/83/.

Không biết tên nhóc Lauren này có phải cố ý khiêu khích hay không, cư nhiên lại muốn Tiêu Nham trong vòng 10 phút phải phân tích ra phương án dùng một chiếc phi hành khí tránh né hệ thống hỏa lực của phủ tổng thống, hơn nữa còn thành công tập kích bất ngờ, mục tiêu là làm nổ tung văn phòng làm việc của tổng thống.

Tiêu Nham không khỏi rơi một giọt mồ hôi lạnh, nghĩ thầm nếu mình mà thật sự giải ra được đề bài này, có khi nào bị nghi ngờ là nằm vùng của tổ chức Sóng Triều hay không đây?

Ngay tại thời điểm Lauren đang đắc ý dào dạt, Tiêu Nham đã tiến nhập vào đầu cuối, thời gian đếm ngược bắt đầu. Hệ thống hỏa lực của phủ tổng thống vô cùng cao cấp, là kiệt tác của toàn bộ viện khoa học trung ương, lần trước khi tổ chức Sóng Triều tập kích phủ tổng thống, hai chiếc phi hành khí tuy rằng tập trung về mé tây, nhưng vẫn không thể đến được văn phòng tổng thống.

Lauren rõ ràng là muốn Tiêu Nham hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi.

Tiêu Nham nhắm mắt lại, đẩy nhanh tốc độ tư duy, trên màn hình ba chiều không ngừng biến đổi, số liệu liên tục lóe qua như ánh sáng, nhưng phi hành khí trong hình ảnh mô phỏng vẫn đang lòng vòng trước họng súng đại bác không thể tiếp cận gần hơn, Lauren chậm rãi cong khóe môi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Lauren cố ý nhắc nhở, "Này, còn lại 30 giây thôi đấy."

Đã có không ít người bắt đầu vây xung quanh phía sau bọn họ xem náo nhiệt.

"Mau nhìn kìa! Có thằng ngốc muốn dùng một chiếc phi hành khí tấn công văn phòng tổng thống kìa!"

"Sao mà được chứ! Hệ thống hỏa lực của phủ tổng thống chính là danh tác do Thiếu tá Herb Ritts tạo thành đó!"

"Chỉ còn 20 giây!"

Phi hành khí trên màn hình đột nhiên lượn một góc đầy hiểm hóc, bỗng nhiên bắt đầu công kích, đại bác bên ngoài phủ tổng thống theo quỹ đạo của phi hành khí mà tự động điều chỉnh tầm ngắm, phi hành khí lại đột nhiên bay lên cao, công suất tăng lên gấp 3 lần, gần như dán sát mái vòm của Shire mà bay vụt qua, mà hệ thống hỏa lực không thể theo kịp chuyển động của nó, còn động cơ của phi hành khí thì mất đi động năng do quá nóng vẫn theo đà bay mà đâm thẳng vào cửa sổ văn phòng tổng thống.

"Đệch ——"

"Chúa ơi!"

Toàn bộ những người vây xem nhịn không được trầm trồ.

Lauren cũng ngây ngẩn cả người, hóa ra suốt 9 phút thời gian trước đó, phi hành khí của Tiêu Nham thoạt nhìn như là ruồi mất đầu bay lung tung thật ra là vì thăm dò phạm vi và góc độ tập kích của hệ thống hỏa lực, thu thập số liệu, mà một phút đồng hồ cuối cùng mới là bước đột phá thật sự. Nhưng mà tốc độ liên kết đại não phải nhanh đến thế nào, mới có thể thực hiện được các phép tính với quỹ đạo điên cuồng đến như vậy?

"Lauren, tôi hoàn thành rồi đó." Tiêu Nham nháy nháy mắt với đối phương.

"Hừ! Có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi chỉ dù 9 phút 55 giây là có thể hoàn thành, anh dùng tới 9 phút 58 giây lận!"

Tiêu Nham bỗng nhiên rất muốn biết, Thiếu tá Herb Ritts mà nghe được những lời này sẽ có phản ứng như thế nào. Từ lần trước khi phủ tổng thống bị tấn công, Herb Ritts đã thăng cấp hệ thống máy chủ, bây giờ mà còn muốn dùng 10 phút tấn công phủ tổng thống, Tiêu Nham biết đây mới thật sự là nhiệm vụ bất khả thi.

"Tiếp theo đến phiên tôi ra đề." Tiêu Nham nhắm mắt lại, hệ thống dựa theo tư duy cậu bắt đầu xuất hiện thông tin về mẫu vũ khí sinh hóa mà tổ chức Sóng Triều đã từng sử dụng, loại bỏ một ít thành phần phức tạp, mà còn đưa kèm một ít gợi ý, "Loại vũ khí sinh hóa này khi tiến vào cơ thể của bộ đội đặc chủng, sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với virus X, và kết quả là nó sẽ làm giảm khả năng cung cấp oxy cho các tế bào. Cậu thử nhìn xem, có thể chế tạo thuốc giải độc trong vòng 10 phút hay không."

Tuy rằng Tiêu Nham rất muốn cho cậu ta mẫu vũ khí sinh hóa đầy đủ, nhưng cấp bậc bí mật của hạng mục nghiên cứu này là màu cam, chỉ cần một số thành phần chính của mẫu vũ khí này xuất hiện trong hệ thống, nó sẽ trực tiếp tạo ra báo động. Quy mô của đề bài này tuy rằng không lớn như một hạng mục nghiên cứu, nhưng nhóm nghiên cứu viên của viện khoa học trung ương ít nhất cũng phải mất hơn nửa tiếng mới có thể giải được, Tiêu Nham chỉ cho cậu nhóc này 10 phút... Kỳ thật có chút bắt nạt người ta.

Lauren lạnh mặt bắt đầu tiến hành liên kết vào đầu cuối, nhân tiện giơ tay làm ra thủ thế khinh bỉ với Tiêu Nham. Lauren quả nhiên không phải là người thích làm theo lối mòn, cư nhiên xâm nhập vào đầu cuối của một giáo sư nào đó, lấy trộm một bộ phương trình giải toán, tiết kiệm được ít nhất 10 phút thời gian dùng để giải toán, sau đó dễ dàng đưa ra kết quả.

Thời gian chỉ mất có 8 phút.

"Đây là gian lận rồi!"

Nhóm sinh viên đứng xem la lên.

Lauren liếc về hướng Tiêu Nham, "Lúc đầu trong những điều kiện anh đặt ra không hề nói đến việc tôi không được phép xâm nhập vào thiết bị đầu cuối của người khác."

"Đây rõ ràng là gian lận!"

Đám sinh viên vây xem cũng trở nên nghi ngờ Lauren.

Thiết bị đầu cuối của giáo sư tuy rằng không phức tạp bằng trong phòng nghiên cứu, nhưng thằng nhóc này có thể trong vòng 3 phút đồng hồ xâm nhập thành công, chứng minh tốc độ tư duy của cậu ta chẳng những nhanh chóng mà còn sinh động.

"Quả thật như vậy, tôi cũng không nói là không được phép xâm nhập đầu cuối của người khác."

"Đến phiên tôi ra đề!" Lauren lộ ra nụ cười xấu xa, Tiêu Nham dùng virus để ra đề cho cậu ta, mà Lauren hình như cũng muốn phân cao thấp với cậu trong cùng một lĩnh vực thì phải, cho nên cũng ra một đề bài về virus, "Có bản lĩnh thì anh hãy tổng hợp ra thuốc kháng loại virus này trong vòng 10 phút đi!"

Loại virus này thoạt nhìn thì chỉ là một loại virus công kích hệ miễn dịch tương đối phức tạp mà thôi, không khác gì virus HIV của mấy trăm năm trước, chẳng qua loại virus này ác liệt hơn một chút, một khi bị nhiễm phải nó, sẽ lập tức tử vong trong vòng vài giờ đồng hồ.

Tiêu Nham bắt đầu nổi lên hứng thú, hơn nữa 10 phút là quá dư dả với cậu. Tiêu Nham cảm thấy đây là thời điểm nên hạ thấp nhuệ khí của Lauren một chút, lập tức đẩy tốc độ liên kết đầu cuối của mình lên đến cực hạn, chỉ tiếc là tốc độ xử lý của hệ thống trong thư viện không nhanh bằng của phòng nghiên cứu, Tiêu Nham mất gấp đôi thời gian so với dự tính mới tìm được đáp án.

"Trời ạ, 5 phút 41 giây! Đây là tốc độ thần thánh gì vậy?"

Trong mắt Lauren rõ ràng hiện lên một tia dao động, nhưng vẫn tử sĩ diện như trước.

"Này! Tôi là vì muốn tiếp tục trận thi đấu này nên mới nương tay với anh đó thôi!"

"Tôi biết."

Tiêu Nham mím môi cười, mà nhìn vào mắt Lauren lại vô cùng không vừa mắt.

"Anh cười cái gì hả!"

"Cảm ơn cậu đã nương tay đó mà!" Tiêu Nham sờ sờ mũi, "Chẳng qua, hiện tại đến phiên tôi ra đề nhỉ."

"Anh ra đi!" Lauren hất cằm lên, một bộ biểu tình "xem anh có thể bày ra được trò gì nữa".

Tiêu Nham cảm thấy không thể tiếp tục nương tay với tên nhóc kiêu ngạo này nữa. Bỗng dưng, trong đầu cậu xuất hiện một cảnh tượng, chính là căn phòng kín mà cậu và tiểu đội của Hein bị nhốt khi đó...

Được rồi, để xem tên nhóc này làm thế nào để tìm ra lối thoát!

Dùng thời gian 30 giây, Tiêu Nham tạo ra một gian phòng giống lúc đó y như đúc.

"Lauren, cậu bị nhốt trong gian phòng này. Máy dưỡng khí bị hư hỏng nên dưỡng khí chỉ còn lại khoảng 10 phút, trong tay cậu không có bất cứ công cụ gì, chẳng qua cậu có một khẩu súng chuyên dụng dành cho kỹ thuật binh. Chúc cậu may mắn."

Tiêu Nham cũng không đưa chi tiết gian phòng bị nước ngập vào, bởi vì lúc đó mình dựa vào bộ đội đặc chủng giữ cửa mới có thể trốn thoát, nhưng mà Lauren không có điều kiện như vậy. Tiêu Nham chỉ muốn biết dưới tình huống khẩn cấp cậu ta sẽ ứng phó như thế nào.

"Ngoại trừ một khẩu súng ra thì cái gì cũng không có? Như vậy phải mở cửa thế nào chứ? Cũng không thấy có bộ phận đặc biệt gì trên cửa hết!"

"Vậy làm sao mà mở cửa ra được? Chẳng lẽ dùng súng bắn?"

"Đây rõ ràng là nhiệm vụ bất khả thi mà!"

Lauren kiểm tra lại một lần cánh cửa mà Tiêu Nham dựng nên, sau đó không khỏi hừ lạnh một cái, ""Loại cửa cũ kỹ chỉ thấy trong mấy bộ phim điện ảnh này, mệt anh còn rảnh thiết kế ra nó!"

"Tôi thích phim điện ảnh cũ mà. Chúng đều là văn hóa lịch sử rất quan trọng." Tiêu Nham thản nhiên mỉm cười.

Trên màn hình ba chiều, Lauren cẩn thận kiểm tra mạch điện tử phía sau cánh cửa, quyết đoán mà đập vỡ cây súng trong tay, sau đó liên kết thiết bị chuyển hoán năng lượng với cánh cửa, bóp cò súng, cửa lập tức mở ra.

"Hả! Như vậy cũng được sao!"

"Nếu như tình huống này thật sự xảy ra, nói không chừng tôi sẽ dùng súng này để tự sát quá!"

Lauren nhìn về phía Tiêu Nham, lộ ra nụ cười đắc ý, "Chỉ mong là anh còn có thể nghĩ ra đề bài khác có tính khiêu chiến hơn một chút. Chẳng qua tôi thừa nhận, đề bài này cũng có chút thú vị."

Tiêu Nham biết thời gian mình cho Lauren rất đầy đủ, dù sao thì trong tình huống thực tế làm gì có cơ hội dùng đầu cuối để phân tích mạch điện tử của cánh cửa này chứ, cậu phải dùng đại não của mình để phân tích phương hướng và công dụng của từng mạch điện, nhưng cậu ta có thể nghĩ đến việc dùng bộ phận chuyển hoán năng lượng trong khẩu súng, đã vô cùng có ý nghĩa thực chiến rồi. Cho dù tầm mắt vẫn nhìn về phía Lauren, trong đầu Tiêu Nham vẫn là hình ảnh bản thân đang lặn dưới nước tìm kiếm khẩu súng bị rơi của mình, mà Hein thì luôn ở bên cạnh, một tay còn giữ chặt lấy cậu. Cậu còn nhớ rõ một thoáng ngắn ngủi đó, trong làn nước xao động, tầm mắt cậu không thể rời khỏi gương mặt nghiêng của Hein, người đàn ông này không cần bất cứ biểu cảm gì, cũng không cần bất cứ hành động ôn nhu gì, cũng có thể giữ chặt tầm mắt cậu, thậm chí là chiếm giữ tư duy cậu.

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Nham biết mình lại không thể khống chế mà nghĩ tới người đàn ông kia.

"Đến lượt tôi. Lần này anh đừng mong thoải mái vượt qua nữa." Lauren cư nhiên lại tổng hợp một mẫu virus giả tưởng, mà cấu trúc gien của loại virus này lại giống y đúc đoạn gien giúp tang thi tổng hợp năng lượng từ ánh sáng mặt trời trong virus Comet!

"Đề bài của cậu là gì?" Tiêu Nham che dấu sự ngạc nhiên của mình, đoạn cấu trúc gen này chỉ được đề cập trong khóa học thực tiễn về virus của học viên cao cấp, chương trình học này được quân đội đặc biệt thiết kế riêng, mục đích chính là để nhóm học viên cao cấp nghiên cứu, trong bọn họ nếu ai có thể đề ra những hiểu biết man tính đột phá sẽ được viện khoa học trung ương chuyển đến tham gia các hạng mục quan trọng.

"Làm giảm năng lực quang hợp của loại virus này." Vẻ mặt Lauren đầy vẻ xem kịch vui.

Tiêu Nham thiếu chút nữa là cười thành tiếng, thằng nhóc này không phải là muốn cậu chế tạo thuốc đông lạnh hay sao?

"Cậu muốn tôi hoàn thành trong thời gian bao lâu?"

"5 phút."

"5 phút thời gian chỉ là dùng để làm giảm năng lực quang hợp của nó thôi, phải không?"

"Phải. Chẳng lẽ anh còn có thể làm thêm cái gì khác trong vòng 5 phút đó hay sao?"

Tiêu Nham lắc lắc đầu, "Tôi chỉ là xác nhận lại đề bài của cậu thôi mà."

Chế tạo thuốc đông lạnh rất đơn giản, phần thật sự khó khăn vẫn luôn là nguyên liệu và tính ổn định của nó, đây mới là nguyên nhân vì sao súng đông lạnh lại không thể áp dụng quy mô lớn trong việc chiến đấu với tang thi.

Không cần đến 5 phút đồ hồ, Tiêu Nham chỉ dùng 2 phút đã điều chế ra một loại thuốc, virus của Lauren dưới nhiệt độ thấp gây ra do loại thuốc này bắt đầu chuyển sang trạng thái ngừng hoạt động, cũng dần dần mất đi khả năng hấp thu nhiệt lượng.

Lauren dừng lại một chút, đây rõ ràng là đề thi đã khiến cho rất nhiều học viên cao cấp phải đau đầu, thậm chí còn chẳng có mấy người có thể điều chế ra được loại thuốc ổn định như vậy...

"Này! Anh rốt cục là..."

Lauren còn chưa nói hết câu, Tiêu Nham đã cắt ngang cậu ta, "Tiếp theo đến lượt tôi."

Nhắm mắt lại, Tiêu Nham dùng hệ thống đầu cuối xây dựng một căn phòng giả tưởng, lối ra duy nhất của căn phòng được điều khiển bằng mật mã, mật khẫu gồm 12 chữ số, mỗi một giây sẽ thay đổi mật khẩu mới.

"Lauren, cậu có thời gian 5 phút để rời khỏi nơi này."

Lauren lộ ra vẻ chán ghét, "Bộ anh thích thiết kế mật thất lắm hả? Hay kỳ thật là anh có khuynh hướng biến thái gì đó, cho nên thích giam cầm người khác như vậy?"

Cậu ta nói khiến cả đám người vây xem bật cười.

Tiêu Nham không thèm để ý, chỉ giơ tay làm ra động tác "mời".

"Nói cho anh biết, trên đời này không có mật mã nào mà tôi không giải được!"

Nói xong, Lauren liên kết vào đầu cuối, bắt đầu tính toán theo công thức. Lúc này cậu ta mới phát hiện mật mã mở cửa của gian phòng này vô cùng phức tạp, bao gồm các loại biến số khác nhau của hàm số không gian, vật lý cơ học và điện từ... đọc lướt qua đã thấy phạm vi rộng mênh mông khiến Lauren không khỏi nhăn mày.

Lúc này, Tiêu Nham cuối cùng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, như thể người lớn đi bắt nạt trẻ con vậy.

Nhưng Lauren vẫn vượt qua sự tưởng tượng của Tiêu Nham, khi còn khoảng 10 giây, cậu đã đã giải được mật mã, nhập vào mở cửa.

Tuy nhiên rõ ràng trên màn hình đã biểu hiện mật mã chính xác, nhưng Lauren vẫn không thể mở cửa ra, thiết bị đầu cuối hiển thị sức lực cậu sử dụng đã đạt đến giới hạn cao nhất của người bình thường, nhưng mà cánh cửa này vẫn không chút sứt mẻ.

"Mẹ nó ——" Lauren vung nắm tay dùng sức đập vào màn ảnh ba chiều.

Đã hết giờ.

"Rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ta không phải đã giải được mật mã sao?"

"Hay là, mật mã không chính xác?"

"Nhưng mà không thấy biểu hiện sai mật mã mà!"

Lauren trừng mắt nhìn Tiêu Nham đang lẳng lặng quan sát mọi chuyện, "Này! Cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy hả! Chẳng lẽ thật sự là tôi tính sai sao?"

"Cậu tính toán vô cùng tinh chuẩn, không sai chút nào." Tiêu Nham nhếch môi, nụ cười kia lọt vào mắt Lauren thật sự vô cùng thiếu đánh, "Nhưng mà tôi chỉ bảo cậu thoát khỏi gian phòng này, không bảo cậu đi tính mật mã."

"Cái... gì..." Lauren lộ ra biểu tình không hiểu ra sao.

"Dựa vào thiết lập của tôi, cánh cửa này vốn không hề bị khóa." Tiêu Nham tiến vào cảnh tượng mô phỏng, đi đến trước cánh cửa, dùng sức đẩy ra phía trước, cửa cứ như vậy mở ra!

Mà Lauren lại hao hết khí lực muốn kéo cửa ra, bởi vì cậu ta đã tự động xem nó như những cánh cửa trượt lúc nào cũng có thể nhìn thấy ở Shire!

Cỏ: giải thích cho ai không hiểu, cửa mà Tiêu Nham đặt ra là cửa đẩy ra ngoài/kéo vào trong, còn cửa mà Lauren nghĩ là cửa kéo kéo/trượt ngang.

"Anh đùa giỡn tôi!" Lauren đứng dậy một phen túm lấy áo Tiêu Nham, vung nắm tay muốn đấm vào mũi cậu.

Tiêu Nham dễ dàng khống chế cổ tay cậu ta, đột nhiên đứng dậy đẩy ngược cậu ta ngã ngồi xuống ghế, tốc độ cực nhanh, trong mắt đám học viên vây xem quả thật chính là di chuyển trong tích tắt.

"Mẹ nó! Anh vốn không phải là học viên ở nơi này! Anh là bộ đội đặc chủng đúng hay không!"

Nửa khuôn mặt của Lauren bị áp vào lưng ghế, thoạt nhìn vừa buồn cười vừa chật vật.

Tiêu Nham cũng kinh ngạc với thân thủ của mình, trong đầu đột nhiên dần hiện ra hình ảnh trong một gian phòng luyện tập nào đó, bản thân bị Hein Burton đè trên mặt đất, hay tay cậu bị anh túm ngược ra phía sau lưng, mà đầu gối anh lại đè chặt thắt lưng cậu. Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi về lực độ khi Hein thoáng cúi thấp người, cùng với hô hấp trầm ổn như có như không của đối phương lướt qua sau gáy cậu, cậu thậm chí còn có một loại ảo giác, đối phương sắp hôn mình.

"Này! Này! Con mẹ nó anh mau thả tôi ra! Cánh tay tôi sắp bị bẻ gãy rồi nè!"

Tiếng kêu ầm ĩ của Lauren khiến Tiêu Nham phục hồi tinh thần.

Cậu buông lỏng tay Lauren, đối phương ôm bả vai đề phòng nhìn cậu.

"Rốt cục anh là ai! Tự dưng xuất hiện đòi thi tài với tôi, sau đó lại dùng loại đề bài như thế này để đùa giỡn tôi! Anh vốn không phải học viên ở nơi này!"

Tiêu Nham thở dài, "Tôi không đùa giỡn cậu. Cậu đã quen với loại cửa trượt tại Shire, vì thế khi nhìn thấy bất cứ cánh cửa nào cũng sẽ nghĩ rằng phải kéo sang một bên để mở nó ra mà không phải là đẩy ra. Hình thái tư duy này sẽ gây trở ngại cho việc tư duy trong nghiên cứu của cậu, cậu sẽ bị trói buộc vào một logic suy nghĩ cụ thể, không thể vượt qua điểm giới hạn, vĩnh viễn bị khóa lại giống như ếch ngồi đáy giếng."

Lauren ngẩng người, lúc đang mở miệng đáp lại, thì một âm thanh hờ hững lại mang theo cảm giác áp bách vang lên.

"Tiết mục giải trí hôm nay của cậu sắp kết thúc rồi, Thiếu tá Tiêu Nham."

Bả vai Tiêu Nham thoáng rụt lại, cả người cứng ngắt xoay lại nhìn, đập vào mắt là Hein Burton một thân chế phục quân đội, mà hai bộ đội đặc chủng phụ trách bảo vệ cậu thì đi theo phía sau anh, trên mặt là biểu tình quẫn bách, dù sao cũng là bị sếp mình bắt gặp, bọn họ thân là bộ đội đặc chủng thế nhưng lại mặc đồ của sinh viên đứng canh bên ngoài cửa thư viện, thật sự là...

Trong nháy mắt, toàn bộ thư viện trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều chăm chú dồn về phía Hein.

Không ai dám nói ra một câu nào.

Lauren nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Nham xoay người rời đi, mãi đến khi bọn họ biến mất sau cánh cửa, toàn bộ thư viện mới trở nên ồn ào náo động.

"Trời ơi! Người kia là Thiếu tá Tiêu Nham! Lauren, cậu cũng thật dữ! Cư nhiên ra đề thách đố Tiếu tá Tiêu Nham luôn!"

Trong nháy mắt đó, Lauren bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, mãnh liệt xông ra ngoài.

"Tiêu Nham ——"

Hain tên bộ đội đặc chủng dễ dàng cản cậu ta lại, tùy ý cậu giãy dụa nhưng không thể nào tiến lại gần được.

Tiêu Nham dừng bước, xoay người lại.

"Anh quả nhiên là đùa giỡn tôi có phải không! Nhìn người khác năng lực không bằng mình, rơi vào bẫy rập do mình thích kế, có phải có cảm giác đặc biệt thành tựu lắm phải không!"

"Tôi không phải đùa giỡn cậu, tôi chỉ đang tìm kiếm bạn đồng hành của tôi mà thôi."

"Cái gì?" Lauren nhíu mày.

"Quân bộ muốn tôi lựa chọn trợ lý nghiên cứu cho mình, nhưng tôi không cần trợ lý. Tôi chỉ cần một người, khi tôi hao hết tâm trí muốn kéo cánh cửa kia ra, thì sẽ nhắc nhở tôi thử đẩy nó."

"Hả..." Lauren ngây ngẩng cả người, quên luôn giãy dụa.

Nói xong, Tiêu Nham đi theo phía sau Hein rời đi.

Cửa xe bay đóng lại, sau đó bay vọt về phía trước, Tiêu Nham ngồi xuống, mà Hein ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu.

Màn hình của thiết bị liên lạc trên cổ tay cậu hiện lên, khuôn mặt của cán bộ liên lạc xuất hiện ngay trước mắt Tiêu Nham.

"Thiếu tá, xin hỏi trong lòng ngày đã có người lựa chọn cho vị trí trợ lý chưa?"

"Vâng, là Lauren Ann."

Đôi mày của cán bộ liên lạc liền nhíu lại, "Thật xin lỗi Thiếu tá, tôi không tìm thấy tên Lauren Ann trong danh sách ứng cử viên, nếu không nhờ ngày kiểm tra lại danh sách một lần nữa?"

"Cậu ấy không có tên trong danh sách, cậu ấy là sinh viên của viện khoa học."

"... Ngài xác định muốn dùng một sinh viên làm trợ lý nghiên cứu cho mình sao?"

"Đúng vậy, tôi xác định. Khi tôi trở thành trợ lý của Casey, tôi cũng chỉ là một sinh viên mà, hơn nữa còn là sinh viên loại B."

"Tôi đã hiểu."

Xe bay dừng lại trước cửa căn hộ của cậu, màn đêm đã dần buông xuống, tất cả đèn đường cũng đã sáng lên.

Ngay tại khoảnh khắc Tiêu Nham định bước ra khỏi xe, Hein lại đột nhiên túm lấy cậu.

"Ăn tối cùng nhau đi."

Tiêu Nham không có quyền từ chối, Hein đã thay đổi điểm đến, bọn họ đi về phía đài quan sát số 2.

"Này!"

Tốc độ của xe bay cực nhanh, Tiêu Nham không rõ bọn họ đến đài quan sát số 2 thì có thể ăn gì!

"Từ chỗ này, có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn bên ngoài Shire."

"Thật sao?"

Đây là trải nghiệm mà trước đây Tiêu Nham chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Tòa tháp mở lối vào duy nhất cho bọn họ, bởi vì không có phi hành khí nào bay qua, cho nên toàn bộ lối bay vào đều tối đen một mảnh.

Tiêu Nham chống tay lên tường đi về phía trước, mặc dù cậu biết trong thông đạo vốn không có bất cứ vật trở ngại nào, cậu vẫn không thể thản nhiên trên mỗi bước đi như Hein được.

"Đưa tay cho anh."

Giọng nói của Hein trong bóng tối dày đặc này phá lệ rõ ràng.

Tiêu Nham vươn tay, cậu không biết đối phương ở đâu, lung tung quơ tay ra, cổ tay đột nhiên bị một người dùng sức cầm lấy.

"Chúng ta đi."

Lúc này, cảm quan được phóng đại, Tiêu Nham có thể rõ ràng cảm giác được độ ấm bàn tay của Hein, cảm giác da thịt bàn tay hai người chạm nhau thật đặc biệt, tựa như khi mạch máu lưu chuyển đều tập trung quấn quanh phần da thịt xung quanh đầu ngón tay của Hein.

Không tốt... Tiêu Nham... Như thế này thật không tốt chút nào...

"Đến rồi."

"Cái gì?"

Vừa lúc đó, lối ra của thông đạo chậm rãi mở ra, ánh sáng màu cam dọc theo khe hở không ngừng tràn vào, thứ đầu tiên Tiêu Nham nhìn thấy rõ ràng nhất chính là đôi chân dài được bao bọc trong lớp quân trang của Hein, thon dài mà hữu lực, để lại một cái bóng tao nhã trên mặt đất.

Chân trời dần dần rộng mở, những dãy núi nham thạch ở phía xa như tỏa sáng dưới ánh mặt trời màu đỏ cam khiến người ta nhịn không được phải cảm thán.

Có những đàn chim liên tục bay về phía cánh rừng giữa những dãy núi kia, vẽ thành vô vàng những vạch cong trên bầu trời.

Mà mặt trời, đang chậm rãi nấp mình sau rặng núi.

Hai mắt Tiêu Nham mở thật to, mãi đến khi người bên cạnh đưa qua một túi bánh bích quy.

"Bữa tối của em."

"Hả?" Tiêu Nham nhận bịch bánh quy, mà Hein đã ngồi xuống rìa thông đạo, "Anh nói cùng nhau ăn bữa tối chính là ăn bánh quy ép?"

"Quân bộ đã điều chỉnh mùi vị, hơn nữa vì thích ứng với nhu cầu dinh dưỡng của bộ đội đặc chủng, năng lượng cung cấp cao gấp 5-6 lần so với trước đây."

Vừa mới cắn vào một ngụm bánh bích quy, Tiêu Nham lập tức phun hết ra ngoài, "Năng lượng cao như vậy sao! Vậy không phải là muốn mập chết à!"

Nếu tất cả bộ đội đặc chủng đều xử dụng X-2, việc hấp thu năng lượng của họ sẽ từ nguồn thức ăn và ánh sáng, chẳng qua khi bọn họ thực hiện nhiệm vụ thì không ai có thể đảm bảo sẽ luôn làm dưới tình huống có ánh sáng mặt trời, năng lượng từ thức ăn vẫn vô cùng quan trọng.

"Mình còn cho rằng tốt xấu gì cũng phải có miếng bánh mì phết mứt trái cây, vậy mới có thể xem là bữa tối chứ?" Tiêu Nham nhỏ giọng nói, ngồi xuống một vị trí cách Hein khá xa.

"Thế em muốn bữa tối như thế nào?"

"Hả..." Tiêu Nham chưa bao giờ nghĩ tới việc người kia sẽ hỏi ý kiến của mình, "Cũng không có gì đặc biệt. Cảnh sắc đẹp như vậy, nếu có một ly rượu vang thì tốt..."

Tiêu Nham liếc mắt nhìn Hein một cái, đây rõ là chuyện vô nghĩa, Hein không thể bỗng nhiên lấy ra một ly rượu vang được, bản thân cũng không phải phụ nữ đang chờ được tán tỉnh. Cuối cùng cậu vẫn nhặt bịch bánh bích quy đáng thương bị vứt một bên lên, hung hăng cắn một ngụm.

Hein nói không sai, hương vị quả thật đã được cải thiện, là vị kem vani, thậm chí bánh cũng mềm xốp hơn. Trước kia Tiêu Nham cũng từng bởi vì tò mò mà gặm một miếng, để đảm bảo thành phần dinh dưỡng và bớt đi chất phụ gia, miếng bánh bích quy kia ngoại trừ vị mặn ra, Tiêu Nham không nếm ra được vị gì khác, lại càng không nói đến vụn bánh khô khốc khiến Tiêu Nham khó muốn chết mới nuốt trôi khỏi yết hầu... Đó là một trong những loại thức ăn kinh khủng nhất trong ấn tượng của Tiêu Nham.

Vào lúc này, một cảnh tượng đột nhiên lan tràn trong tâm trí cậu.

===============================

Chuyện bên lề:

Maya: Hẹn hò với sếp chính là một bi kịch...

Liv: Có lẽ chút nữa sẽ tới "ba ba ba" nhỉ...

Maya: Có cần dịch dinh dưỡng không ta?

Liv: Xem tình huống mà tính đi, nếu cứ tiếp tục hỏi nữa, cậu không sợ bị cạo trọc đầu sao, Maya?

===============================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play