/84/.

"Anh đã từng kẹp bơ vào trong bánh mì, đó là thức ăn dành cho sĩ quan cấp tá trở lên, đúng không?"

"Ăn ngon không." Hein cầm lấy miếng bánh bích quy đã bị cắn một phần trên tay Tiêu Nham, đặt lên miệng mình, nhẹ nhàng cắn xuống.

Một tiếng giòn vang kia, khiến thế giới trong mắt Tiêu Nham như vỡ ra thành từng mảnh vụn.

Trước mắt cậu là Hein dùng vẻ mặt điềm tĩnh nhất quán của mình, động tác nhẹ nhàng cầm con dao nhỏ phết bơ vào bánh mì. Tựa như anh đang chấp hành một nhiệm vụ vô cùng tinh tế.

Hình ảnh không ngừng lặp lại, không thể phai nhòa.

"Tôi không có rượu vang và beefsteak."

Rõ ràng là câu nói không chút logic, Tiêu Nham lại bất ngờ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh.

"Tuy rằng em rất thích rượu vang và beefsteak, nhưng vào thời điểm thức ăn khan hiếm như thế, thứ anh có thể cho em chỉ có bánh mì phết bơ."

Tiêu Nham bất đắc dĩ thở dài một hơi, kỳ thật thứ em muốn hỏi anh chính là sao anh có thể vì người khác mà chuẩn bị bánh mì, hơn nữa còn phết thêm bơ?

Tuy rằng chấp nhất với vấn đề này có vẻ rất buồn cười, nhưng Tiêu Nham lại không thể khắc chế mà nhớ đến loại cảm giác phức tạp mà vi diệu khi bản thân tiếp nhận miếng bánh mì phết bơ từ tay Hein khi ấy. Cảm giác này hoàn toàn khác biệt với khi cậu ngồi trong phòng học trộm nhìn bóng dáng Lily, cũng chẳng giống với cảm giác huyết mạnh dâng trào khi thưởng thức những màn múa thoát y nóng bóng trong quán bar, cậu vừa cẩn thận lại tự áp lực mình, không ngừng phủ nhận, nhưng cuối cùng mỗi một lần đột nhiên nhớ đến, thứ duy nhất cậu có thể xác định chính là, đây không phải là cảm giác sợ hãi, thậm chí còn mang theo một loại chờ mong không thể nói ra.

"Này, miếng bánh bích quy kia em đã cắn rồi." Tiêu Nham nhướng mày nói.

Thanh âm Hein vẫn lạnh nhạt như trước, "Anh đã hôn em."

Vẫn là cách nói chuyện chẳng có logic, nhưng khoảnh khắc này, Tiêu Nham lại sinh ra một loại cảm giác về sự ưu việt không gì sánh kịp. Cậu nhớ rõ Hein luôn đối xử xa cách với mọi người, nhớ rõ Liv và Mark đã từng nói anh có tính sạch sẽ gần như là bệnh lý, nhưng một câu "Anh đã hôn em" này khiến Tiêu Nham biết mình đã tiến vào trong thế giới của người đàn ông này, anh sẽ bao dung cậu, nhân nhượng cậu không cần nguyên tắc.

Ánh nắng cuối ngày rốt cục biến mất, mọi thứ chìm vào hắc ám.

"Đi thôi."

Hein lưu loát đứng dậy, khi hoàn thoàn không còn chút ánh sáng, thế giới bên ngoài cũng trở nên trống rỗng đầy đáng sợ.

Cánh cổng trên đỉnh đầu dần hạ xuống, Tiêu Nham nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Hein.

Người này không thể chờ mình một chút sao!

Trong bóng tối, cậu theo thói quen mà vươn tay ra phía trước sờ soạng, không biết có phải là ảo giác hay không, con đường trở về cửa thông đạo còn dài hơn so với cậu tưởng tượng.

Mãi đến khi bàn tay cậu chạm vào thứ gì đó.

"Đại tá Burton?"

Lúc này Tiêu Nham mới xác định, thứ mình chạm vào là sống lưng của đối phương.

Đầu ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay mình cũng có cảm giác như đang nóng dần lên, da thịt bị bóp chặt đến hằn lên dấu vết, trong lòng Tiêu Nham không khỏi bất an, tựa như người đàn ông đang dẫn đường cho mình này lúc nào cũng có thể xoay người mà nuốt cậu vào bụng. Tiếng hít thở trong bóng tối càng trở nên vang đội, nhịp tim đập của Tiêu Nham cũng dần hỗn loạn, khi cậu theo bản năng muốn tránh thoát đối phương, Hein chỉ hơi thoáng xiết chặt ngón tay, cổ tay cậu lập tức đau đớn gần như vỡ vụn.

"Anh sẽ không để em rời đi."

"Đại tá?"

Đối phương bỗng nhiên dừng bước, Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt.

"Em đã từng nhét anh vào một thiết bị phản ứng nhỏ hẹp, mỗi phút mỗi giây trôi qua, em không thể biết sự sợ hãi và tuyệt vọng của anh như thế nào đâu, em chỉ muốn làm điều mình muốn, phung phí toàn bộ tính nhẫn nại của anh."

Ngữ khí bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi, tựa như còi báo động của một thứ gì đó.

"... Em... Em nhớ rõ mỗi một việc xảy ra khi em ở bên cạnh anh, Đại tá! Em chỉ cần thời gian để kết nối chúng lại với nhau mà thôi!"

Tiêu Nham biết thứ Hein thật sự để ý là gì. Có đôi khi cậu ngủ say, trong giấc mơ những cảnh tượng và ký ức kia đều không ngừng hiện lên, cảm giác mỗi một lần Hein chạm vào mình đều vô cùng rõ ràng, mỗi một biểu tình, mỗi một bóng dáng rời đi của anh, Tiêu Nham đều biết, bản thân cậu luôn vô cùng nghiêm túc mà khắc sâu vào tâm trí. Người đàn ông này chiếm rất nhiều lực chú ý của cậu, thế cho nên lần thứ hai khi cậu tỉnh lại, Tiêu Nham có cảm giác hoàn toàn không thích ứng được.

"Kết nối chúng nó lại với nhau thì có ý nghĩa gì? Chúng vẫn luôn ở trong não của em. Hay là nói, nếu em không thể kết nối chúng lại, cho nên em không còn là Tiêu Nham trước kia nữa?"

Tiêu Nahm chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân sẽ bị Hein Burton chất vấn, trong ấn tượng của cậu, người đàn ông này chỉ có mệnh lệnh, cho dù là quan tâm hay bảo hộ, cũng đều dùng một loại phương thức biểu đạt không hề cảm giác được chút độ ấm nào. Mà giờ khắc này, vỏ bọc hờ hững bên ngoài của anh đang phát ra từng tiếng nứt giòn vang, lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Một cổ lực lượng bao phủ cơ thể Tiêu Nham, cả người cậu chới với ngã về một bên, thật vất vả mới duy trì được cân bằng, bả va đã đập vào vách tường của thông đạo.

"Đại tá Burton! Xảy ra chuyện..."

Môi cậu bị chặn lại, trong miệng là đầu lưỡi khiêu khích chẳng chút kiêng nể của đối phương, dục vọng nhiệt liệt khó có thể khống chế trào lên như vỡ đê, Tiêu Nham không thể xây dựng bất cứ hàng rào phòng thủ nào, triệt để quân lính tan rã.

Bàn tay của đối phương tới lui tuần tra trên người cậu, thị giác bị che chắn, khiến cho toàn bộ cảm giác của cậu đều tập trung vào độ ấm nơi lòng bàn tay anh.

Thật nóng.

Cậu không thể suy nghĩ, chỉ có thể liều mạng giãy dụa. Nhưng tất cả các đoàn thế tấn công, khuỷu tay và đầu gối đều bị đối phương chặn lại và khống chế.

Trong đầu không ngừng có hình ảnh thoáng hiện lên, Tiêu Nham suy sụp phát hiện tất cả kỹ xảo phản kháng của mình cư nhiên đều là do đối phương dạy.

Vì sao?

Hein Burton luôn đối xử lạnh nhạt trong ấn tượng của mình sẽ dùng hết sức mà dạy cậu những thứ này?

Vì bảo hộ cậu.

Vì sao người đàn ông này lại dùng loại hình thức gần như hoàn toàn chiếm hữu này để áp bách cậu?

Vì anh sợ hãi.

Nhưng vì sao lại sợ hãi?

Bởi vì thứ Hein Burton chấp nhất muốn có được, chỉ có mình cậu.

Câu trả lời cho tất cả các câu hỏi đã hiển nhiên như thế, Tiêu Nham biết mình không còn chỗ trốn.

Lực độ của nụ hôn không ngừng tăng lên, đầu Tiêu Nham chậm rãi di chuyển theo phương hướng nụ hôn của đối phương, mọi lý trí bị dục vọng đánh tan, quần quân trang của Tiêu Nham bị đối phương cởi ra, một bàn tay khẽ nhấc cả người cậu lên, bên tai truyền đến tiếng vang khi quần cậu bị rơi xuống đất. Tiêu Nham bị ép ngẩng đầu lên, nụ hôn của đối phương làn tràn đến cằm, dùng sức mà hôn mút phần da thịt trên cổ cậu. Hai chân cậu bị tách ra, mũi chân trái vô lực mà chống trên mặt đất, đùi phải lại bị nâng lên một vị trí gần như sắp gãy.

"Thử hưởng thụ mọi thứ đi, Thiếu tá."

Tựa như một ngọn lửa lạnh như băng đang thiêu đốt, bên tai là âm điệu đầy mệnh lệnh của Hein Burton.

Cơ bắp toàn thân Tiêu Nham một trận run rẩy, bởi vì ngón tay đối phương đã xâm nhập vào bộ vị khiến cậu khó có thể mở miệng kia.

"Không... Đại tá Burton... Anh nhất định không..."

Người này nhất định không phải Hein Burton! Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!

Ngón tay của đối phương khẽ xoay tròn, dùng sức mà khuếch trương, tựa như muốn xé rách nơi mềm mại và yếu ớt của cậu.

Tiêu Nham không thể thở được, khuỷu tay chống vào tường, cố gắng phản kháng lại đối phương, nhưng như thể đang trừng phạt cậu, lần thứ hai Tiêu Nham thoát lực bị đè chặt vào mặt tường, khoảnh khắc ấy cậu có cảm giác xương sống bị thiếu chút nữa bị đè nát rồi.

Đối phương không hề báo trước mà đột nhiên đâm vào, thân thể đột nhiên như bị xé rách, Tiêu Nham hoảng sợ vạn phần đập liên tục lên bả vai đối phương.

"Xuỵt —— Xuỵt —— Anh đã tiến vào rồi."

Tiếng nói lạnh lẽo mà trầm khàn, vô số sợi tơ khát vọng quấn quanh, chặt chẽ giam cầm Tiêu Nham.

"Bẻ gãy cổ anh, hoặc là ôm chặt lấy anh."

Đây rõ ràng là một vấn đề không có lựa chọn, Tiêu Nham chỉ có thể ôm chặt bả vai đối phương, tựa cằm mình trên đầu vai anh.

"Cảm thụ anh, sau đó, nhớ rõ anh."

Hein chậm rãi bắt đầu chuyển động bên trong cơ thể Tiêu Nham, cực kỳ dùng sức, tựa như muốn hòa làm một với cậu.

Hein nối không sai, trong không gian tăm tối này, ngoại trừ Hein, cậu không cảm nhận được thứ gì khác. Hình dạng của đối phương, sự cường hãn của anh, chấp nhiệm của anh, thậm chí là va chạm không thể tránh né không ngừng kích thích đại não cậu.

Chận phải cậu được thả xuống, nhưng căn bản không thể dứng thẳng, dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, hai chân cậu bị gác lên vai Hein, lần thứ hai chuyển động, lúc này đã hoàn toàn không còn thong thả và nhẫn nại lúc ban đầu, sức lực của đôi phương lớn đến mức khiến cơ thể cậu bị nhấc lên khỏi mặt đất, cậu chỉ có thể sợ hãi mà bấu chặt bờ vai anh.

"Đừng... Đừng như vậy..."

Ngôn ngữ của Tiêu Nham vỡ thành từng mảnh nhỏ, cậu vốn không biết nên cầu xin tha thứ như thế nào.

Đối phương ngừng lại, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của Tiêu Nham, khẽ chạm vào chóp mũi cậu, nhẹ nhàng ngậm vào.

Tiêu Nham có thể cảm nhận được khuông mặt nghiêng của đối phương, đôi môi khẽ khàng chạm vào mang theo ý trấn an. Loại ôn nhu này khiến người ta khó có thể liên tưởng đến Hein Burton, mà ôn nhu như vậy lại càng hình thành chênh lệnh rõ ràng với sự cường hãn vừa rồi, khiến Tiêu Nham không tự giác mà trầm luân.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, thân thể cậu bị mãnh liệt xoay lại, đối phương gần như xoay tròn một vòng bên trong cơ thể cậu, Tiêu Nham không khỏi kinh hô một tiếng. Cậu quỳ trên mặt đất, bóng tối che lấp sự xấu hổ của cậu, khi đối phương lần thứ hai nâng thắt lưng cậu lên, thứ cậu cảm thụ càng nhiều chính là lực độ điên cuồng đâm rút của anh. Dục vọng không ngừng kêu gào, hy vọng bị đối phương hủy diệt, Tiêu Nham cảm thấy bản thân điên rồi, triệt để điên rồi.

Thân thể cậu đưa đẩy lay động, cậu đã từng dùng cánh tay đẩy người trên thân ý đồ muốn thoát ra, nhưng kết cục vẫn là bị đối phương càng dùng sức mà ấn trở lại. Đầu gối cậu không chịu nổi mà run rẩy, đại não một mảnh hỗn loạn, rốt cục cả người cúi rạp xuống, trán cậu gối lên hai cánh tay, mà đối phương vẫn chậm chạp chưa từng đến đỉnh.

Tư duy của Tiêu Nham càng lúc càng nặng, mặc đối phương ta cần ta cứ lấy.

Lần thứ hai khi cậu khôi phục tri giác, dưới thân là đệm giường mềm mại, bản thân thì bị một người gắt gao ôm vào trong ngực.

Hô hấp trầm ổn lan rộng trong khống khí, Tiêu Nham chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy chính là một khuôn mặt tuấn mỹ đang tựa trên gối nằm.

Gương mặt yên lặng vô hại mà đầy gợi cảm như thế, khiến cổ họng khô cháy của Tiêu Nham đột nhiên co lại.

Hút ngược một hơi, cậu nhớ lại mọi chuyện trong thông đạo tối tăm kia. Thân thể đột nhiên căng lên, chống thân trên, Tiêu Nham lấy tốc độ chưa bao giờ có xoay người nhảy xuống giường.

Toàn thân một trận lạnh lẽo, lúc này Tiêu Nham mới phát hiện bản thân không một sợi vải.

Mà người đàn ông trên giường một tay chống lấy đầu, chậm rãi mở mắt.

"Thời gian vẫn còn sớm."

Ánh mắt đối phương khẽ rũ xuống, tao nhã mà rung động lòng người, Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Hai ngày đêm điên cuồng trong phòng làm việc của vị cán bộ liên lạc kia khiến Tiêu Nham không khỏi hốt hoảng.

Hein rốt cục đứng dậy, mà Tiêu Nham nhanh chóng vươn tay tiểu Tiêu Nham của mình, cậu tin tưởng chắc chắn cảnh tượng này vô cùng buồn cười, nhưng cậu lại không kiềm được mà làm nó. Hein vươn tay kéo cậu về phía mình, khống chế cổ tay cậu, kéo mạnh ra.

Tiêu Nham cực kỳ không tinh nguyện vẫn gắt gao che lại, nhìn cái gì chứ! Em có anh cũng có! Mà con mẹ nó của anh còn lớn hơn của em!

Hein vốn không thể nghe được tiếng lòng của Tiêu Nham, anh chỉ là nhìn chăm chú vào tiểu Tiêu Nham, mà dưới tầm mắt của đối phương, Tiêu Nham thảm thương lần thứ hai bắt đầu có phản ứng.

Hơi thở của anh như có như không lướt qua thân thể cậu, đây quả thực là câu dẫn muốn mệnh mà.

"Đây... Đầy là buổi sáng..."

Hơn nữa, Đại tá à anh căn bản không nên làm những chuyện đó với em chứ! Cũng đừng nên xuất hiện trong phòng của em mới đúng chứ! Mà quan trọng nhất là...

Tiêu Nham biết, lần ấy ấy trong thông đạo kia cũng không phải lần đầu tiên giữa cậu và Hein!

Đợi đã, ngày hôm qua trong thông đạo...

"Em... Ngày hôm qua làm sao em trở về được?"

"Anh ôm em về."

Tiêu Nham hóa đá.

Cậu vẫn nên xin thuyên chuyển đến đóng giữ ở căn cứ Bắc Cực đi! Cậu đã không còn cách nào tiếp tục lăn lộn ở Shire nữa rồi!

"Hận anh sao?" Hein ngửa đầu, anh mắt anh quá mức dịu dàng, đó là sự khởi đầu của sự trầm luân.

"Không hận..." Gần như không cần suy nghĩ, Tiêu Nham liền nói ra đáp án.

Một khắc kia, cậu càng thêm hiểu rõ nguyên nhân người đàn ông này lại ép buộc mình.

Hein khiến Tiêu Nham ý thức được rằng, cho dù anh có làm chuyện quá đáng cỡ nào với mình, Tiêu Nham cũng đều ôm một loại thái độ bao dung với anh.

Đối với đại đa số đàn ông mà nói, bị một người đàn ông khác đè đồng nghĩa với việc bị khuất phục. Tiêu Nham quả thật có thể tưởng tượng được, nếu sự việc tương tự xảy ra trên người Maya, đừng nhìn anh bình thường tùy tùy tiện tiện, anh nhất định sẽ liều mạng với đối phương!

Tiêu Nham thở ra một hơi, ngón tay nhẹ nhàng len vào mái tóc Hein. Cho dù người đàn ông này có cứng rắn lạnh lùng thế nào, chung quy cũng sẽ có một nơi mềm mại.

Bỗng nhiên, tiểu Tiêu Nham đột nhiên bị một nơi mềm mại mấp áp bao vây, khi cậu cúi đầu nhìn, trái tim như muốn vỡ tung! Tiêu Nham cảm thấy rung động cả đời mình đều khó có thể vượt qua được cảm giác giờ khắc này! Hein ngậm toàn bộ tiểu Tiêu Nham vào miệng, nhẹ nhàng chậm rãi mà hút mút, Tiêu Nham có thể rõ ràng cảm nhận được đầu lưỡi đối phương lướt qua da thịt mình.

Oh my God! Oh my God!

Tiêu Nham cúi đầu, không thể di chuyển tầm mắt của mình, Hein cao cao tại thượng không thể với tới trong mắt tất cả mọi người, cư nhiên...

Theo tiếng đồng hồ điện tử vang lên, Tiêu Nham mãnh liệt lên đỉnh.

Chất lỏng dính dấp dọc theo hai má Hein chảy xuống, Tiêu Nham nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác không gì sánh được kia.

"Trợ lý mới nhậm chức của em đang chờ em ở phòng nghiên cứu đấy."

Lúc này Tiêu Nham mới chú ý, mình để lại cái gì trên mặt đối phương... Đây là bắn lên mặt trong truyền thuyến sao?

Khi cậu còn đang chìm đắm trong khiếp sợ, Hein đã bình tĩnh đứng dậy đi vào phòng tắm.

"Đại tá! Đại tá Burton —— Vì sao..."

Tiêu Nham đi theo anh vào phòng tắm, thấy Hein đang cúi đầu rửa vết bẩn trên mặt.

"Cái gì "vì sao"." Hein lấy khăn mặt của Tiêu Nham, xoa xoa mặt mình.

"Vì sao lại giúp em khẩu... khẩu..." Hai chữa kia cậu thật sự không nói nên lời.

"Thứ em muốn hỏi không chỉ là việc khẩu giao."

Hein lại thẳng thắn mà nói ra, như thể việc mà Tiêu Nham không dám làm kia, đối với Hein mà nói lại đương nhiên như bình thường người ta đi ngủ, ăn cơm vậy.

"..." Trái tim Tiêu Nham theo thanh âm lãnh tĩnh của đối phương mà chậm rãi bình tĩnh trở lại.

"Hay em muốn hỏi chuyện ngày hôm qua anh làm em trong thông đạo."

Hein thả khăn mặt của Tiêu Nham về chỗ cũ.

"Làm em và khẩu giao cho em có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt mà."

Lúc này Tiêu Nham không tiếp tục nhút nhát nữa, đón nhận ánh mắt Hein.

"Như vậy em tin tưởng đáp án mà anh cho em không."

Hein đi ra khỏi phòng tắm, ngón tay khẽ cử động trong không khí, quân trang của anh xuất hiện từ trong vách tường. Khẽ cúi đầu, quân phục chậm rãi khoác lên vai, tự chủ nội liễm luôn là cái mác để hình dung người đàn ông này, nhưng mà cậu...

"Đúng vậy, em tin."

"Anh là người đàn ông của em, ngoại trừ muốn làm em, anh cũng sẽ lấy lòng em." Bàn tay Hein áp vào vị trí trái tim của Tiêu Nham, "Tự hỏi bản thân mình một chút, người em tín nhiệm nhất là ai. Cho dù phát sinh chuyện nguy hiểm như thế nào, em vẫn trăm phương nghìn kế muốn trở về bên cạnh ai. Nếu em hỏi anh vì sao lại làm em, là một người đàn ông, em ở trước mặt anh lại hoàn toàn đánh mất tự tôn, em có muốn giết anh không?"

Ba vai Tiêu Nham khẽ cứng lại.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến... Mỗi một giây một phút, cậu đều chưa từng hận Hein.

Bàn tay Hein áp vào gò má cậu, "Mặc kệ việc em có thể nhớ hay không nhớ những gì chúng ta đã trải qua, nhưng có một thứ chưa bao giờ thay đổi."

"Cái gì?"

"Em muốn thuộc về anh." Nụ hôn của Hein hạ xuống ấn đường của Tiêu Nham.

Đúng vậy, cậu tin tưởng Hein. Cậu còn nhớ rõ khi tang thi hoành hành trong căn cứ, cậu bị nhốt trong phòng, thứ duy nhất trong đầu cậu có thể nghĩ đến chính là Hein Burton.

"Em sắp muộn rồi đó, Thiếu tá."

Khi Tiêu Nham tỉnh hồn lại, Hein đang giúp cậu cài lại nút thắt cuối cùng trên quân trang.

Bắt đầu từ khoảnh khắc Tiêu Nham bước vào viện khoa học trung ương, cậu liền phát hiện người xung quanh đang dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.

"Này, Thiếu tá!" Herb Ritts một phen câu lấy cổ Tiêu Nham, "Không ngờ cậu cũng đến muộn nha! Chẳng qua là chủ quan một phòng nghiên cứu, đến trễ cũng không phải chuyện to tát gì lắm đâu!"

"Ha ha..." Trong lòng Tiêu Nham không khỏi cảm kích virus X trong cơ thể mình, nếu không có nó, ngày hôm qua trải qua kịch liệt... vận động như vậy, cậu có thể đã sớm chết, mà không phải như bây giờ tinh thần phấn chấn mà đi đường thế này.

"Đề nghị cậu nên hẹn gặp bác sĩ tâm lý khám thử một chút, những liệu pháp tâm lý hiện nay rất tiên tiến."

Thiếu tá Lạc Hách đi ngang qua người Tiêu Nham, cước bộ của anh cũng chẳng có chút tiếng động, dọa Tiêu Nham giật nảy người.

Cái gì mà bác sĩ tâm lý?

"A, chúng tôi đã nghe kể chuyện xảy ra trong thông đạo ngày hôm qua rồi! Thấy Thiếu tá cậu bình an vô sự thật tốt quá!" Một Thượng úy chào hỏi Tiêu Nham xong liền rời đi.

Mặt Tiêu Nham lập tức đỏ lên.

Quả nhiên việc mình bị Đại tá Burton ôm ra ngoài đã truyền khắp viện khoa học trung ương rồi! Nói không chừng cả Shire cũng đã biết!

Trời ạ! Bọn họ sẽ thêm mắm dặm muối chuyện này như thế nào nữa chứ? Nói cậu bị Đại tá Burton làm đến bất tỉnh nhân sự sao?

"May mắn phòng nghiên cứu của cậu đủ ánh sáng." Herb Ritts xoa xoa sau gáy Tiêu Nham.

Nhóm nghiên cứu viên khác đi ngang qua cũng vô cùng đồng tình mà nhìn Tiêu Nham, có hai nữ nghiên cứu viên còn nhỏ giọng thảo luận, các cô cho rằng Tiêu Nham sẽ không nghe được giọng của mình, nhưng virus X khiến thính giác của cậu vô cùng nhạy bén.

"Hóa ra cho dù là thiên tài cũng sẽ có điểm yếu ha!"

"Thật là đáng yêu, cư nhiên còn ngất xỉu nữa chứ!"

"Đúng vậy, một chút khí lực cũng không có, được Đại tá Burton ôm ra khỏi thông đạo luôn!"

Tiêu Nham đã sắp hóa điên rồi, trong lòng cậu không ngừng túm tóc mình, gào thét muốn tất cả mọi người hãy câm miệng.

"Này, cái gì mà bị chứng sợ hãi không gian kín chứ, cậu cũng quá yếu đuối rồi đó? Thiếu tướng Cliff Shaw cũng đã nói sẵn lòng tư vấn tâm lý cho cậu đó." Herb Ritts đi tới trước cửa phòng nghiên cứu của mình, trong nháy mắt khi bước vào lại bị Tiêu Nham một phen kéo lại.

"Cái gì?"

Herb Ritts đau đến cả gương mặt trắng bệch, "Ê! Đại tá Tiêu Nham! Không phải ai cũng có virus trong người như cậu đâu nha!"

"Cái gì chứng sợ hãi không gian kín?" Tiêu Nham trừng mắt nhìn đối phương.

"Thì chính là... Buổi chiều hôm qua không phải cậu và Đại tá Burton đi thị sát thông đạo phi hành hay sao? Sau đó cậu ngất xỉu bên trong, là Đại tá Burton ôm cậu rời đi! Cán bộ liên lạc của tháp quan sát hỏi cậu xảy ra chuyện gì, Đại tá Burton nói cậu chỉ là không thích bóng tối và không gian kín mà thôi... Nhưng đến mức té xỉu, không phải là chứng sợ hãi không gian kín thì là cái gì?"

Tiêu Nahm thở ra một hơi, cười gượng hai tiếng, "Hóa ra là như vậy..."

Herb Ritts một bộ dạng yếu ớt dựa lưng vào tường chậm rãi ngồi xuống, "Xương sống tôi gãy rồi... Tôi không thể đi được... Tôi không thể làm việc... Tôi muốn xin nghỉ phép..."

Tuy rằng tiếp xúc chưa lâu, Tiêu Nham đã hiểu rất rõ tích cách của người này, cậu nhấc chân dẫm trên vai Herb Ritts, cúi đầu lộ ra tươi cười tà ác, "Tôi biết xương sống của anh rất tốt... Nếu anh muốn nó gãy như vậy, tôi có thể giúp anh."

"Đừng... Đừng mà..." Hai tay Herb Ritts cầm lấy chân của Tiêu Nham, nhấc lên rồi chậm rãi thả xuống, sau đó chống tay dọc theo tường trở về phòng nghiên cứu của mình, ngay khi cửa trượt khép lại, anh ta gào to một tiếng, "Chân của cậu thật gợi cảm!"

Tiêu Nham đang muốn tiến lên đá anh ta một cái, chẳng qua cửa trượt đã khép lại hoàn toàn rồi khóa chặt.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chứng sợ hãi không gian kín gì đó vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị Hein làm đến bất tỉnh.

Cuối thông đạo trước phòng nghiên cứu của mình, một thằng nhóc bộ dáng thiếu niên đứng tựa vào tường, vẻ mặt khó chịu.

"Ê! Thiếu tá! Anh đến muộn!"

Khóe môi Tiêu Nham khẽ cong lên, "Ha, cậu tới báo danh à?"

Lauren quay mặt đi chỗ khác, "Đúng vậy! Mất mặt muốn chết! Có một chủ quản té xỉu vì chứng sợ hãi không gian hẹp!"

"Nếu cậu cảm thấy mất mặt, cậu có thể trở về tiếp tục là nghiên cứu sinh."

Cửa trượt cảm ứng được sự hiện diện của Tiêu Nham, tự động mở ra. Hai tay Tiêu Nham nhét vào trong túi áo, Lauren đi theo phía sau cậu đi vào phòng nghiên cứu.

Trong nháy mắt khi Tiêu Nham khởi động hệ thống, vô số giao diện tính toán và dấu hiệu truy cập cao tốc khiến Lauren há to miệng.

"Trời đất ơi ——"

"Hệ thống này không phải thần, người thao túng nó mới là thần." Tiêu Nham búng tay một cái với Lauren, "Nhóc con, đừng có đứng sững ra đó, lại đây nhập thông tin kiểm tra về sinh trắc và sức khỏe đi! Về sau đây sẽ là mã xác minh của cậu!"

"Cái gì? Anh nói tôi cũng có thể sử dụng hệ thống này?"

"Đúng vậy, hay là nói cậu không muốn dùng?"

Tiêu Nham túm lấy cổ tay Lauren, ấn bàn tay của cậu ta lên màn hình nhận diện, ngay lập tức việc thu thập dấu vân tay, dấu bàn tay thậm chí còn có mẫu gien của Lauren đều hoàn thành trong chớp mắt, hơn nữa còn tổng hợp thành báo cáo.

Lauren lập tức hưng phấn mà kết nối với thiết bị đầu cuối, nhập vào vài bộ đề khó và phức tạp kinh điển dành cho nghiên cứu sinh cao cấp vào hệ thống, căn cứ vào hình thức tư duy của cậu, cư nhiên chỉ trong vòng 6 giây hệ thống đã đưa ra đáp án, "Wow! Đây quả thực là tốc độ thần thánh mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play