12 giờ, hai người phụ nữ đang ngồi đối diện nhau tại một vị trí hơi khuất ngay gần cửa sổ.
Hai người tuổi đều không lớn, bộ dạng thoạt nhìn có lẽ tầm 23 hay 24. Một người phụ nữ đeo thắt lưng màu hồng, mái tóc quăn, mặt trái xoan, dưới mắt có một nốt ruồi, khiến cô thêm vài phần lười biếng cùng tươi đẹp, tay đang cầm cái muỗng khuấy cà phê.
Một người phụ nữ khác đội mũ bóng chày màu đen, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn xõa che lấy mặt, không rõ diện mạo. Dáng người lại đẹp. Làn da cũng rất trắng. Ánh nắng chiếu từ cửa sổ vào khiến cả người cô trông giống như đang phát sáng.
Hai người chính là Kỷ Hề và Ôn Nhuyễn.
Cuối cùng, Kỷ Hề vẫn lo lắng cho Ôn Nhuyễn, sợ cô xảy ra chuyện, mặc dù thức thâu đêm để làm việc, vẫn hẹn gặp cô, bất quá nghe được câu nói vừa rồi của Ôn Nhuyễn Kỷ Hề đang buồn ngủ liền bừng tỉnh, bất chấp hiện tại đang ở nơi đông người, hùng hổ nói: “Cái gì hai người muốn ly hôn?!”
Hai người bọn họ lớn lên vóc dáng đã rất chuẩn. Sớm đã có không ít người để mắt tới bọn cô. Khi nghe thấy tiếng quát to như vậy họ đều quay đầu lại nhìn. Cũng may hôm nay là ngày làm việc, quán cà phê cũng không nhiều người.
Kỷ Hề gật đầu xin lỗi bọn họ, sau đó cuối thấp đầu xuống một chút, nhìn Ôn Nhuyễn phía đối diện, thấp giọng hỏi: “Là Lâm Thanh Hàn nói? Chắc chắn là do tiểu tiện nhân kia, đừng nói sẽ coi trọng Tô Lam Lam đó chứ?”
“Anh ta bị mù hay là bị nguyền rủa vậy?”
“Không phải!”
Cô mím môi, cau mày làm nốt ruồi dưới mắt trông thật giận dữ: “Tớ không thể để cậu bị anh ta làm khó như vậy được, đi, tớ cùng cậu về nhà, tớ muốn hỏi anh ta đang nghĩ cái gì? Cậu xinh đẹp lại tốt như vậy anh ta không muốn lại đi thích cái dạng bạch liên hoa của Tô Lam Lam.”
Cô thật sự tức chết rồi. Không chút nghĩ ngợi, liền cầm túi xách và lên kế hoạch kéo Ôn Nhuyễn đi đến Lâm gia, nhưng vừa mới đứng dậy, Ôn Nhuyễn, người đã luôn ngồi cúi đầu từ khi vào quán cà phê nói: “...... Là tớ đã nói.”
“Cái gì?” Kỷ Hề có chút nghe không rõ. Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn Kỷ Hề, cười một cái, lại nói: “Chính tớ đã nói.”
Lúc này đây giọng cô cũng đã rõ ràng hơn. Kỷ Hề như bị sét đánh, cô ngơ ngác nhìn Ôn Nhuyễn, hơn nửa ngày cũng không có phản ứng, cuối cùng ngồi lại vào chỗc của mình. Cũng không biết nên đặt hay nhấc cái túi lên. Cô cầm lấy nó. Phải mất một lúc Kỷ Hề mới để nó sang một bên, cầm ly cà phê lên và trực tiếp uống.
Cô im lặng. Thế giới này thật kì lạ. Ôn Nhuyễn vậy mà lại nói ly hôn với Lâm Thanh Hàn, hay là cậu ấy nói mơ a? Ôn Nhuyễn vẫn đang tỉnh táo ư?
Cẩn thận đặt cái ly xuống, Kỷ Hề nhìn Ôn Nhuyễn, do dự nói: “Ôn Nhuyễn, cậu có chắc là cậu tỉnh? Hay là cậu véo tớ một cái, xem tớ có phải đang nằm mơ không?”
Ôn Nhuyễn buông ly nước chanh trong tay xuống khẽ thở dài. Cô biết là sẽ có người không tin, cũng giống như chính bản thân mình cũng không ngờ rằng...... Có một ngày, cô vậy lại nói ly hôn với Lâm Thanh Hàn.
“Tiểu Hề, tớ thực sự rất tỉnh táo, cậu cũng không có nằm mơ.”
“Tại sao lại như vậy a?” Kỷ Hề tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cậu tại sao lại ly hôn với Lâm Thanh Hàn? Không phải cậu thích anh ta mười mấy năm sao? Cậu, không phải cậu đã nói sẽ không rời xa anh ta sao? Thậm chí còn nói, cũng nên......”
Cô chưa nói xong. Ôn Nhuyễn liền biết ý của cô muốn nói là gì, ngay cả khi đề cập ly hôn nên là Lâm Thanh Hàn yêu cầu mới đúng.
Bọn họ kết hôn ba năm. Ba năm này, đã không biết bao nhiêu người chờ xem bọn họ ly hôn, đặc biệt là năm gần đây, Lâm Thanh Hàn ở Lâm thị địa vị càng ngày càng ổn định, sau này càng chắc chắn hơn.
“Không gia đình, không bằng cấp, sao tớ có thể xứng đôi với Lâm Thanh Hàn?”
“Lớn lên không tồi, chỉ là do cô đẹp hơn so với khối người, nếu không phải do vị lão gia tử Lâm gia, Lâm Thanh Hàn căn bản sẽ không cưới cô.”
“Chờ xem, bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn. Chim sẻ là chim sẻ. Một cái cây không thể có phượng hoàng.”
......
Tất cả mọi người đang chờ xem những trò đùa của cô, chờ Lâm Thanh Hàn cùng cô ly hôn.
Giữ ly nước trong tay, Ôn Nhuyễn khẽ cúi đầu xuống, hàng mi cong vút che đậy cảm xúc trong mắt cô. Đối diện với đôi mắt lo lắng và nóng rực của Kỷ Hề, tâm trạng cô rất bình tĩnh: “Hôm qua tớ có nói với anh ấy rằng tớ không có đẩy Tô Lam Lam, câu trả lời của anh ấy là ‘Mọi chuyện đã được giải quyết ’.”
“Anh ấy không tin tớ.”
Kỷ Hề nhíu mày, cầm tay có chút run rẩy của Ôn Nhuyễn, giọng có hơi lạnh: “Chúng ta đi bệnh viện, phải làm cho tiểu tiện nhân Tô Lam Lam kia nói ra hết chân tướng sự việc.”
Ôn Nhuyễn lắc đầu: “Sẽ có những vấn đề khác giữa tớ và Lâm Thanh Hàn ngay cả khi không có Tô Lam Lam, trong mắt anh ấy, dù có hay không miễn đã giải quyết nó, sẽ không có vấn đề gì. "
“Anh ấy không quan tâm tớ và cũng không quan tâm đến sự thật của vấn đề. Đối với anh ấy, miễn là anh ấy gỡ bỏ rắc rối, sẽ không có vấn đề gì. ”
“Nhưng tớ muốn.....” Cô dừng lại, những ngón tay thon dài cầm chiếc thìa khuấy: “Từ đầu đến cuối, chỉ là sự tin tưởng của anh ấy.”
“Ôn Nhuyễn......”
Ôn Nhuyễn ngẩng đầu, mỉm cười với cô, vẫn là bộ dạng ôn nhu này, chỉ có khóe mắt có chút thê lương: “Sau đó tớ hỏi anh ấy, tớ ở trong lòng anh ấy là gì?”
Kỷ Hề trong lòng dự cảm không tốt, giọng nói cũng thấp xuống: “Anh ta nói như thế nào?”
“Anh ấy nói tớ là vợ của anh ấy.” Ôn Nhuyễn cười nói: “Đây là câu trả lời hoàn hảo, nhưng tớ thấy anh ấy cau mày với tớ, tớ đột nhiên mất hết hy vong khi nhìn thấy điều đó."
“Tiểu Hề, cậu có biết ngay lúc đó tớ đã nghĩ gì không?”
Ôn Nhuyễn không nhìn Kỷ Hề, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, mặt trời đang tỏa sáng: “Tớ suy nghĩ, giống như một trái tim đã chết, không cãi vã, không gây rối, không la hét..... Khi tớ nhìn anh ấy, tớ đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật xa lạ. ”
“Anh ấy rất gần tớ đến nỗi duỗi tay liền có thể ôm lấy anh ấy, nhưng tớ lại cảm thấy rất xa. "
“Tớ không biết anh ấy đang nghĩ gì và anh ấy không biết tớ cần gì. Hai chúng tớ nằm trên một cái giường mà ngay cả giao tiếp cơ bản đều không có. ”
“Ôn Nhuyễn....... ”
Kỷ Hề cũng không biết nên khuyên như thế nào, trước kia nhanh mồm dẻo miệng nhưng ngay lúc này căn bản không dùng được, cô chỉ có thể nắm tay Ôn Nhuyễn và gọi tên cô.
“Tớ ổn.”
Ôn Nhuyễn quay đầu lại và mỉm cười. Cô thực sự rất ổn. Đôi khi suy nghĩ, hết hy vọng về ai đó là một điều tức thời... Giống như bây giờ cô đang ngồi ở đây, cùng Kỷ Hề có thể thoải mái nói đến Lâm Thanh Hàn: "Trên thực tế, anh ấy không làm gì sai."
“Anh ấy không hư hỏng, cũng không có scandal, so với nhiều người khác đã rất tốt.”
“Chỉ là đối với anh ấy mà nói, anh chỉ cần một người vợ, một người vợ biết vâng lời, có thể khiến anh ấy không lo lắng về sau, có con với vợ mình. ”
“Hoặc là tớ, hoặc là người khác, đều có thể. ”
Đây là vấn đề lớn nhất giữa cô và Lâm Thanh Hàn, anh chỉ cần một người vợ còn cô thì cần tình yêu.
Khi còn là thiếu niên cô đã bắt đầu thích Lâm Thanh Hàn. Từ lúc cô vẫn còn là tiểu thư nổi tiếng ở thành phố đến khi gia đình phá sản và được Lâm gia nhận nuôi. Cô che dấu tình yêu của mình thật cẩn thận để có thể được ở chung với Lâm Thanh Hàn. Sau mười năm, tình yêu chưa bao giờ giảm đi dù chỉ một chút. Vì vậy, cô sẵn sàng buông bỏ tất cả, cưới anh, ở bên anh và chăm sóc anh.
Nhưng tất cả mọi thứ cô ấy làm là vì yêu anh ấy và cô cũng hy vọng có được tình yêu tương tự từ Lâm Thanh Hàn.
Hiện tại. Tỉnh mộng. Đã tới lúc cô nên buông xuống. Lâm Thanh Hàn không yêu cô, từ đầu tới cuối anh chưa từng yêu cô.
Ôn Nhuyễn dừng động tác khuấy cà phê lại, cười cười, này thật đúng là, không còn biện pháp a.
Kỷ Hề nhấp môi, sau khi nghe cô nói xong mới hỏi: “Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi, cùng...... Lâm Thanh Hàn ly hôn? Ôn Nhuyễn, cậu thật sự có thể làm được không?”
Ôn Nhuyễn chớp mắt, một nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tớ đã nghĩ về nó cả đêm, ngay trước khi tớ nói những lời này, tớ vẫn còn do dự, nhưng sau khi nới xong tớ phát hiện buông xuống cũng không phải là điều gì khó. Tớ vẫn còn trẻ và tớ vẫn còn nhiều việc phải làm. "
Lúc đầu, cô có thể sẽ không quen khi không có Lâm Thanh Hàn. Nhưng cô sẽ cố gắng làm quen với điều đó, giống như cha mẹ cô đã rời bỏ cô.
"Được thôi."
Kỷ Hề mỉm cười, cô bước tới, ôm lấy Ôn Nhuyễn, vuốt ve lưng và nhẹ nhàng nói: "Tớ tôn trọng lựa chọn của cậu, chúng ta không hề mềm yếu và sau này anh ta sẽ hối hận...... " Cô ậm ừ giận dữ: “Từ lâu tớ đã không ưa Lâm Thanh Hàn rồi. Tớ đã từng lo lắng cậu sẽ không vui nếu tớ mắng anh ta. ”
Tớ không còn phải lo lắng về điều đó nữa. Anh ta và Hứa Chấp đúng là cá mè một lứa. "
Ôn Nhuyễn mỉm cười.
Hai người lại nói chuyện một hồi lâu.
Chờ đợi chia tay, Ôn Nhuyễn lên xe, lão Lý hỏi cô: "Phu nhân, chúng ta về nhà hay là..."
Cô liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe: "Đi đến viện dưỡng lão."
***
Lúc này tại tập đoàn Lâm thị.
Hôm nay, áp suất không khí ở tầng trên rất thấp. Mặc dù trước đây ông chủ không nói chuyện nhiều, nhưng cũng không có giống như hôm nay, xụ mặt.... Nghĩ đến việc ông chủ mất bình tĩnh trong phòng hội nghị và sau đó người quản lý tài chính, quản lý nhân sự, quản lý tiếp thị đều bị anh mắng.
Một số thư ký cúi đầu xuống và cố gắng giữ cho sự tồn tại của họ xuống mức thấp nhất, để họ không bị ông chủ chú ý, nhưng cuối cùng vẫn được huấn luyện một tràng.
Trong nhóm chat đang diễn ra cuộc nói chuyện sôi nổi.
[Hôm nay sếp xảy ra chuyện gì vậy? Áp suất không khí thấp, tôi thậm chí còn không dám đi vệ sinh. ]
[Tôi không biết, tất cả các dự án khó khăn ở Pháp đều giành được, vậy tại sao ông chủ không vui? ]
...
Lý Tắc vừa mới ra khỏi văn phòng. Thư ký Lâm đang bận rộn vẫy tay, nhỏ giọng hô: “Trợ lý Lý”. Đám người đi tới, cô liếc nhìn văn phòng đóng cửa rồi mới lên tiếng: “Trợ lý Lý, hôm nay đã xảy ra chuyện gì với ông chủ vậy?”
Lý Tắc thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với Lâm Thanh Hàn. Để xử lý công việc hôm nay, sáu giờ hơn anh ta đã đến công ty. Không ngờ rằng đèn trong văn phòng của sếp đã bật sáng khi anh ta đến.
Gõ cửa và đi vào.
Anh thấy ông chủ đang dựa vào ghế, cái gạt tàn trên bàn đã không được di chuyển trong một vài năm đầy tàn thuốc, áo sơ mi trắng đã được cởi vài nút và cà vạt bị lỏng...... Bộ dáng này, anh chỉ nhìn thấy nó khi Lâm lão gia tử bị ốm và ông chủ không thành công trong lần nói chuyện kinh doanh đầu tiên.
Không rõ ông chủ như thế này là chuyện gì.
Nhưng nghĩ đến việc sếp thỉnh thoảng nhìn về phía đi động, còn cau mày hỏi anh: "Ôn Nhuyễn có gọi điện thoại cho cậu không?"
Anh đoán rằng chuyện hôm nay cũng có liên quan đến phu nhân.
Điện thoại trên bàn reo lên.
Thư ký Lâm nhìn thấy con số hiển thị ở trên, thân người run lên, nhanh chóng nhấc nó lên: "Ông chủ, có chuyện gì vậy ạ?"
Giọng nói khàn khàn của Lâm Thanh Hàn phát ra từ phía bên kia của điện thoại: “Gọi trợ lý Lý vào.”
Nhang chóng kết thúc.
Lý Tắc cũng thu lại suy nghĩ, xoay người đi về phía văn phòng.
Lâm Thanh Hàn ngồi trên ghế, đang cúi đầu phê văn kiện, nghe được âm thanh cũng không ngẩng đầu lên: "Đi mua một món đồ trang sức và một bó hoa." Anh không ngủ cả đêm, cứ nghĩ về lời nói tối qua của cô điên cuồng suốt một ngày cho đến vừa rồi rốt cuộc cũng nghĩ kỹ.
Ôn Nhuyễn sao có thể ly hôn với anh?
Chắc là vì anh lâu rồi không ở bên cô khiến cô tức giận.
Không thể để cô tức giận.
Nếu cô ấy vẫn không hài lòng với đồ trang sức và hoa, anh cũng có thể cân nhắc dành vài ngày để đi chơi một chuyến với cô. Lại nói tiếp, bọn họ đã kết hôn được ba năm lại chưa bao giờ ra ngoài chơi đùa với nhau.
Cô ấy luôn muốn đến Bali. Thời tiết đúng lúc vừa tốt. Nghĩ đến đây.
Mặt anh căng thẳng một ngày, giờ có thể thư giãn một chút.
Thấy Lý Tắc chưa di chuyển, anh cau mày mắng: "Còn không mau đi. Động tác nhanh lên, mua rồi đặt trực tiếp vào xe. Hôm nay tôi sẽ tan làm sớm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT