Cực Phẩm Lão Bà: Tống Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bí Mật

Chương 58: Lời Dặn Cuối


...

trướctiếp

Sự việc Hứa Tấn Phong bị ung thư giai đoạn ba ít nhiều càng khiến Diệp Vũ Ca và Tần Gia Duyệt đứng ngồi không yên. Nói không sao là giả, thật ra hai người họ lại lo xoắn xuýt cả lên.

Hứa Tấn Phong lại một phen đau đầu khi hết Tần Gia Duyệt lại đến Diệp Vũ Ca xoay ông tới lui, tìm mua nhiều đồ bổ, thậm chí Diệp Vũ Ca còn đề nghị Tống Tư Thần phải mời được bác sĩ giỏi nhất để trị cho ông. Nhưng Hứa Tấn Phong chỉ đáp lại bằng cái xua tay rồi cười xoà.

“Ta già rồi, việc gì đến cũng phải đến, những ngày cuối đời nhìn các con thế này là ta đã vui rồi.”

Tần Gia Duyệt viền mắt đỏ hoe cố đánh mặt đi mà gạt nước mắt, Diệp Vũ Ca cũng cúi đầu buồn bã. Hứa Tấn Phong từ trước đến giờ đều như vậy, đều không muốn người ta bận tâm nhiều về mình.

“Sẵn hôm nay đông đủ, ta muốn nói một số chuyện... Tống thiếu cũng ở đây đi.”

Diệp Vũ Ca ngồi cạnh Tống Tư Thần, bên kia Tần Gia Duyệt ngồi cùng Vân Hạo.

Cả đêm qua ít nhiều Hứa Tấn Phong cũng suy nghĩ, suy nghĩ về bệnh của mình, cũng suy nghĩ về chuyện sau này của Thanh Duyệt Bang, cả chuyện Diệp Vũ Ca là em gái của Matthew nữa.

“Đêm qua Matthew có đến đây.”

Điều này là ông nói cho Diệp Vũ Ca và Tống Tư Thần. Cô hơi bất ngờ, Tống Tư Thần thì lại có vẻ như đã lường trước được.

“Vũ Ca, chúc mừng con đã tìm được anh trai của mình.”

Tần Gia Duyệt che miệng đang há to hết cỡ của cô. Tối qua Matthew đến Thanh Duyệt Bang là để nói Diệp Vũ Ca là em gái của gã ta sao? Loại chuyện này EQ thấp như Tần Gia Duyệt đúng là không tưởng tượng nổi.

“Không ngờ anh ấy lại đến đây trước rồi.”

“Đúng vậy, ta cũng không ngờ... Còn nữa, chuyện tình cảm của các con ta cũng không muốn quản nữa. Ta từng định tứ hôn Vũ Ca cho Vân Hạo, nhưng Vũ Ca lại chọn Tống thiếu... Haiz, ta cũng không muốn quản nữa, các con muốn sao thì muốn. Còn chuyện của Thanh Duyệt Bang mà Vân Hạo đã từng nhắc tới với ta... Ta sẽ để lại Thanh Duyệt Bang sau khi ta mất, Vân Hạo lên làm lão đại, các con có ý kiến gì không?”

“Không ạ...”

“Vậy được rồi, các con ra ngoài ta cần có chuyện riêng muốn nói với Tống thiếu.”

Khi cửa phòng vừa đóng lại, Tần Gia Duyệt liền kéo Diệp Vũ Ca chạy như bay ra ngoài, lựa một góc vắng, bày ra bộ dáng lấm lét như sợ ai nghe thấy điều gì.

“Cô bị cái gì thế?”

“Vũ Ca!!! Cô phải giúp tôi.”

“Giúp cái gì? Giúp cô cưa Vân Hạo hả?”

“Cô bậy quá, yên nào... Cái người tên Matthew kia thực là anh trai thất lạc hai mươi năm của cô hả?”

“Đúng thật rồi đó, mà sao vậy?”

“Người đó nghe đồn rất đáng sợ, anh ta liệu có xử lý người ta tàn nhẫn không?”

“Hmm, có đó, mà có chuyện gì sao? Hay cô làm gì có lỗi với anh trai tôi?”

“Không có không có... Vũ Ca à... mà cũng không phải... chỉ là hôm qua lúc Vân Hạo nói với tôi chuyện lão đại bị bệnh, tôi không kiểm soát được bỏ chạy ra ngoài va trúng anh trai cô rồi té ngã. Thực sự không cố ý đâu, không biết anh ta để bụng không. Anh ta là anh trai cô, vậy phiền cô nói giúp tôi một tiếng, dù gì cũng là tỷ muội mười tám năm nay.”

“Haiz, tôi còn tưởng chuyện gì lớn, anh ấy không chấp nhặt mấy chuyện này đâu...”

Trong thư phòng, Hứa Tấn Phong rót cho Tống Tư Thần một tách trà.

“Định khi nào thì kết hôn đây, ít nhất đến khi bệnh tình của lão đây chuyển biến xấu hơn thì cũng cho lão uống rượu mừng chứ, lão cũng nuôi nó mười tám năm nay, thương yêu nó cũng như con gái mình.”

“Sớm thôi, cũng đã nghĩ đến bệnh của lão đầu mà đang gấp rút tiến hành.”

“Hừ, chưa hỏi qua lão đây mà đã tiến hành. Người trẻ các người cũng hay lắm.”

Tống Tư Thần nhướn mày nhìn ông, Hứa Tấn Phong cũng bật cười lớn.

“Cả đời ta làm sai nhiều, nhưng ông trời lại cho ta nhận được ba đứa trẻ ngoan đó.”

“Cảm ơn ông, đã dạy Vũ Ca rất tốt.”

“Haha, cậu biết không? Hôm qua đến bây giờ đã có hai người cảm ơn ta rồi đấy, đều là hai nhân vật lớn cả, lão đây gặp phúc khí thật lớn mà.”

“Tôi rất tiếc...”

“Chuyện trời tính mà, không tránh được. Nhưng dạo trước Vân Hạo có đến tìm cậu vì chuyện này đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng tôi không muốn nhúng tay vào...”

“Làm đúng lắm, cảm ơn cậu đã cho nó hiểu thế nào là can đảm đương đầu.”

“Chuyện nên làm thôi, dù gì cậu ấy cũng phải gánh trách nhiệm này...”

“Chăm sóc cho Vũ Ca thật tốt.”

“Đó là điều tôi phải làm.”

“Mặc dù tôi không phải là bố ruột con bé, nhưng những lời tôi nói trước khi con bé kết hôn là không dư thừa đâu.”

“Vâng...”

Tống Tư Thần nhìn Hứa Tấn Phong ngồi trên ghế sofa nhàn nhã uống trà, đôi mắt sau cặp kính lão đã đầy những vết chân chim. Ông lặng yên chờ đợi tử thần đến, nhưng cũng không kêu ca oán trách gì mà chỉ lẳng lặng hưởng thụ từng ngày còn lại.

Đôi lúc hắn từng nghĩ bản thân mình may mắn khi có được một Diệp Vũ Ca, nhưng cái may mắn đấy lại do một Hứa Tấn Phong đem đến. Ông ấy may mắn có được ba người con nuôi sáng giá, lại sống một cuộc đời tự tại rất nhiều... Tống Tư Thần từ đáy lòng vẫn là muốn nói với ông rất nhiều thứ, nhưng chỉ cô đúc lại bằng hai chữ cảm ơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp