Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Mộ Vân Phỉ sững sờ nhìn Cảnh Ngôn, nàng và Cảnh Tử Kỳ là bằng hữu tốt. Cảnh Ngôn và Cảnh Tử Kỳ là thành viên một gia tộc. Mộ Vân Phỉ gặp gỡ Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Ngôn hoàn toàn là trùng hợp.

Tức là Cảnh Ngôn không thể nào có âm mưu trước, vậy cho hắn gặp mẫu thân không chừng có cách chữa thật? Dù cuối cùng không thể chữa cũng không mất mác gì.

Mộ Vân Phỉ chân thành nói với Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn tiên sinh nếu có thể chữa bệnh cho mẫu thân ta, Mộ gia sẽ vĩnh viễn cảm kích ơn lớn của tiên sinh.

Mặc kệ Cảnh Ngôn có thể trợ giúp gì không Mộ Vân Phỉ đều cảm ơn tấm lòng của hắn.

Cảnh Ngôn nhẹ lắc đầu nói:

- Vân Phỉ tiểu thư, ta không nắm chắc trăm phần trăm, ta cần nhìn mẫu thân của tiểu thư trước đã.

Bây giờ không thể nói quá trọn vẹn, lỡ hắn không làm được thì biết ăn nói thế nào?

Phủ tổng quản cách chợ Lam Khúc không xa, nằm ngay bên cạnh Quận Vương phủ.

Thủ vệ phủ tổng quản thấy Mộ Vân Phỉ liền hành lễ cung kính nói:

- Tiểu thư!

Mộ Vân Phỉ tùy ý nói với thủ vệ:

- Hai vị này là bằng hữu của ta.

Mộ Vân Phỉ mang Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ vào phủ tổng quản, thủ vệ đương nhiên không dám ngăn cản bằng hữu của nàng.

Mộ Vân Phỉ nói với Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn tiên sinh, chúng ta trực tiếp đi gặp phụ thân.

Mộ Vân Phỉ đi đằng trước, Cảnh Ngôn và Cảnh Tử Kỳ theo sau.

Cảnh Tử Kỳ căng thẳng hỏi:

- Cảnh Ngôn, ngươi thật sự có cách sao?

Tổng quản Quận Vương phủ là thân phận thế nào? Lỡ Cảnh Ngôn làm gì sai lầm sẽ gây ra hỗn loạn lớn. Không phải Cảnh Tử Kỳ không tin tưởng Cảnh Ngôn mà vì mẫu thân của Mộ Vân Phỉ, tổng quản phu nhân bị hỏng vụ tuyền, Cảnh Ngôn có cách gì giải quyết?

Cảnh Ngôn cười hỏi:

- Không tin ta sao?

Cảnh Tử Kỳ trợn trắng mắt:

- Nếu ngươi làm ra vấn đề gì ta sẽ nói không quen ngươi.

Hai người nói chuyện nhỏ, Mộ Vân Phỉ đầy bụng tâm sự hoàn toàn không chú ý đến.

Ngoài chỗ ở của tổng quản, hộ vệ ngăn Mộ Vân Phỉ lại:

- Tiểu thư, lão gia đang ở bên trong nghị sự với đan sư.

Ý hộ vệ là tổng quản đang bàn bạc bệnh tình của phu nhân với đan sư, kêu Mộ Vân Phỉ tạm thời đừng quấy rầy, đặc biệt khi có hai người đi theo nàng.

Mộ Vân Phỉ nói:

- Lý thúc thúc, hai vị này là bằng hữu của ta. Cảnh Ngôn tiên sinh có lẽ có cách cứu mẫu thân của ta.

Nhìn ra được Mộ Vân Phỉ rất tôn kính hộ vệ này, hộ vệ lớn tuổi, chắc ở trong phủ tổng quản đã lâu.

Hộ vệ con ngươi co rút nhìn hướng Cảnh Ngôn:

- A?

Hộ vệ thấy Mộ Vân Phỉ dẫn hai người đến vốn không quá để ý, nghe nàng nói người phía sau có cách chữa bệnh cho phu nhân thế là đánh giá kỹ hơn. Hộ vệ nhìn Cảnh Ngôn từ trên xuống dưới, mặt lạnh lùng, mắt âm trầm.

Hộ vệ nói chuyện không khách sáo:

- Tiểu tử, ngươi là ai?

Cảnh Ngôn quá trẻ tuổi, trông chưa đầy hai mươi, người trẻ tuổi như vậy nói có cách chữa bệnh cứu phu nhân, đúng là vớ vẩn.

Cảnh Ngôn cười cười nhìn hộ vệ, nguyên khí vận chuyển, hắn cảm giác hộ vệ đã sinh ra sát ý với mình, có lẽ trong mắt hộ vệ thì hắn có ý đồ khác.

Cảnh Ngôn giải thích rằng:

- Vị hộ vệ thúc thúc này, ta tên Cảnh Ngôn, Vân Phỉ tiểu thư xem như bằng hữu của ta. Ta mới biết mẫu thân của Vân Phỉ tiểu thư có vấn đề về vụ tuyền nên đến hỗ trợ xem thử, không có ác ý.

Cảnh Ngôn thông cảm hộ vệ sinh ra sát ý với mình, vì quá trung thành với tổng quản. Giờ hộ vệ nghi ngờ động cơ của Cảnh Ngôn nên có sát ý là chuyện thường.

Hộ vệ nghiêm túc nói:

- Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là ai, nếu ngươi có ý đồ với phủ tổng quản hoặc tiểu thư thì ngươi chọn sai đối tượng.

Nhưng hộ vệ hơi ngạc nhiên, trong một giây gã sinh ra sát ý và phát ra nhằm vào Cảnh Ngôn. Hộ vệ cho rằng Cảnh Ngôn không thể nào đối kháng lại sát ý của mình, nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của gã. Cảnh Ngôn biểu hiện thản nhiên như không cảm nhận được sát ý.

Tiểu tử này không đơn giản.

Nếu là võ giả bình thường đã biến sắc mặt, người run rẩy. Tiểu tử trẻ tuổi này nhẹ nhàng chống cự sát ý của gã, mà gã là cường giả Đạo Linh cảnh trăm phần trăm, gã cố ý phát ra sát ý dù là võ giả Tiên Thiên đỉnh cũng không thể ung dung ứng đối. Gã phát ra sát ý không phải muốn xuống tay Cảnh Ngôn mà chỉ vì hù dọa, làm hắn biết khó mà lui!

Mộ Vân Phỉ không cảm giác hộ vệ phát ra sát ý nhằm vào Cảnh Ngôn, nhưng nàng cảm giác rõ địch ý của gã, vội giải thích:

- Lý thúc thúc hiểu lầm, Cảnh Ngôn tiên sinh sẽ không có ác ý với chúng ta!

Hộ vệ lắc đầu nói:

- Tiểu thư còn trẻ, không biết lòng người hiểm ác.

Vân Phỉ tiểu thư quá lương thiện, dễ tin người.

Mộ Vân Phỉ tiếp tục bảo:

- Nhưng Lý thúc thúc! Nếu Cảnh Ngôn tiên sinh thật sự có cách chữa cho mẫu thân, thúc thúc làm như vậy chẳng khác nào hỏng việc lớn!

Hộ vệ sửng sốt:

- Cái này...

Vân Phỉ tiểu thư tin tưởng người trẻ tuổi này vậy sao?

Hộ vệ trầm ngâm nói, cuối cùng tránh sang một bên:

- Vậy ta nhìn xem hắn có thủ đoạn gì!

Nếu người trẻ tuổi tên Cảnh Ngôn có cách chữa cho phu nhân mà gã ngăn cản thì thật là kẻ có tội, nhìn người trẻ tuổi này chưa đầy hai mươi chắc không có thực lực gì, sẽ không gây ra vấn đề lớn trong phủ tổng quản.

Mộ Vân Phỉ cười xin lỗi Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn tiên sinh, Tử Kỳ, chúng ta đi vào gặp phụ thân.

Cảnh Ngôn cười cười tỏ vẻ thông cảm.

Sau khi vào phòng, một nam nhân trung niên mặt mày nho nhã cười với Mộ Vân Phỉ:

- Vân Phỉ về rồi.

Trong nụ cười có chút cay đắng.

Nam nhân trung niên thấy Mộ Vân Phỉ không đi một mình mà mang theo hai người vào phòng thì thay đổi sắc mặt, ngừng cười:

- A?

Mộ Vân Phỉ kêu nam nhân trung niên:

- Phụ thân!

Cảnh Ngôn đánh giá nam nhân trung niên nho nhã, người này là phụ thân của Mộ Vân Phỉ, cũng là tổng quản Quận Vương phủ, Mộ Liên Thiên.

Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ vội chào:

- Kính chào tổng quản đại nhân!

Cảnh Ngôn thấy trong phòng trừ Mộ Liên Thiên ra có hai người khác, khá lớn tuổi, khỏi nghĩ cũng biết là đan sư được Mộ Liên Thiên mời đến. Lúc ở bên ngoài hộ vệ cũng nói tổng quản đại nhân đang bàn chuyện với đan sư.

Mộ Liên Thiên hơi bực Mộ Vân Phỉ dẫn hai người lạ vào, nhưng gã có hàm dưỡng tốt, không nổi giận ngay:

- Vân Phỉ, mang hai vị khách nhân đi nghỉ ngơi đi.

Mộ Vân Phỉ tiếp tục bảo:

- Phụ thân, hai người này là bằng hữu của nữ nhi! Cảnh Ngôn tiên sinh này nói có thể hỗ trợ xem bệnh cho mẫu thân!

Ánh mắt Mộ Liên Thiên sắc bén nhìn Cảnh Ngôn:

- A?

Lần này không bình hòa như vừa rồi, Cảnh Ngôn bị cái nhìn này làm tinh thần rung lên, uy nghiêm người bề trên hơi đáng sợ, thành chủ Hoắc Xuân Dương Đông Lâm thành thua xa.

Ánh mắt Mộ Liên Thiên nghiêm nghị lạnh lùng hỏi:

- Tiểu huynh đệ biết vấn đề của mẫu thân Vân Phỉ là gì không?

Cảnh Ngôn bình tĩnh nói:

- Là về vụ tuyền, nghe Vân Phỉ nói đột phá cảnh giới thất bại vụ tuyền trở nên không ổn định.

Mộ Liên Thiên nhíu mày hỏi:

- Ngươi biết là vấn đề vụ tuyền còn dám nói hỗ trợ?

Cảnh Ngôn vẫn ung dung đáp:

- Có thể hỗ trợ được không còn chưa xác định, phải gặp phu nhân mới biết.

Mộ Liên Thiên trầm ngâm.

Người trẻ tuổi này toát ra khí chất ung dung không phải cố ý giả bộ được, hắn là nhân vật gì? Công tử mấy thế gia mạnh nhất Lam Khúc quận thành cũng khó có khí chất dung dung như vậy. Vân Phỉ quen người này như thế nào? Không lẽ cũng là đệ tử của Hồng Liên học viện?

Một trong hai đan sư cau mày không kiên nhẫn nói với Mộ Liên Thiên:

- Mộ tổng quản, tình huống của phu nhân càng lúc càng không tốt, ta nghĩ chúng ta đừng chậm trễ thời gian vô ích nữa.

Khi nói chuyện người đó khinh miệt liếc Cảnh Ngôn, ý là nhãi ranh chưa ráo máu đầu từ đâu chui ra to gan như thế, dám lừa bịp phủ tổng quản.

Cảnh Ngôn thấy ánh mắt đó, cười lạnh không chút nhường nhịn trừng lại.

Mộ Liên Thiên nhìn đan sư đó, hỏi:

- Cao đan sư mới rồi nói có thể thử Thần U Đan, có bao nhiêu năm chắc?

Lòng Cảnh Ngôn máy động:

- Thần U Đan?

Cảnh Ngôn biết Thần U Đan, đó là đan dược tứ giai, hắn còn kém xa mới luyện chế được. Trong Càn Khôn Đan Đạo ghi chép tỉ mỉ quá trình luyện chế Thần U Đan, nó là đan dược liên quan trực tiếp với vụ tuyền.

Nhưng nghe Cao đan sư tính dùng Thần U Đan thì Cảnh Ngôn thầm cười lạnh. Cảnh Ngôn chưa gặp mẫu thân của Mộ Vân Phỉ, không rõ tình huống cụ thể nhưng hắn chắc chắn nếu dùng Thần U Đan thì mẫu thân của nàng sẽ chín chết một sống, thậm chí nổ banh xác tại chỗ.

Thần U Đan không phải đan dược trị liệu, nó liên quan vụ tuyền nhưng cách sử dụng chính là mở rộng không gian vụ tuyền. Qua Thần U Đan vụ tuyền của võ giả khuếch trương ở một mức nào đó, nhưng đem đến tác dụng phụ to lớn. Nếu không phải thật sự hết hy vọng đường Võ Đạo thì võ giả tuyệt đối không sử dụng loại đan dược như vậy.

Khoan, Cao đan sư?

Cảnh Ngôn động ý niệm. Cao đan sư? Trong Hiệp Hội Đan Sư Lam Khúc quận thành có lẽ không chỉ một đan sư họ Cao, nhưng đan sư vốn ít ỏi, họ Cao sẽ không nhiều. Cao đan sư này có khi nào là Cao Triệu Hải sư phụ của Thương Ngọc không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play