Cực Phẩm Lão Bà: Tống Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bí Mật

Chương 57: Lời Cảm Ơn Từ Ông Trùm Hắc Đạo


...

trướctiếp

Chuyện Matthew bất ngờ đến Thanh Duyệt Bang ít nhiều cũng làm nội bộ trở nên xáo động. Lão đại của ACE - bang phái khét tiếng phía Đông Bắc Á sao lần này lại đích thân đến Thanh Duyệt Bang mà không báo trước. Chỉ có Vân Hạo là người duy nhất biết chuyện này, mà Tần Gia Duyệt sau khi bị va phải Matthew cũng im miệng mà ngoan ngoãn. Cô cũng là người thức thời, ngay khi biết người đến là cái gã Matthew đó thì bù lu bù loa lên vẫn là không tốt.

Hứa Tấn Phong thì một phen hốt hoảng, vừa rồi nghe nói Vân Hạo cùng Tống Tư Thần đi sang Nam Phi để lo về vụ của ACE, nhưng anh bận quá nên ông cũng chưa hỏi han gì sau khi từ Nam Phi trở về. Nay Matthew lại ghé đến không lý do gì ít nhất cũng làm ông một phen khó xử.

Matthew thong dong đi vào trong nhà, gã đánh mắt nhìn khắp ngôi nhà rồi nhìn những người ở đây. Hoá ra em gái gã đã lớn lên ở một nơi như thế này... Thật tốt đẹp biết bao.

Gã đánh mắt lên lầu hai, có một ông lão đang đứng nhìn gã, người này chỉ cần nhìn là có thể đoán được chính là người mà Tống Tư Thần nói đến, người đã cưu mang Diệp Vũ Ca từ nhỏ đến giờ. Thấy ông, gã cúi đầu chào, ông cũng cúi đầu đáp lễ.

Trong thư phòng của Hứa Tấn Phong, Matthew ngồi trên sofa bên tay phải ông. Gã chậm rãi đánh giá bố trí căn phòng. Phòng theo hướng Âu cũ, giống với bố trí của toà biệt thự này, mọi nội thất đếu là gỗ, mang lại cảm giác ấm cúng. Trên tường có treo một bức ảnh bốn người, gã nhận ra Hứa Tấn Phong ngồi ở giữa, Vân Hạo đang đứng, hai bên là Diệp Vũ Ca và còn cô gái vừa nãy lao vào người gã.

Tần Gia Duyệt bưng trà vào cho Hứa Tấn Phong. Cô dè dặt đặt ấm trà xuống bàn, vẫn là không dám nhìn thẳng vào Matthew, huhu, vừa rồi cô đâm vào người ta mà ngã nhào đó. Thất lễ như vậy, Matthew sẽ không tính sổ cô chứ. Rồi cô chạy như bay ra khỏi phòng, Matthew cũng hơi sững sờ.

Hứa Tấn Phong rót cho gã một tách trà.

“Không biết ngài lặn lội đến đây là có việc gì?”

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi muốn đến cảm ơn lão đại của Thanh Duyệt Bang hai mươi năm qua đã chăm sóc em gái tôi.”

“Em gái của ngài...”

“Ồ vậy là ông vẫn chưa biết sao? Lúc ở Nam Phi tôi đã nhận ra Diệp Vũ Ca chính là Khương Tiểu Nhu - em gái thất lạc hai mươi năm trước của tôi. Vì vậy nên tôi và Tống Tư Thần đã có một thoả thuận hoà bình, anh ta cũng kể về ông cho tôi nghe.”

Là chuyện ở Nam Phi, dạo này ông cũng quên không hỏi han Vân Hạo về chuyến đi Nam Phi đó. Không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy... Matthew lại là anh trai của Diệp Vũ Ca, đúng là khó tin.

“Thực ra dạo này Vân Hạo cũng bận, Vũ Ca thì cũng đang là người của Hắc Sát, bận rộn nên cũng chưa về thăm tôi nên chuyện này tôi cũng chưa biết. Nhưng nếu Vũ Ca thật là em gái của ngài thì tôi cũng thật mừng cho con bé.”

“Tôi thật muốn biết con bé lớn lên như thế nào. Lần này mạo muội đến không báo trước, hy vọng ông không chê trách.”

“Không sao không sao... ngài muốn biết Vũ Ca lớn lên thế nào sao? Ngài đợi một chút.”

Hứa Tấn Phong lom khom kéo một rương đồ cũ trong góc phòng ra, Matthew tò mò nhìn theo ông. Ông lấy ra trong đó một xấp tài liệu, mấy món đồ chơi cũ.

Ông cười như vừa mở ra một kho báu, đem chúng đặt lên bàn rồi mở tập tài liệu ra.

Ông trải ra bàn vô số bức ảnh, đều là những bức mà Matthew chưa bao giờ thấy được trước đó từ Tống Tư Thần cung cấp. Gã nhìn em gái mình từ nhỏ đến lớn, đống ảnh trên bàn đã ngả vàng vì thời gian nhưng chí ít gã vẫn có thể nhìn thấy em gái mình rất rạng rỡ, nó như một cuốn phim về cuộc đời em gái gã - về cuộc đời không có gã.

“Vũ Ca từ bé đã rất ngoan, thông minh lanh lợi. Con bé rất đáng yêu nên rất được các anh chị lớn hơn cưng chiều...”

“Ông nhặt được con bé trong hoàn cảnh nào vậy?”

“Năm đó tôi có một nhiệm vụ thường xuyên đi ngang qua con phố đó, tôi thường để ý thấy một đám trẻ con lang thang chuyên đi xin ăn trước các cửa hiệu, đó là lần đầu tôi thấy Vũ Ca...”

Hứa Tấn Phong nhớ về năm đó, ông hay gặp đứa bé gái nhỏ nhắn có vẻ ngoài tuy hơi nhớp nhúa nhưng vẫn rất đáng yêu, đặc biệt là cặp mắt sáng ngời. Cô bé đó từng uống trộm một cốc sữa của khách bỏ dở ở một quán đường phố, có hôm ông lại thấy cô bé đó trên tay cầm một mẩu bánh mì bẩn nhưng vẫn rất vui vẻ... Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ông vẫn thường lui tới nơi đó, quan sát cô bé đó. Đến một hôm mưa gió tầm tã, ông nhìn đứa bé bơ vơ nép vào một hiên nhà, tay bó lấy gối tìm chút hơi ấm. Lúc đó ông đã kiên quyết cởi áo vest ngoài khoác lên cho đứa bé đó, cho cô một chiếc bánh mì và chai sữa nóng hổi và đưa cô bé về nhà. Cho cô một cuộc sống mới.

Matthew nghe Hứa Tấn Phong kể lại, hoá ra em gái của gã từ nhỏ như vậy đã sống không dễ dàng gì, nhưng thật tốt, vì cô đã gặp được người đàn ông trước mặt này.

Trên đường quay trở về khách sạn, Matthew cứ ngẫm nghĩ mãi về nơi đó, nơi đó tốt như vậy, thật tạ ơn trời đất vì em gái của gã được lớn lên ở nơi đó. Hứa Tấn Phong, Vân Hạo, còn có cô gái ngã nhào vào lòng gã rồi lật đật chạy trốn nữa...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp