Cranberry hơi giật mình sau cái đập tay vào vai nàng của mạ, bèn lật đật chạy đi làm theo lời mạ. Nhìn dáng vẻ như cô ngốc của nàng, Thục Quyên bụm miệng cười, mặc kệ người khách đứng trước mặt. Thái độ của anh ta tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn chăm chú nhìn xem loại bánh nào mình thích hay không, có vẻ như anh ta cũng đã quen với tình huống này rồi.

Cranberry nhanh nhẹn đi lấy túi và trở ra với một nụ cười tươi rói và vui vẻ nói:

– Quả thật là anh đẹp trai lắm á nha.

– Cô không có câu nào ấn tượng hơn hay sao? Câu đó tôi nghe hoài rồi. Dù sao cũng cảm ơn sự thật thà của cô.

Vẻ mặt dửng dưng của anh ta làm cho Cranberry bất ngờ và quê độ, nàng hơi nhíu mày lại, giọng nghiêm túc:

– Ồ, tôi không có ý định xin số điện thoại của anh như các cô gái khác thường làm đâu, đừng vội ảo tưởng mà xù lông nhím ra như thế.

Rồi nàng nói nhỏ hơn, đủ để mình nàng nghe được: Tôi cũng chả cần người quá đẹp trai như anh đâu, quan trọng là anh làm được gì cho đời kìa. Đẹp, tôi có thừa rồi. (Ái chà, mạ mà biết mình nói thế thì thể nào cũng bảo: tưởng là ngủ nướng cô có thừa chứ…)

Bỗng anh ta hỏi:

– Cô vừa nói gì?

Cranberry cười cười:

– Ý tôi là, anh đẹp trai cũng ấn tượng đấy, nhưng tôi ấn tượng với sự kiêu ngạo của anh hơn kìa.

Anh ta lạnh lùng tiếp lời:

– Bộ với ai cô cũng có điệu cười như này à? Cất bớt sự ngờ nghệch của cô đi thì nhìn cô sẽ được điểm 5/10 đấy.

– Anh …

Cranberry dậm chân tức tối nhìn theo anh ta bước ra khỏi cửa hàng, nàng không ngờ lại có con người cao ngạo nhường ấy. Mong rằng anh ta đừng bao giờ quay lại đây nữa, may sao anh ta chỉ là một người khách vãng lai thôi mà.

Mạ nàng cười khúc khích:

– Hoàng tử nói chuyện với công chúa có khác, âu yếm ghê nhỉ? Xem chừng con gái tui cũng sẽ phải bớt ảo tưởng về thần thái gái xinh khi gặp những ông khách bá đạo như này rồi.

– Mạ còn trêu con nữa.

-Tiếc là không biết anh ta có quay lại không, để cô hiểu giúp tui là thực tế và lý thuyết đôi khi lại không “lan quyên” gì đến nhau cả. Đẹp trai, quyến rũ đâu phải ai cũng ngọt ngào như trong truyện cổ tích. Nhỉ? Hihihi.

– Anh ta mà dám quay lại thì con sẽ cho anh ta biết thế nào là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Nhìn cũng đẹp dữ dội mà phách lối thấy ghét. Cranberry ấm ức giơ nắm đấm ra phía cửa.

– Thì nồi nào vung đó chớ sao? Thật thà gặp nhau… Ha ha…

– Con không nói với mạ nữa, con đi quấy bột tiếp đây. Lần sau nhỡ anh ta mà đến thì mạ ra tiếp giùm con nhá.

– Có bao giờ nói lại tui đâu mà nói… Mạ nàng tỉnh bơ đáp lời.

Giời ạ, mình sinh ra có phải lộn nhà mạ không vậy? Cranberry thầm kêu lên trong suy nghĩ.

Lại nói về anh chàng ban nãy đã chọc tức Cranberry, anh ta đi ra đến ngoài cửa bỗng nhiên hơi mỉm cười vì nhớ lại thái độ tức tối của Cranberry. Quả thật, cô ấy rất xinh đẹp, khi tức giận bỗng nhiên lại làm cho ánh mắt long lanh hơn, rất lôi cuốn và khiến cho tim anh bỗng đập rộn ràng hơn bao giờ hết. Cô ấy thật khác biệt với mọi cô gái anh đã từng gặp, không hề tỏ ra ngoan hiền, lãng mạn, mà tự tin và hồn nhiên. Nhưng với bản tính lạnh lùng khi đối xử với phái nữ, anh chưa bao giờ làm khác với bất kỳ người con gái nào. Cách anh nói chuyện với Cranberry lúc nãy, giống như một thói quen đã từ lâu, hơn nữa còn được làm quá lên đôi chút, để che đi sự bối rối của mình. Anh có sức hút như một thỏi nam châm với mạt sắt như vậy có lẽ bởi vì anh sở hữu chiều cao 1m85 với những nét đẹp hoàn hảo của một thiên thần, gương mặt thư sinh, thanh tú, đôi mắt to, hai mí cùng hàng mi dài đa tình, làn da sáng hồng, khỏe khoắn. Nét nhìn nghiêng khuôn mặt của anh lại càng hấp dẫn bởi sự lãng tử, phóng khoáng với sống mũi cao, thẳng tắp và mái tóc bồng bềnh, tự nhiên. Mỗi bước chân của anh đều toát ra thần thái lịch duyệt, hấp dẫn vô song.

Đấy là về ngoại hình, phần mà ai ai cũng nhìn thấy, còn về những phần không phải ai cũng biết thì khi biết xong người ta luôn tự hỏi: Vì sao ông trời lại dành hết những gì tốt đẹp cho một người như vậy?

Anh sinh ra trong một gia đình trâm anh thế phiệt nên được cưng chiều từ bé, xung quanh anh luôn có những lời khen có cánh và càng có cánh hơn khi chúng nói lên sự thật về anh: Đẹp trai và tài hoa, những việc anh chú tâm vào làm thì anh luôn là người giỏi nhất: Thành tích học tập đáng nể, chơi bóng rổ cừ khôi, đi thi giải nào dành quán quân giải đó… Chỉ có điều, tuy anh cư xử lịch thiệp và hòa nhã với tất cả mọi người, nhưng lại không hề mềm mỏng đối với những cô gái anh từng gặp trong đời mà tỏ ra có ý định tán tỉnh anh. Có lẽ đây là điểm trừ duy nhất của anh, khi tạo hóa đã lấy một khối băng để tạo nên trái tim cho anh thì phải. Những người con gái mới gặp thì luôn vây lấy anh một cách vô thức, rồi sau đó họ đều không dám đến gần vì sợ bị tổn thương, nhưng cũng không thể rời xa vì quá ngưỡng mộ anh.

Mối quan hệ giữa anh và bọn họ giống như Mặt Trời với các hành tinh khác trong Thái Dương hệ vậy. Sức hấp dẫn của Mặt Trời quá lớn nên các hành tinh bị hút chặt, không thể rời xa, nhưng Mặt Trời cũng quá nóng để các hành tinh không thể đến gần, nếu không muốn bị thiêu rụi. Tuy nhiên, Thiếu Phương chẳng có vẻ gì là nhận ra hay quan tâm đến chuyện mình đã làm tổn thương đến các cô gái đó cả. Mọi thứ thuộc về anh hoàn hảo đến mức anh thấy nhàm chán với cuộc sống của chính mình. Như người ta vẫn hay nói: nếu như bạn là một hình tròn hoàn hảo, đường đời của bạn bằng phẳng, bạn sẽ lăn nhanh đến mức chẳng còn có cảm nhận hay nhìn thấy gì trên đường đi của mình, cuộc đời như vậy có gì là thú vị?

Nên anh cứ theo đuổi hết sở thích này đến đam mê khác mà không chịu về quản lý công ty của gia đình, theo mong muốn của ba mẹ và đi đâu cũng tìm cách giấu diếm thân thế của mình. Anh sợ người ta cho rằng mọi thứ anh đạt được là nhờ ba mẹ, nhờ gia thế và tiền bạc của ba mẹ. Với anh, một người đàn ông có lòng tự trọng chính là: phải khẳng định bản thân bằng chính bàn tay và khối óc của mình. Sau khi đạt giải á quân trong cuộc thi người mẫu Châu Á, anh liền bén duyên với điện ảnh nhờ vẻ ngoài nam thần của mình. Trong một lần đóng phim Thiên Duyên Kỳ Ngộ, anh được đạo diễn cho thử biểu diễn một ca khúc trong phim và không ngờ là ca khúc đó được mọi người vô cùng yêu thích. Bởi anh sở hữu một giọng hát rất ngọt ngào, rất đẹp và độc đáo, không lẫn với bất kỳ ai. Mọi người đều khuyên anh nên theo sự nghiệp ca hát, bản thân anh cũng thấy yêu thích công việc này.

Con đường đó với anh mà nói cũng rất sáng lạn, hơn nữa anh tìm được niềm vui trong công việc khi nhận được những tiếng vỗ tay không ngớt mỗi lần biểu diễn, có lẽ anh cảm thấy những sự thăng hoa rất khác nhau dưới ánh đèn sân khấu. Cảm giác mang lại cho mọi người niềm vui khiến anh cũng thấy rất vui. Tuy nhiên, tất cả cũng mới chỉ bắt đầu, chưa ai đoán định được khi nào niềm đam mê này của anh sẽ kết thúc, có thể lắm, khi mọi thứ lại tiếp tục hoàn hảo dưới tay anh…

Và hôm nay, anh gặp cô, một cô gái kiều diễm với mái tóc dài mượt mà và đen nhánh, đôi mắt long lanh khi tức giận làm cho anh cảm thấy mình như chao đảo giữa biển hồ rộng lớn. Trực giác cho anh thấy, cuộc đời mình sẽ thay đổi từ đây, từ giây phút anh suýt chết đuối trong đôi mắt long lanh kia và đã cố gắng để nhanh chóng thoát ra khỏi cuộc đối thoại định mệnh ấy khó khăn như thế nào. Anh đang không nhận ra chính mình nữa thì phải.

Anh đi ra thật nhanh, mở cửa như lao vào xe và giục người tài xế cho xe chạy, như thể chậm một giây thôi là anh sẽ quay ngay lại hiệu bánh có trái tim của anh đang ngồi tư lự. Chạy trốn tiếng sét ái tình thật sự có dễ dàng như vậy??? Anh đưa hết chỗ bánh cho người quản lý ngồi cạnh mình, không ăn một miếng nào, dù lúc mua cũng rất hào hứng vì nghe người dân trong vùng nói bánh ngon và mẹ con cô chủ lại rất xinh đẹp. Anh cũng có chút hiếu kỳ nên muốn tự mình vào mua.

Anh đã không nghĩ sự xinh đẹp nào có thể làm anh rung động, vì anh từng gặp biết bao nhiêu người đẹp, có người có lẽ còn đẹp hơn Cranberry ấy chứ. Nhưng họ đâu có làm gì được trái tim băng giá này, đến nỗi mọi người nhiều khi còn nghi ngờ giới tính của anh nữa, dù chẳng ai đưa ra được bằng chứng nào mảy may thuyết phục về chuyện anh “cong” chứ không “thẳng”. Chỉ có anh là biết rõ bản thân mình nhất, anh mong chờ điều gì đó giống như anh gặp ở nàng hôm nay: ngọn lửa thanh xuân cháy trong Cranberry là ngọn lửa của sự tự do, sẵn sàng cho bất cứ khó khăn nào của số phận một cách bình thản. Chỉ cần như vậy, trong mắt anh, nàng cũng đã đẹp tuyệt vời rồi… Kỳ lạ thay, có những người mà ta chỉ cần một lần gặp gỡ mà lại đoán ra được cả tâm tư, tính cách hay sao? Cảm giác thân thuộc này, anh không hiểu được, thậm chí anh còn không biết những gì anh đang nghĩ về nàng là sai hay đúng nữa cơ mà.

* * *

Người quản lý giật mình, làm rớt miếng bánh xuống sàn, khi thấy anh đang nhìn đăm đăm lên trần xe, bỗng ngồi phắt dậy, quay sang nói với mình:

– Em muốn ở lại đây đêm nay anh ạ.

– Vì sao? Chúng ta đã xong sô diễn ở đây từ đêm qua rồi cơ mà. Bây giờ phải trở về thành phố chứ, 3 hôm nữa lại bay rồi, em về nghỉ ngơi đi đã.

– Một đêm nay thôi, sáng mai mình về. Anh nài nỉ.

– Nhưng em phải có lý do chính đáng, nếu không anh làm sao ăn nói với sếp tổng?

– Thì anh cứ nói em mệt, phải ở lại thêm một hôm.

– Cũng được, nhưng mà có chuyện gì?

– Thôi, mình về vậy. Thiếu Phương trầm ngâm hồi lâu rồi đáp.

Và anh lại im lặng, anh không muốn cho ai biết việc của mình và mình đang nghĩ gì. Anh lại đắm chìm vào suy nghĩ, lên kế hoạch để sớm trở lại nơi này.

***

– Anh xem có sô nào miền Trung em nhận hết nhé, đám cưới cũng được, đám… gì cũng được. Hahaha…

Nói với ông bầu đến đấy, bất giác anh không nhịn nổi cười khi nghĩ đến việc mình chỉ vì muốn gặp lại một đôi mắt long lanh kia mà hát bất chấp nơi đâu.

– Uh, nơi đó ít sô lắm, anh sẽ cố gắng tìm, em yên tâm đi.

– Vâng, em cảm ơn anh nhiều.

Ông bầu này quả thật là người kỳ lạ nhất mà anh từng biết, mỗi khi anh có yêu cầu gì, ông chưa bao giờ hỏi lý do như những người khác mà luôn làm theo. Không biết là do ông biết hỏi cũng chẳng bao giờ anh nói hay ông hoàn toàn tin tưởng vào quyết định luôn luôn đúng đắn của anh? Chắc là cả hai rồi… Một tuần đã trôi qua, chưa có tin tức nào mới, anh cố dằn lòng không hỏi đến việc đó mỗi khi gặp mặt ông bầu, vì anh sợ mọi người có thể nhận ra người đàn ông có trái tim băng đá xưa nay đã bị thần ái tình bắn gục.

Anh rất ghét những vụ việc nổi tiếng hơn chỉ nhờ scandal, vì anh hiểu, những chuyện đó trong giới showbiz này không thiếu, thiên hạ có bàn tán xôn xao thì cũng chỉ trong một thời gian ngắn rồi lại chìm xuống, mà đã gọi là scandal thì ghét nhiều hơn yêu. Chỉ có khẳng định tài năng bằng thực lực của mình mới tồn tại và toả sáng bền vững được. Anh lại có đầy đủ điều kiện để đường đường chính chính mà được như vậy: Giọng hát thiên phú tuyệt vời, khả năng diễn xuất tốt, đẹp trai và tư duy sắc bén… vv… Vậy nên anh cần gì những trò lố đó nữa. Cảm xúc lần đầu gặp Cranberry vẫn còn nguyên vẹn trong anh, đến nỗi có cảm giác như đôi mắt huyền long lanh kia chỉ chực chờ có dịp là nhảy bổ vào tâm trí anh, ngồi ngự như nữ thần trong ngôi đền của chính mình. Tự anh không hiểu nổi bản thân mình sao lại có thể như vậy. Chỉ vì uống nhầm một ánh mắt mà anh sẽ say sưa cả đời thật hay sao?

Chính những phút giây như thế làm anh vướng vào không ít tình huống dở khóc, dở cười. Vì anh thường mỉm cười một mình khi nhớ lại mình đã làm cho Cranberry thấy tức giận ra sao. Đôi mắt anh rực lên thứ ánh sáng thiết tha, trìu mến khi nhìn vào khoảng không vô định, nhưng tình cờ cũng đúng hướng các cô nàng (luôn quan sát và tìm cách lại gần anh thêm chút nữa) đang ở đó. Và khi họ đến bên anh thì anh giật mình, trợn mắt lên hỏi:

– Cô đến đây làm gì?

– Ơ, em thấy anh cười với em nên em đến hỏi xem anh cần giúp đỡ chuyện gì không- Các cô bẽn lẽn đáp lại

– Ah, tôi có cười hả? Là… Là do tôi thấy một người bạn đi qua gần chỗ cô thôi. Xin lỗi cô nha – Anh cười cười cầu tài.

Khỏi phải nói anh đã làm cho cô gái nhận được nụ cười biết lỗi này sung sướng cỡ nào, cô ấy thậm chí không nhấc được chân lên để bước, làm anh đành nhắc:

– Thôi, không có chuyện gì đâu, cô đi đi …

***

– Thiếu Phương …Thiếu Phương… Phan Thiếu Phương, con đang làm cái gì mà mẹ gọi không nghe thấy hả.

Mẹ anh nhíu mày bước vào phòng, thấy anh đang ngồi bên cạnh khung của sổ nhìn ra con đường trồng toàn hoa tử đinh hương dẫn ra phía cổng vào.

– Con đây ạ, có chuyện gì không mẹ?

– Cứ phải có chuyện gì thì mẹ mới được gặp con sao?

– Không ạ, con…

– Dạo này, mẹ thấy con rất không bình thường nhé, lơ mơ lắm, nhiều lúc gọi mãi mới thấy con trả lời. Hay là đang yêu ai rồi hở?

– Đâu có đâu mẹ.

Bất giác mặt anh đỏ lên vì bị mẹ bắt trúng tâm trạng. Người ta nói: Che giấu ái tình thật giống như lấy giấy gói lửa, quả là không sai.

– Còn chối nữa, nói cho mẹ nghe xem, con cái nhà ai mà khiến cho cục băng của mẹ tan chảy được vậy?

– À đúng rồi, thưa mama yêu quý, mama có muốn con lập danh sách những người con yêu không? Con đang yêu nè, yêu mama, papa và hai bác Memoptic, chị Gynelast…

– Ôi, thôi đủ rồi, mẹ biết danh sách đấy của con rồi- Lan Châu xua tay để anh ngưng lại khi biết anh sắp liệt kê tất cả những người trong gia tộc họ Phan ra.

Mẹ anh vui mừng bao nhiêu thấy con trai thú nhận là đang yêu, thì khi nghe đến mấy câu sau bà lại chưng hửng bấy nhiêu, vì bị anh đùa giỡn như mọi lần.

– Đùa mẹ thôi, dạo này con mải suy nghĩ công chuyện quá nên bị thế ấy mà mẹ. Hì hì…Thiếu Phương đứng lên, cười nhăn nhở rồi ôm lấy vai mẹ mình, xoa xoa.

Nghe anh nói vậy thì bà cũng thấy đúng, nhưng nhìn bộ dạng hơi lúng túng và cái mặt đỏ lên thì bà đoán chắc là mình hoàn toàn có cơ sở để nghĩ Thiếu Phương đang có sự thay đổi. Và bà nhất định sẽ tìm ra sự thay đổi này, hy vọng rằng nó là sự thay đổi như bà mong muốn… Đối với mẹ, Thiếu Phương luôn rất dịu dàng, ấm áp, anh chưa bao giờ làm mẹ buồn và là niềm tự hào của bà. Thế nên khi thấy cách anh cư xử với những cô gái, bà đã rất ngạc nhiên. Có câu rằng: “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”, bà cũng đành chấp nhận, chỉ thắc thỏm là không biết bao giờ anh mới chịu kết hôn.

Lại nói về Cranberry, thật ra trong lòng nàng có thực sự ghét anh chàng cao ngạo kia không nhỉ?

– Anh ta thật kiêu căng và lạnh lùng, nhưng vì sao lại có một giọng nói trầm ấm đến vậy. Có điều gì mình thấy rất mâu thuẫn ở đây. Mình không tin được với giọng nói ấm áp nhường ấy, gương mặt dễ mến như vậy lại có thể lạnh nhạt, vô tình đến thế. Haizz, ở đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra.

Càng nghĩ Cranberry càng cảm thấy tò mò về anh ta quá và thực sự muốn được… nghe lại giọng nói ấm áp ấy thêm một lần nữa.

Có khi nào anh ta sẽ trở thành đề tài hấp dẫn để mình viết không nhỉ? Cranberry thầm nghĩ.

Và thật lòng, nàng đang mong gặp lại anh ta mà chính nàng cũng không nhận ra điều đó…

***

– Lại tâm hồn treo ngược cành cây rồi, cô trông coi cửa hàng mà chỉ giữ mỗi cái nóc thôi là sao?

Cranberry bị giật mình và khi nhận ra người mình mơ hồ mong chờ đã đến thì cũng có chút ngượng ngùng, xong nàng nhanh chóng lấy lại được thần thái tỉnh bơ của mình, trong lòng đang phấn khích, lại càng hoạt ngôn hơn.

– Thì sao? Anh định ăn trộm chắc mà lo tôi trông nóc?

– Thì tôi thấy sao nói vậy…

– Anh quay lại đây làm gì? Tôi không hoan nghênh những người ngạo mạn ở đây.

– Ah, tôi đến đây để mua bánh về ăn, chứ không phải để đôi co với cô đâu.

– Vậy anh mua đi, đừng quan tâm đến tôi làm gì.

Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo phông màu đỏ, quần jean ngố, tóc buộc đuôi ngựa, trông thật giản dị và trẻ con. Nhưng mà trí não anh thì đang vẽ thêm cho nàng một đôi cánh, một bộ cung tên nữa, ngắm anh mà bắn bách phát bách trúng. Tim anh đập rộn ràng hơn bao giờ hết, cảm giác này anh chưa từng trải qua, nên tự nhiên anh đứng ngẩn ra một lúc không biết nói gì, đành nhìn những chiếc bánh đắm đuối vậy.

Anh đã chờ mong phút giây này hơn 20 ngày nay rồi, mỗi phút giây như dài hàng thế kỷ thì làm sao có thể mua nhanh mà đi cho được đây. Anh thật sự muốn ngắm nhìn đôi mắt này thật lâu, thật lâu mà không dám. Anh không đoán ra tâm trạng của nàng, không muốn bị nàng ghét thêm, đành dịu giọng:

– Hì, tôi chỉ mong là cô không bị mất trộm thôi mà, làm gì mà hung dữ vậy?

Ủa, mình còn có phải là mình ko đây? Mình vừa cười đấy à? Với một cô gái mới gặp lần thứ 2? Thiếu Phương đưa tay tát vào mặt mình một cái thật mạnh xem đang tỉnh hay mơ.

– Sao anh lại tự tát vào mặt mình đấy? Anh bị thần kinh à? Đau lắm không?

Cranberry kêu lên kinh ngạc.

– Thực ra, anh chỉ muốn chắc chắn là mình còn tỉnh táo khi đứng trước em thôi, nhìn vào đôi mắt em, anh chóng mặt quá. Thiếu Phương thầm thì.

– Anh nói cái gì cơ?

– Ah, không có gì. Cho tôi mấy cái bánh đi, cái nào cũng được, nhớ gắp chậm thôi, cẩn thận, thật cẩn thận, tôi ko muốn nó sứt một chút xíu nào hết nhé. Nếu nó mà sứt là cô phải đổi cái khác đó- Thiếu Phương tỏ ra sốt sắng mua bánh để khỏa lấp đi sự bối rối của mình.

Nhìn thấy Cranberry ngoan ngoãn làm theo mà tự nhiên anh thấy khoái chí vô cùng, anh đang là khách hàng mà, khách hàng là thượng đế. Có vẻ nàng cũng thuộc bài này đấy chứ. Anh bèn bắt đầu trêu chọc nàng:

– Đấy, tôi biết ngay mà, rớt rồi. Cô hậu đậu thật đấy. Gắp cái khác đi.

– Kìa, phải lựa cho khéo chứ, nghiêng cái kẹp đi, lách vào giữa 2 cái bánh chứ.

– Hay thật, tôi không nghĩ là cô lại biết bán bánh đâu đấy.

Cranberry chịu hết nổi, nàng đưa kẹp cho anh và nói:

– Anh giỏi vào gắp đi, hành hạ người khác là thú vui của anh đấy hả?

Chỉ chờ có thế, anh vui vẻ cầm lấy cái kẹp, hăm hở bước vào trong quầy, thật nhanh như sợ Cranberry đổi ý. Anh đặt cái kẹp vào khay bánh, lấy một cái ghế gần đó, để ngay ngắn, rồi nói:

– Cô ngồi đây nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho.

Cranberry tròn mắt nhìn anh.

– Không phải nhìn tôi bằng ánh mắt khâm phục ấy đâu.

Anh cầm tay cô dắt ra ghế, ấn cô ngồi xuống đó và nói:

– Tôi sẽ làm mẫu cho cô học tập còn gì.

– Phách lối, anh là ai? ở đâu ra mà…

Không đợi cô nói hết câu, anh đưa tay lên đôi môi xinh xắn của cô làm dấu ra hiệu im lặng.

– Tối nay, tôi có một buổi biểu diễn event ở gần đây, nếu như cô đến xem, cô sẽ biết tôi là ai, ở đâu rơi xuống. Được chứ? Còn bây giờ…

Anh chưa nói hết câu thì có một người khách bước vào cửa hàng, liền quay sang phía ông khách mập mạp (đang từ từ tiến về phía hai người) cúi gập người lễ phép nói:

– Xin chào quý khách, Crand Bakery hân hạnh được phục vụ. Hôm nay, ở cửa hàng chúng tôi có nhiều loại bánh mới ra lò…

Anh đưa mắt cho Cranberry, nàng lập tức hiểu ý, bắt đầu đọc tên bánh theo từng cái anh giới thiệu.

– Đặc biệt sẽ có một loại bánh mang tên Cranberry, rất tốt cho sức khoẻ, ngon miệng và đẹp mắt sẽ xuất hiện ở đây vào ngày mai.

Cranberry trợn tròn mắt nghĩ: Sao anh ta dám bịa đặt với khách hàng nhà mình như thế nhỉ? Nhưng nàng nghĩ, mọi thứ chắc chắn có lý do của nó, anh ta trông không phải loại người ưa nói bừa. Và nàng lại mỉm cười phụ hoạ…

Cuối cùng thì người khách cũng ra khỏi cửa hàng với khá nhiều loại bánh khác nhau trong tâm trạng hồ hởi, phấn khích, không quên để lại một câu nói chân thành: Hai người thật là đẹp đôi đó. Cảm ơn anh về gợi ý hay này. Trong lòng Cranberry bắt đầu có chút ngưỡng mộ anh. Vì thái độ phục vụ của anh rất chuyên nghiệp và đặc biệt là anh bán hàng rất khéo léo, được lòng khách.

Ví dụ: Anh hỏi thăm người khách lúc nãy mục đích mua bánh làm gì, để anh có thể tư vấn tốt hơn. Người đó nói: mua để ăn thôi. Anh liền bảo: Bánh ở đây rất ngon và mời họ ăn thử, rồi lại nói:

– Nếu lâu lâu anh chưa mua gì tặng người thân thì có thể mua một chút làm quà. Và nhiệt tình tư vấn cho người đó: người già thì nên mua bánh gì, mềm, dễ ăn ra sao, rồi người trẻ thì nên chọn bánh giòn rụm như thế nào… vv…

Theo như anh phân tích thì thỉnh thoảng được tặng một món quà nhỏ dễ thương, ấm bụng như thế này thì ai cũng sẽ rất vui. Ngồi bên nhau quây quần, thưởng thức những cái bánh ngon, tình cảm gia đình sẽ thêm gắn bó…vv…

Khi người khách bước ra khỏi cửa, Cranberry khẽ nói:

– Cảm ơn anh nhé. Đúng là tôi chưa quan tâm đến khách hàng của mình được như anh.

– Vậy tối nay cô sẽ đến chứ? Đừng lo, là event của khách sạn, nhưng cô gọi thì tôi sẽ ra đón cô vào. Đây là số điện thoại của tôi.

Vừa nói anh vừa cầm chiếc bút ở trên bàn và cầm tay nàng lên, viết vào lòng bàn tay nàng 10 con số. Tay anh rất nóng và ướt nhẹp, gương mặt không ngừng đỏ lên vì hồi hộp.

Nàng ngoan ngoãn xoè tay cho anh viết:

– Tôi không chắc chắn là sẽ đến được, tôi sẽ xin phép mạ. Nếu mạ đồng ý thì tôi sẽ đi.

– Ah, tôi quên mất, vậy mẹ cô có nhà không, để tôi vào mời bác đi cùng cô luôn?

– Bà đi công chuyện chưa về.

– Tiếc quá, tôi phải đi bây giờ vì còn phải ráp ​band nữa. Hy vọng sẽ gặp lại cô tối nay…

– Ơ, thế còn vụ loại bánh mới Cranberry anh nói với khách hàng lúc nãy?

– Nếu tối nay cô đến, tôi sẽ nói. Vì bây giờ không kịp rồi… Tạm biệt!

Anh vội vã bước ra ngoài, lòng tràn đầy hy vọng, bởi anh đã nghĩ đến những diễn biến ở đây trong suốt những ngày qua. Và mọi thứ đang diễn ra đúng như anh dự tính. Tối nay, anh đã chọn một bài hát thật sự dành cho đôi mắt làm anh yêu đến mê muội từ cái nhìn đầu tiên này…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play