Cực Phẩm Lão Bà: Tống Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bí Mật

Chương 21: Sét Giữa Trời Quang


...

trướctiếp

Diệp Vũ Ca chọn cách cước bộ về nhà, dù gì thì tâm trạng đã xuống đến mức đấy thì cứ đi bộ cho rồi. Cô đi thật chậm, vừa đi vừa ngâm nga trong miệng một câu hát. Con đường này trước đây cô rất nhiều lần đi qua, nhưng những lần đó là hối hả, là những lần đi cùng Vân Hạo, là những lần làm nhiệm vụ xong bận với cảm xúc quá khích mà chẳng để ý mình đi qua đây.

Cô dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt, hình ảnh cô của ngày xưa chợt ùa về. Cô bé Diệp Vũ Ca năm tuổi cũng từng đứng đây, nép vào một cây cột ven đường, đôi mắt nhìn những chiếc bánh ngọt đủ màu trong tủ kính. Cô tự cười giễu rồi bước vào tiệm bánh.

“Ông chủ, cho tôi một chiếc bánh mì bơ.”

“Được, cô có cần quét thêm bơ không?”

“Không cần.”

Diệp Vũ Ca đi ra khỏi cửa hàng, trên tay là hai chiếc bánh mì bơ nóng hổi thơm phức. Cô ngồi xuống một băng ghế gỗ cầm lấy chiếc bánh mì cắn một ngụm.

Ngày xưa còn quá bé, lại không có tiền, thứ cô ao ước nhất chỉ là một chiếc bánh mì bơ. Bây giờ cô có mọi thứ, tiền cũng không thiếu, lại cảm thấy bánh mì chẳng còn ngon nữa. Có phải hay không khi người ta đã đủ đầy, muốn gì được nấy thì cái gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Cô về biệt thự lúc chín giờ đêm, Tống Tư Thần chưa ngủ, hắn ngồi trên sofa, tay gõ phím trên laptop đặt trên đùi, cô không thấy Arthur, chắc là bị đuổi về phòng rồi. Cô nhìn Tống Tư Thần một cái rồi cũng về phòng.

“Sao bây giờ mới về?”

“Tôi đi dạo một chút.”

“Lần sau nhớ về sớm hơn, đừng lang thang ở ngoài đường.”

Cô gật gật đầu thay cho lời nói rồi đi vào phòng. Tống Tư Thần đăm chiêu nhìn theo bóng lưng cô, lại nhớ đến lời tên thuộc hạ vừa mới nói cho hắn.

“Diệp tiểu thư chỉ đi quanh quẩn ở ngoài đường, cô ấy đứng nhìn một tiệm bánh rồi vào mua. Lát sau cô ấy ngồi một mình, số bánh kia cũng đem cho mấy đứa trẻ lang thang.”

Hắn không hỏi cô đi đâu, vì hắn sợ sẽ vô tình đào bới lên một chút thương cảm trong lòng cô. Hắn không biết trước đây cô sống thế nào, nhưng ắt là không tốt...

Hắn đứng dậy đem laptop vào thư phòng. Biệt thự lại lặng ngắt như tờ.

Diệp Vũ Ca nhìn ra cửa sổ, ngoài trời tối đen như mực, ánh đèn đường le lói yếu ớt đọ sức với màn đêm, cô cứ thẫn thờ như vậy cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đi dòng hồi tưởng.

“Vân Hạo, có chuyện gì không?”

“Lão đại không khoẻ.”

Cô không nhớ rằng sau đó cô như thế nào nữa, lúc định thần lại lời Vân Hạo nói cô đã trên xe ô tô đang lao đi rồi. Lòng cô như lửa đốt, liên tục cắn môi.

Tống Tư Thần nghe tiếng động ở ngoài phòng khách mới đi ra, hắn thấy cô đang gấp gáp muốn rời khỏi.

“Muộn thế này cô là muốn đi đâu.”

“Lão đại tôi không khoẻ, tôi muốn về Thanh Duyệt Bang.”

Không đợi hắn nói điều gì, cô vội vã vớ lấy chùm chìa khoá xe rồi gấp gáp chạy ra ngoài. Tống Tư Thần cũng không ngăn cản, hắn chưa bao giờ thấy cô như vậy, mà nếu có như vậy hắn muốn cản e cũng không cản nổi.

Cô không biết bản thân cô sợ hãi điều gì, hay là vì hôm nay cô hồi tưởng bản thân cô ngày xưa như thế nên lại càng nhạy cảm hơn khi nghe tin này. Lão đại cai quản một bang phái, bị thương, bị ốm là điều khó tránh. Nhưng hôm nay lòng cô như lửa đốt, sốt ruột muốn chạy thật nhanh về nhà.

Cô không nói không rằng chạy một mạch vào phòng Hứa Tấn Phong, bác sĩ đang khám cho ông, Vân Hạo và Tần Gia Duyệt đứng bên cạnh.

Tần Gia Duyệt thấy Diệp Vũ Ca, vẫn là một tia trào phúng.

“Cuối cùng cũng về.”

“Em thôi đi.”

Vân Hạo quát một tiếng rồi tiến lại nắm lấy vai Diệp Vũ Ca.

“Em đi đến đây nhanh như vậy có phải lại vượt đèn đỏ không? Em biết nguy hiểm lắm không?”

“Lão đại ra sao rồi?”

Cô không nhìn anh, chỉ đăm đăm nhìn người đàn ông đang nằm hôn mê trên giường.

“Ông ấy bị tăng huyết áp, dạo gần đây tâm trạng hình như nặng nề nên bị ngất đi thôi.”

Diệp Vũ Ca không nói gì chỉ tiến lại cạnh giường nhìn ông. Ông nằm đấy, bác sĩ nói không vấn đề gì, cô nhẹ nhõm thở phào.

Vân Hạo theo bác sĩ ra ngoài, phòng chỉ còn Diệp Vũ Ca và Tần Gia Duyệt.

“Còn không phải là do cô lão đại mới ra nông nỗi như thế này? Ông vì lo cho cô ở chỗ xa lạ thành ra ăn không ngon ngủ không yên rồi mới đổ bệnh.”

“Cô im đi.”

Diệp Vũ Ca buông ra ba chữ, lạnh tanh không một chút cảm xúc nào. Cô là vẫn không đếm xỉa gì đến Tần Gia Duyệt khiến cô ta tự cảm thấy mất tự nhiên. Đã lâu như vậy, vẫn là cô ta sợ cái tính này của Diệp Vũ Ca.

Vân Hạo đi theo bác sĩ ra ngoài, ông kê một đơn thuốc đưa cho anh rồi dặn dò vài thứ.

“Trong ba người, ai là người ông ấy tin tưởng nhất.”

“Là cô gái vừa tới.”

Bác sĩ đăm chiêu một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói.

“Tôi nghĩ nên nói việc này cho cậu thì tốt hơn, cậu đi theo tôi.”

Vân Hạo dự cảm có gì đó không lành, bằng không bác sĩ sẽ không như vậy.

“Ông ấy già rồi.”

Ở một góc khuất trong vườn, bác sĩ nhẹ nhàng nói, Vân Hạo vẫn chăm chú lắng nghe.

“Ông ấy vừa rồi chỉ tăng huyết áp, nhưng còn một thứ nữa mà tôi chỉ mới phán đoán chứ chưa thể kết luận.”

“Là thứ gì?”

“Phổi của ông ấy có vấn đề, hô hấp cũng khó khăn.”

“Ý bác sĩ là?”

“Nếu có thể đưa ông ấy đến bệnh viện tìm tôi, sẽ có kết luận chính xác hơn.”

“Ông phán đoán được điều gì?”

“Ông ấy bị ung thư phổi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp