Thiếu Phương tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, anh bỗng thấy một chiếc cà mên lạ xuất hiện trên nóc chiếc tủ cá nhân dành cho người bệnh cạnh đầu giường của mình. Chiếc cà mên này rất đẹp. Nó làm bằng loại sứ giữ nhiệt tốt nhất hiện nay, màu men trắng bóng, sang trọng, cái chốt mạ vàng cũng sáng choang. Nó còn có tay cầm rất tiện dụng và có cả một chiếc thìa bạc chạm khắc cầu kỳ được cài bên cạnh. Một đồ dùng thật sự xuất sắc và mỹ miều, chủ nhân của nó chắc chắn cũng không hề tầm thường rồi. Không thấy ai xung quanh cả, chỉ có một mùi nước hoa thơm dịu còn phảng phất đâu đây.

Sau một giấc ngủ thật ngon, Thiếu Phương cũng đã cảm thấy khỏe hơn trước nhiều và đương nhiên là anh rất đói bụng. Anh đoán chiếc cà mên đó sẽ đựng đồ ăn rồi, nhưng không biết của ai mà dám ăn. Anh bèn gọi y tá vào để hỏi…

Cô y tá cười rất tươi mà rằng:

– Có một cô gái trông rất xinh đẹp và sành điệu tới thăm anh, cô ấy nhờ tôi mang chiếc cà mên cháo bồ câu hầm sâm này vào cho anh và phải giục anh ăn ngay cho nóng. Nhưng mà tôi thấy anh đang ngủ say nên để đó rồi chạy ra báo với cô ấy như vậy… Cô ấy liền vội vã ghé vào thăm anh, đến bên cạnh và say sưa nhìn anh một lúc, chợt thấy anh cựa mình nên cô ấy lại vội chạy ra ngoài luôn…

Cô y tá nhanh nhẩu kể lại diễn biến sự việc vừa xảy ra trước đó bằng một ánh mắt hết sức tò mò về mối quan hệ của anh và cô gái mang cháo đến. Thiếu Phương nghe xong, liền nhanh chóng kết thúc câu chuyện:

– Vậy sao, tôi biết rồi. Cảm ơn cô nhé.

– Dạ không có gì, cần gì thì anh cứ gọi tôi nha.

Cô y tá nhìn anh cười cười gật đầu với mình thì bẽn lẽn chào anh xin phép ra ngoài.

Còn lại một mình, Thiếu Phương cầm chiếc cà mên lên, tay anh run run vì đói và vì mùi thơm ngào ngạt từ món ăn thật hấp dẫn. Cháo vẫn còn rất nóng, chắc cô ta cũng dời đi chưa lâu.

Anh nhớ ra mùi nước hoa này Diễm Hằng rất thích, hơn nữa, ngoài mẹ anh, Cranberry và cô ta ra thì ai có thể biết được sở thích ăn cháo chim bồ câu của anh chứ. Thôi kệ, cứ ăn đã, đói quá rồi, nhỡ mà người nấu có lỡ tay dùng nhầm gia vị thành thuốc độc thì cũng tốt, anh chẳng phải là đang cần quên hết sự đời đi hay sao? Vừa ăn Thiếu Phương vừa nghĩ về câu chuyện Hoàng Dương kể cho anh nghe, thật khó tin được người thừa kế duy nhất của tập đoàn Vũ Thịnh lại có thể nông nổi, dại khờ đến như thế: Hôm đó, John Clark- chàng dược sĩ người Canada- fan cuồng của Diễm Hằng- đã rất phấn khích khi điều chế ra được một loại thuốc gây tê bằng đường uống. Loại thuốc này sẽ giúp cho công việc của bác sỹ gây tê trở nên an toàn hơn nhiều so với việc dùng kim tiêm bơm thuốc vào dịch não tủy, cho dù tác dụng của nó là khá chậm. Anh ta liền gọi ngay cho Diễm Hằng để thông báo tin mừng, thế nhưng Diễm Hằng lúc đó đang bận đối phó với Cranberry nên không nghe máy. Anh ta đành đợi Diễm Hằng đến trung tâm, nhưng khi vừa đến nơi, mọi bực tức ở nhà Thiếu Phương cô ta đều trút giận lên anh chàng dược sĩ tội nghiệp, giống như tìm được chỗ xả rác lý tưởng vậy. Anh chàng thuộc tuýp thê nô tội nghiệp chờ Diễm Hằng bớt nóng nảy hơn rồi run rẩy nói:

– Tôi có… có… tin vui, tôi vừa điều… điều chế được… một loại thuốc… rất hay, sau khi dùng thì mọi dấu vết của nó sẽ hoàn… hoàn… toàn tan biến thành nước và carbon, thành ra không có cả tác dụng phụ nữa.

– Thứ tôi đang cần bây giờ là thuốc xổ, anh có không? Nếu không có thì làm ơn biến đi cho khuất mắt tôi. Mắt Diễm Hằng long lên đầy lửa hận.

– À, có, có, tất nhiên nó là thuốc xổ rồi. Để tôi đi lấy cho cô xem nhé… Anh nói vậy chỉ để cho Diễm Hằng bớt bực bội và sẽ quên những chuyện không vui đi khi thấy thành tựu mới của khoa học đã đạt được nhờ tài năng thiên bẩm của mình. Nhưng không…

Kết quả những lời nói nịnh nọt Diễm Hằng của John là Diễm Hằng mang thứ thuốc dùng để gây tê đó để tính dạy cho Cranberry một bài học nhớ đời. Chính cô ta cũng không ngờ được rằng đó không phải là thuốc xổ nên đã bôi một lượng lớn vào bát của Cranberry, khiến cho nàng suýt nữa thì mất đi tính mạng. Khi John mang mẫu vào cũng kèm theo bộ hồ sơ của thứ thuốc mới này, chỉ là Diễm Hằng đã không thèm ngó ngàng đến chúng mà tức tốc cầm thuốc đi.

Biết tin Cranberry trúng độc, cô ta quá sợ hãi đã bắt John không được hé răng nửa lời về sự việc đó. Cho đến khi biết chắc Cranberry có thể hồi phục, cô ta mới chọn một đêm say khướt để thú tội với Hoàng Dương, là Hoàng Dương chứ không phải là một ai khác… Tại sao cô ta lại làm như vậy nhỉ? Làm sao có ai biết được việc này ngoài cô ta và anh chàng dược sĩ rất mực trung thành kia chứ? Đâu cần phải nói ra làm gì? Có lẽ John và ê-kip của anh ta đã hoàn thành xong nghiên cứu lâm sàng và Vũ Thịnh muốn công bố sản phẩm này, sợ rằng sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ chi bằng đi trước một bước để có đường lùi chân? Ẩn sâu trong vẻ ngoài hiền lành, nhu mì ngày trước và cả những nông nổi, dại khờ gần đây là gì? Đâu mới là con người thật của cô ta? Hay cô ta vốn chỉ đơn giản như thế, chỉ là mình đang bắt đầu nghi ngờ tất thảy cuộc đời này và suy diễn bất cứ thứ gì xảy đến?… Trong đầu anh quay cuồng những câu hỏi không lời giải đáp.

Tuy vậy, về một góc độ nào đó, Thiếu Phương thấy mình có khi còn phải cảm ơn Diễm Hằng, à không, cảm ơn ông trời vì đã sắp đặt cho Diễm Hằng làm thế, nếu không giờ này chắc anh và Cranberry đã có một đứa con xinh xắn với nhau rồi. Như vậy mới thật sự là bi kịch. Ăn xong, Thiếu Phương đứng hóng gió bên cửa sổ, nhìn vào khoảng sân đầy nắng của bệnh viện. Anh ngẩn người khi nhận ra trên chiếc ghế đá trước mặt anh là chiếc lưng ong kiều diễm của Diễm Hằng. Chiếc váy nhung màu pastel bạc hà đã giúp cô khoe khéo mảng lưng trần mịn màng, trắng ngần, vô cùng quyến rũ. Phải công nhận một điều rằng khó có ai xứng đôi vừa lứa mà lại môn đăng hậu đối với anh như Diễm Hằng, có lẽ anh sẽ cho Diễm Hằng một cơ hội, bố mẹ anh hẳn là mừng lắm khi biết được sự việc này. Ít nhất bản thân anh cũng đang cần một cô gái có thể giúp anh xóa nhòa hình bóng của Cranberry khắc sâu vào tâm trí. Anh bèn cất tiếng gọi tên cô… Diễm Hằng ngỡ ngàng quay lại, không tin vào mắt, vào tai mình khi thấy Thiếu Phương gọi tên cô và cười rạng rỡ. Không phải bởi nụ cười đầy quyến rũ cô vẫn mơ thấy hàng đêm, chỉ là cô đã rất lo anh sẽ mắng chửi cô thậm tệ vì cho rằng cô là kẻ xấu xa và ghét bỏ cô. Vì cô biết khi cô kể cho Hoàng Dương nghe thì chắc chắn những người cần biết thì đều biết hết mọi chuyện rồi. Cho dù là cũng chẳng có bằng chứng gì, thì chắc chắn bọn họ cũng không thể nào mà tha thứ cho cô được.

Thấy cô đang lúng túng, anh liền từ phòng bệnh bước ra sân, đến ngồi cạnh cô ngập ngừng:

- Cảm ơn… món cháo chim câu rất ngon của em nhé. Anh ăn hết sạch luôn. Hì

- Anh không giận em à? Cô cúi gằm mặt xuống đất ngượng ngùng

- Không, sao anh lại giận em chứ?

- Hoàng Dương không nói gì với anh sao?

- Hoàng Dương á? Chuyện gì cơ?

- Hôm nọ em bị say rượu và có gọi cho Hoàng Dương…

- Chuyện đó thì có gì đâu, anh mong hai người là một đôi còn không hết chứ sao lại giận. Thiếu Phương ngắt lời, không để cho Diễm Hằng nói hết.

- Anh…

- Anh sao? Có phải là ốm hơn một chút nhưng vẫn rất soái không? Vừa đưa tay vuốt vuốt mái tóc đang lòa xòa xuống vầng trán thông minh, anh vừa mỉm cười đầy mê lực.

- Hì, chịu thua anh thật rồi. Diễm Hằng cười trừ, trong lòng thấy hoang mang, rốt cuộc chuyện này là sao, chẳng lẽ Hoàng Dương chưa nói gì với anh hết.

- Chờ anh thu xếp một chút rồi phiền em “đưa chàng về dinh” một chuyến nhé.

- Vâng. Để em vào giúp anh một tay.

Diễm Hằng không thể ngờ được chuyện này có thể xảy ra, thậm chí Thiếu Phương còn chủ động gọi cô là em nữa. Không lẽ anh bị ốm vì mắc một loại virus có khả năng thay đổi tâm tính con người à?

Cho dù người ta luôn khẳng định, tâm lý con người là một thứ vô cùng phức tạp, không thể đoán định thì có nằm mơ cô cũng không hiểu sao lại có được những giây phút hạnh phúc bên cạnh anh như thế này, kể cả khi anh chưa biết chuyện tồi tệ mà cô đã làm với Cranberry thì cũng không thể nào. Khó hiểu thật sự.

Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Diễm Hằng, Thiếu Phương thấy khá buồn cười, khuôn miệng tươi tắn của anh liên tục tủm tỉm, khiến cho những người nhìn thấy nụ cười đó đều cảm thấy như bị nội thương hết cả. Hai người trò chuyện thật vui vẻ suốt quãng đường về Tử Đinh Hương. Về đến nơi, lại thấy bố mẹ Thiếu Phương đang chuẩn bị đi vào bệnh viện đón anh. Diễm Hằng lễ phép chào hỏi người lớn, rồi lấy lý do có việc bận xin phép ra về luôn. Thiếu Phương nhân đó cũng xin phép bố mẹ lên phòng nghỉ ngơi. Lan Châu thấy Thiếu Phương không những đổi cách xưng hô với Diễm Hằng mà còn có những động tác khá tình cảm nữa thì nhăn mặt, có vẻ không vui. Còn Thanh Phong lại vô cùng phấn khởi, mở cờ trong bụng khi thấy cơ hội kết duyên Tần Tấn với gia tộc họ Vũ trở nên sáng lạn hơn bao giờ hết. Thiếu Phương đang tính video call cho Thục Quyên để hỏi thăm về tình hình của Cranberry thì mẹ anh bước vào phòng sẵng giọng hỏi:

- Con với Diễm Hằng là như thế nào đấy?

- Con quyết định rồi, con sẽ kết hôn với Diễm Hằng mẹ ạ? Thiếu Phương điềm nhiên đáp.

- Wow… Kết hôn? Hẳn là kết hôn? Chẳng phải là con yêu Cranberry sao? Hơn nữa, cô ta còn không phải là một người con gái tốt. Những biểu hiện của cô ta làm cho mẹ không thể nào yên tâm được.

- Mà con có thấy như vậy là quá vội vàng không?

Lan Châu bắt đầu gay gắt, theo cách mà chính bản thân bà cũng không hiểu ra sao, nhưng thái độ của Thiếu Phương vẫn vô cùng bình thản:

- Con và Diễm Hằng quen thân đã từ rất lâu, sao có thể coi là vội vàng được ạ.



- Cranberry bây giờ đã là chị họ của con rồi. Về chuyện chị ấy bị Diễm Hằng đầu độc thì đâu ai có bằng chứng gì ạ?

Thiếu Phương nhướng mày, vẻ mặt bất cần nhìn mẹ. Lan Châu hình như càng cảm thấy nổi đóa lên với thái độ này của anh. Bà nói to hơn chút nữa:

- Không có bằng chứng không có nghĩa là nó không xảy ra. Thêm nữa, con đang rất yêu Cranberry, làm sao có thể quên ngay được để mà lấy Diễm Hằng? Con sẽ sống như thế nào khi lấy người mình không hề yêu?

- Con nghĩ ngoài Cranberry ra thì con cũng chẳng yêu ai nữa, lấy cô nào mà chả như nhau. Trong số các cô gái đó, chẳng phải là bố mẹ cần con kết hôn với Diễm Hằng nhất hay sao?

- Bố mẹ không có ý định bán đi hạnh phúc của con trai mình để lấy bất cứ thứ gì đâu. Và mẹ thấy con bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc ngay lúc này là không hợp lý, là bất công với bất cứ cô gái nào con muốn lợi dụng để quên đi Cranberry. Mà Cranberry…

Không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng, một điều chưa từng xảy ra trong mối quan hệ của hai mẹ con. Thiếu Phương bức xúc cắt lời mẹ:

- Mẹ đoán được suy nghĩ của con sao? Không, mẹ đừng bắt con sống theo cách mẹ muốn. Mẹ chưa và sẽ không bao giờ làm được điều đó mà, mẹ.

- Mẹ luôn muốn con được hạnh phúc, mẹ không muốn con phải hối hận về quyết định vội vàng này.

- Lần đầu tiên con thấy mẹ không tin tưởng vào quyết định của con trai mẹ đấy.

- Lần đầu tiên con to tiếng với mẹ mà bỏ quên sự hài hước của mình rồi. Con không hề giống con trai mẹ.

- Con xin lỗi, nhưng con cần phải lấy Diễm Hằng càng sớm càng tốt mẹ à?

- Vậy con định khi nào?

- Ngay ngày mai con sẽ cầu hôn cô ấy.

- Ngày mai sao?

- Vâng.

- Ngày mai. Được, con cứ làm thế đi, mẹ chắc chắn rồi con sẽ phải hối hận.

Lan Châu hậm hực bỏ ra ngoài, còn lại một mình, Thiếu Phương bắt đầu châm điếu thuốc đầu tiên trong đời anh. Trong làn khói trắng xanh, là gương mặt xinh đẹp của Cranberry với đôi mắt đẫm lệ. Từ ngày yêu anh, có lẽ Cranberry nhận được nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui, nhiều nước mắt hơn là nụ cười. Không biết giờ này nàng đang làm gì nhỉ? Nhưng, cứ gọi cho nhau hoài thì làm sao mà quên đi được đây?…

Đang mân mê chiếc điện thoại trong tay thì thấy mẹ của Cranberry gọi đến, bà chỉ trao đổi ngắn gọn là Cranberry cứ hỏi thăm là anh đi đâu, sao lâu không thấy về và muốn bà gọi video call để gặp anh. Mấy hôm trước nàng cũng đòi gọi cho anh mà không thấy anh bắt máy, liệu hôm nay anh có thể nói chuyện với nàng một chút hay không?

Thiếu Phương trả lời bà rằng mình đang rất bận, không tiện nói chuyện lúc này, để lúc khác anh gọi lại sau…

Thục Quyên thấy vậy lại càng thêm khó hiểu, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngay từ hôm Thiếu Phương đưa Cranberry trở về, bà cũng đã lờ mờ nhận ra có điều gì đó không bình thường, nhưng thật sự là bà không thể nào đoán ra được nguyên nhân vì sao đã gần 1 tuần rồi mà anh không gọi hỏi thăm nàng lấy một lần. Chẳng lẽ Thiếu Phương bây giờ lại không còn yêu Cranberry nhà bà nữa?

“Tội nghiệp con bé, từ hôm anh ta đi, đôi mắt nó chẳng có lúc nào vui vẻ.” Thục Quyên buồn rầu nghĩ ngợi.

“Hôm nay là chủ nhật, Hoàng Dương có lẽ sẽ được nghỉ, hay mình gọi nó hỏi chuyện xem có tin tức gì không?” Thục Quyên nghĩ xong là làm liền. Vừa nghe có tiếng đổ chuông ở đầu dây bên kia thì bà đã thấy Hoàng Dương xuất hiện ở cổng nhà, chàng cũng vừa hết ca trực của mình. Hai cô cháu ngồi nói chuyện được một lúc thì Cranberry đi lững thững từ nhà bếp lên, tay nàng còn đang dính chút bột khô trắng tinh. Nàng mặc một bộ pyjama màu xanh bạc hà, trên người vẫn còn đeo chiếc tạp dề kẻ caro màu vàng. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào nơi nàng đứng, làm cho má nàng hồng lên, bớt đi vẻ nhợt nhạt của gương mặt hơi ngây ngô, không cảm xúc.

Thục Quyên gọi nàng lại cùng ngồi, âu yếm cầm tay nàng và nói với Hoàng Dương:

– Cô đang định sẽ cùng Cranberry đến Tử đinh Hương một chuyến để cảm ơn gia đình Thiếu Phương đã giúp đỡ 2 mẹ con cô, cháu xem có thể đi cùng không?

– Cô tính khi nào đi và đi mấy hôm ạ?

– Cuối tuần sau, đi 3 hôm rồi về.

– Dạ được ạ, để cháu thu xếp công việc và xin nghỉ cô nhé.

– Vậy cảm ơn cháu rất nhiều.

– Dạ, bây giờ cháu xin phép đưa Cranberry đi chơi một chút ạ.

– Cũng được, mà 2 đứa định đi đâu?

– Những nơi mà Cranberry có nhiều kỷ niệm khó quên nhất sẽ đi trước ạ.

– Ừ, vậy cháu đưa nó đi đi. Ra bờ sông nhớ canh nó cẩn thận giùm cô nhé…

Sau cuộc trò chuyện với Hoàng Dương, Thục Quyên cũng không có thêm thông tin gì mới, bởi chàng cũng không liên lạc được với Thiếu Phương.

Câu chuyện của Hoàng Dương kể cho Thiếu Phương trên xe bà cũng không để ý cho lắm, vì hôm đó từ đầu đến cuối Thiếu Phương hoàn toàn im lặng mà bà lại đang bận bịu với cô con gái yêu quý của mình sau bao nhiêu ngày xa cách. Về phía Hoàng Dương, khi thấy thái độ của Thiếu Phương như vậy, chàng không hiểu anh đang có dự tính như thế nào nên cũng không kể gì với Thục Quyên nữa. Chàng nghĩ, việc cần làm trước mắt vẫn là giúp Cranberry hồi phục hoàn toàn rồi sau đó sẽ tính tiếp. Sở dĩ chàng quyết định như vậy là vì Hoàng Dương căn bản rất thích tính cách, con người của Thiếu Phương thành ra ngưỡng mộ và tin tưởng anh, làm chuyện gì cũng nhất định sẽ bàn bạc với anh rồi mới hành động. Sau bao nhiêu biến cố, hai người càng ngày càng tỏ ra ăn ý, quý mến và hiểu nhau như đôi bạn tri kỷ vậy. Thục Quyên nhìn theo bóng Hoàng Dương đi cùng Cranberry ra phía cổng thầm nhận xét: “Cùng tuổi với Cranberry nhưng Hoàng Dương rất già dặn và trưởng thành, khác hẳn con bé nhà mình.”

“Haizz, rõ ràng nó có gì đó ngập ngừng định nói, xong lại thôi, hỏi thế nào cũng không cho biết thêm một chút gì nữa. Mình đúng là đã biến thành bà già chậm chạp, đến khai thác thằng trẻ con cũng không còn biết cách nữa rồi.”

***

Lại nói về Lan Châu, suốt đêm qua bà không thể nào chợp mắt được vì bà hiểu con trai mình hơn ai hết. Hôm nay, chắc chắn anh sẽ thực hiện những gì đã nói với bà: cầu hôn với Diễm Hằng. Những câu hỏi vây chặt lấy tâm trí bà đều không dễ trả lời: “Phải làm sao để ngăn Thiếu Phương lại đây? Nó có thể kết hôn với bất kỳ ai ngoại trừ Diễm Hằng.” “Hay là mình thú nhận với nó tất cả? Nó thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để cứu rỗi cho ngừoi mẹ khốn khổ này. Không được… như vậy… như vậy chắc nó sẽ tổn thương lắm, sẽ thất vọng và sụp đổ giấc mộng Tử Đinh Hương trong tâm trí nó bao lâu nay.”

“Bây giờ phải làm thế nào đây?” Mình không có sự lựa chọn nào cả, trời lại sáng mất rồi…”

Lan Châu vùng dậy, lật đật chạy đến phòng của Thiếu Phương đập cửa, sợ rằng anh đi mất mà bà không biết. Thiếu Phương nghe tiếng mẹ gấp gáp gọi mình liền vội vàng ra mở cửa, đúng lúc đó, bà liền ngã vào người anh, gần như lịm đi trong tay anh, trông vẻ mặt của bà thoáng qua một nụ cười.

Thiếu Phương hoảng hốt kêu lên: Mẹ, mẹ làm sao thế? rồi vội vàng bồng mẹ vào giường nằm nghỉ. Anh định gọi người đến giúp, bỗng bà Lan Châu lấy tay bịt miệng anh, thều thào:

– Không… cần… gọi…ai đâu.

– Mẹ, mẹ không sao chứ?

– Mẹ… mừng vì… con chưa đi.

– Mới 5h sáng con đi đâu được chứ? Mẹ lo con cầu hôn với Diễm Hằng mà suy nghĩ cả đêm không ngủ hay sao?

Thiếu Phương dịu dàng nhìn mẹ. Mới qua một đêm mà sao trông bà tiều tuỵ như vậy được chứ? Hai quầng mắt trũng sâu lại, bờ mi của hai con mắt cũng đỏ và sưng mọng lên.

– Ừ… mẹ… mẹ có chuyện… muốn nói… với con… Con đừng đi, mẹ xin con…

Lan Châu gục đầu vào vai Thiếu Phương nghẹn ngào, hai hàng lệ chứa chan rơi ướt cả vai áo anh.

– Vâng, mẹ đừng lo, con sẽ nghe lời mẹ mà, mẹ doạ chết con trai mẹ rồi. Hic

Lan Châu kể lại câu chuyện mà bà đã chôn chặt trong lòng 26 năm qua cho Thiếu Phương nghe…

“Ngày ấy, sau khi kết hôn được 1 năm mà ba mẹ vẫn chưa có con, liền cùng nhau đi khám hiếm muộn. Khi đến hẹn lấy kết quả, ba con lại bận công tác Châu Âu nên mẹ đi một mình và mẹ đã biết ba con… ba con… ông ấy thực sự bị vô sinh. Có lẽ do biến chứng của bệnh quai bị khi ông ấy vừa tròn 15 tuổi để lại. Vì trong tiểu sử bệnh tật của ông ấy có thấy ghi lại bệnh này.

Ba mẹ đều rất mong chờ có một đứa con, chỉ cần có một đứa con thôi thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Đặc biệt là mẹ, mẹ lúc nào cũng nói chuyện về những đứa con xinh đẹp tuyệt vời sau này của hai vợ chồng bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương và hy vọng. Lúc đó khoa học chưa phát triển như bây giờ, nên việc thụ tinh nhân tạo cũng chưa thực hiện được. Mẹ chắc chắn rằng nếu biết mình bị vô sinh, ông ấy sẽ tìm cách để ly hôn với mẹ, để mẹ có thể tìm hạnh phúc mới và được làm mẹ.

Tối hôm đó mẹ vẫn phải đi diễn, trên đường lái xe về nhà đường khuya vắng lặng, mẹ đã rất buồn, vì mẹ rất yêu ba con. Mẹ gọi cho một người bạn thân của ba con và cũng là bạn diễn của mẹ để rủ đi uống rượu và tâm sự. Chính người này đã giới thiệu ba mẹ đến với nhau, bản thân anh ta lại là một ngừoi đồng tính. Hôm đó cả hai cùng uống rất nhiều, tất nhiên, đều say khướt. Và rồi chuyện gì phải đến cũng đã đến…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play