diệp Thiếu Ân đem thuốc ấn vào gạt tàn ở đầu giường, ngón tay nắm hàm dưới của Nguyễn Thu Viện, vuốt ve nói: “Muốn nói cái gì nói thẳng đi.”

Vẻ mặt Nguyễn Thu Viện hơi lưỡng lự, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: “Trong tay anh còn có Hồng Cát Chế Dược...” Cô nói câu này lại không nói thêm gì nữa, ôm lấy eo Diệp Thiếu Ân, gò má gối lên đùi hắn: “Anh không thể xảy ra chuyện, Thiếu Ân.”

Diệp Thiếu Ân cảm giác nước mắt ấm áp của cô chảy xuống chân mình, hơi run run, nhấc tay sờ tóc của cô.

Lời tác giả : Nội dung những chương này liên quan đến đầu mối chính của câu chuyện, không liên quan đến tình cảm của hai nhân vật chính, không có hứng thú có thể nhảy qua!

Lời bạn edit : mình vẫn không lý giải được tại sao Nguyễn Thu Viện lại khóc. Cô khóc vì muốn Diệp Thiếu Ân tin tưởng? Hay khóc vì kế hoạch của mình? Vì yêu? Hay vì lý do nào khác? Nàng nào hiểu giải thích giùm với.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play