Cảnh Ngôn mở cửa thấy Mộ Liên Thiên đứng bên ngoài, khẽ kêu:
- Mộ tổng quản?
Mộ Liên Thiên tự đi vào phòng:
- Đi vào rồi nói.
Một canh giờ trước Cảnh Ngôn ra khỏi Quận Vương phủ trở về Tụ Hoa tửu lâu, hắn không ngờ Mộ Liên Thiên tự mình đến tìm hắn.
Mộ Liên Thiên nhìn Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, ta đã biết ba học viện lớn lệnh phong sát ngươi. Có vẻ ngươi oán niệm sâu với Thần Phong học viện.
Cảnh Ngôn cười nhạt:
- Mộ tổng quản, không phải ta có oán niệm với Thần Phong học viện mà là bọn họ khinh người quá đáng! Lúc trước họ đuổi ta ra Thần Phong học viện vì ta bị rớt cảnh giới, thực lực thụt lùi, ta không phủ nhận, không oán trời trách đất. Nhưng ba học viện lớn khảo hạch đợt này ta chọn vào học viện nào là tự do của ta đúng không? Thương Khúc vì ta không đồng ý chọn Thần Phong học viện mà thẹn quá thành giận hạ lệnh phong sát với ta. Ha ha, Thương Khúc mà cũng xứng thành chưởng viện ngoại viện Thần Phong học viện?
Mộ Liên Thiên gật đầu, hỏi:
- Ừm, ta có tìm hiểu chuyện này rồi, đúng là không phải lỗi của ngươi. Vậy Cảnh Ngôn muốn vào học viện nào? Đạo Nhất hay Hồng Liên?
Cảnh Ngôn nói:
- Lúc ở Đông Lâm thành ta từng hứa với chấp sự Khánh Mặc của Đạo Nhất học viện sẽ ưu tiên tuyển chọn Đạo Nhất học viện.
Mộ Liên Thiên trầm ngâm nói:
- Nếu vậy thì chờ khảo hạch kết thúc ta đi gặp chưởng viện Đạo Nhất học viện. Ta có chút quen biết với chưởng viện Đạo Nhất học viện, nếu chưởng viện nói một câu là ngươi có thể vào Đạo Nhất học viện. Bản thân ngươi cũng mạnh, giành được ngân lệnh, ta nghĩ ba học viện lớn đã hối hận hạ lệnh phong sát với ngươi.
Mộ Liên Thiên nói chưởng viện không phải chưởng viện ngoại viện của Đạo Nhất học viện mà là thủ tịch chưởng viện, người có quyền lực lớn nhất học viện.
Cảnh Ngôn lắc đầu nói:
- Mộ tổng quản, không cần thiết.
Cảnh Ngôn biết Mộ Liên Thiên có ý tốt, nhưng hắn đã quyết định xông Thiên Trận giành kim lệnh, nếu thành công lệnh phong sát của ba học viện lớn tự nhiên mất hiệu lực, không cần Mộ Liên Thiên điều đình.
Mộ Liên Thiên nghi hoặc hỏi:
- A? Chẳng lẽ ngươi không muốn vào ba học viện lớn nữa?
Cảnh Ngôn nghiêm túc nói:
- Không phải, ta muốn giành kim lệnh!
Mộ Liên Thiên biến sắc mặt nói:
- Cái gì? Giành kim lệnh? Cảnh Ngôn, ngươi đừng hành động theo cảm tình!
Cảnh Ngôn cười nói:
- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ xông Thiên Trận. Nếu thất bại lần này ta không vào ba học viện lớn.
Mộ Liên Thiên vội nói:
- Cảnh Ngôn, ta biết ngươi rất mạnh, nghe Vân Phỉ nói ngươi có thực lực đối kháng võ giả Tiên Thiên đỉnh. Nhưng ngươi không rõ nguy hiểm của Thiên Trận, mấy năm nay võ giả chết trong Thiên Trận hơn một nửa là võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, trong đó không thiếu đẳng cấp siêu đỉnh.
Cảnh Ngôn cau mày, xem ra Thiên Trận khó khăn hơn hắn nghĩ.
Cảnh Ngôn do dự một chút rồi ánh mắt lại kiến quyết!
Bản tâm!
Nếu vì có khó khăn mà chùn bước là trái với tinh thần Võ Đạo, đã quyết định thì không dễ dàng sửa đổi.
Mộ Liên Thiên nhìn vào mắt Cảnh Ngôn:
- Xem ra ngươi sẽ không đổi ý.
Mộ Liên Thiên ngẫm nghĩ, dặn dò:
- Cảnh Ngôn, ngươi hãy cẩn thận. Sau khi vào Thiên Trận nếu không đủ sức hãy đứng yên tại chỗ chờ đến giờ sẽ được truyền tống ra. Thiên Trận khác Địa Trận, Nhân Trận, càng đi vào sâu càng nguy hiểm.
Cảnh Ngôn cảm ơn Mộ Liên Thiên:
- Ta hiểu rồi, đa tạ Mộ tổng quản.
Hôm sau, quảng trường Quận Vương phủ.
Hôm nay võ giả vào Quận Vương phủ tham gia ba học viện lớn khảo hạch rất ít. Trong số võ giả giành ngân lệnh hôm qua có mười bảy người, nhưng chỉ có mười bốn người đến quảng trường.
Võ giả bị đào thải trong khảo hạch Địa Trận hoặc không xông Địa Trận hôm nay không có tư cách vào Quận Vương phủ.
Võ giả tham gia khảo hạch ít người đến, người trên đài cao thì nhiều hơn hai ngày trước một chút.
Mộ Liên Thiên chủ trì khảo hạch hôm nay đến khá sớm.
Mộ Liên Thiên đứng ở mép đài cao nhìn rải rác mười mấy võ giả, mở miệng hỏi:
- Hôm nay có ai xông Thiên Trận không?
Mộ Liên Thiên nói tiếp:
- Ta nghĩ không cần ta nhiều lời về hung hiểm của Thiên Trận. Nếu các ngươi muốn xông Thiên Trận phải suy xét kỹ, liên quan đến mạng sống của mình.
Mộ Liên Thiên nhẹ vung tay phải:
- Giờ ai xác định muốn xông Thiên Trận hãy bước lên trước!
- Cái đó ta không biết, hôm qua có hỏi Thái Dương nhưng hắn không quyết định. Theo ý ta thì hy vọng Thái Dương đừng xông, Thiên Trận quá nguy hiểm. Thái Dương là một trong thành viên trẻ xuất sắc nhất Thái gia, ta tuyệt đối không hy vọng hắn mạo hiểm.
Trưởng lão Lục gia nói:
- Ừ, Thái trưởng lão nói đúng, ta cũng nghĩ vậy.
Trưởng lão Viên gia khẽ thở dài:
- Đúng rồi, Thiên Trận quá khó khăn, gần ba mươi năm nay không ai vượt qua được.
Trưởng lão Văn gia lắc đầu nói:
- Nếu có thực lực gần Đạo Linh cảnh thì không xông qua Thiên Trận nổi. Văn Uyên bên Văn gia ta chắc chắn không xông, tuy hắn đã gần Tiên Thiên đỉnh nhưng cách Đạo Linh cảnh xa mười vạn tám ngàn dặm, đi vào Thiên Trận có thể nói là chín chết một sống.
Trưởng lão mấy thế gia khác hùa theo:
- Đúng đúng!
- Có thể giành được ngân lệnh đã rất tốt, kim lệnh thì thôi bỏ đi.
- Mấy vị trưởng lão, tử đệ mấy thế gia lớn các người cũng không xông Thiên Trận, xem ra khảo hạch lần này lại không có ai xông Thiên Trận.
Thương Khúc nói lại không có ai xông Thiên Trận là có lý do. Ba học viện lớn khảo hạch đợt trước có Cảnh Ngôn tham gia, cũng không ai xông Thiên Trận.
Xông Thiên Trận đều là như thế, liên tục mấy mùa có người tham gia, cũng có khi vài mùa không một bóng người. Có thể một mùa có một người xông, có khi một mùa có bốn, năm người xông vào.
Rất khó nói.
Hôm nay tâm tình của Thương Khúc rất tốt. Hôm qua kết thúc khảo hạch Thương Khúc tự mình tiếp xúc các võ giả giành được ngân lệnh, hy vọng bọn họ tham gia Thần Phong học viện. Mấy võ giả giành ngân lệnh tỏ vẻ muốn vào Thần Phong học viện, Thương Khúc cảm thấy ít nhất có năm, sáu người sẽ vào Thần Phong học viện, có khi được bảy người.
Cảnh Ngôn thì bị Thương Khúc bỏ qua, hắn đã bị phong sát nên không tính vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT