Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Trong tưởng tượng của Trọng Sùng Nghiêu thì tính cách Tần Vũ luôn trầm ổn, gã nghĩ dù y và Cảnh Ngôn quan hệ thân thiết cũng không nên vào phút then chốt này lấy việc công làm việc tư, để đối thủ cạnh tranh Vương Yến bắt lấy điểm yếu.

Hiện tại loại tình huống này dù là lâu chủ cũng không thể bắt buộc thiên vị Tần Vũ.

Nếu Tần Vũ thông minh thì nên chủ động thừa nhận sai lầm, hơn nữa nhường chức phó lâu chủ, làm vậy tốt cho mọi người.

Trọng Sùng Nghiêu nhìn Tần Vũ chằm chằm.

Tần Vũ mỉm cười nói:

- Lâu chủ đại nhân, ta có lời muốn nói.

Tần Vũ trầm giọng chậm rãi nói:

- Chủ quản Vương Yến đang phỉ báng ta!

Khuôn mặt Trọng Sùng Nghiêu không biểu tình nghe vậy cau mày:

- A?

Lúc này rồi Tần Vũ còn muốn cãi chày cãi cối? Nếu đúng là thì Tần Vũ đã coi thường lâu chủ. hay Tần Vũ cho rằng thành chủ đại nhân và Cảnh Ngôn quan hệ không giống bình thường, hiện tại y thân với Cảnh Ngôn thì có thể không tôn trọng lâu chủ?

Trọng Sùng Nghiêu từ thất vọng biến thành bất mãn.

Vương Yến mở cờ trong bụng, trên mặt làm bộ tức giận dõng dạc nói:

- Phỉ báng? Chủ quản Tần Vũ nói xem ta phỉ báng ngươi cái gì? Ai đều biết ngươi thân với lão tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thiên, Cảnh Thiên đã chết giờ ngươi quen với Cảnh Ngôn. Ha ha, trước kia không thấy ngươi thân thiết với Cảnh Ngôn bao giờ, bây giờ chỉ vì Cảnh Ngôn bám vào thành chủ đại nhân, ngươi cảm thấy Cảnh Ngôn có giá trị lợi dụng? Cho ngươi không thèm giữ quy tắc Đệ Nhất Lâu, đưa Cảnh Ngôn vào trọng địa bảo khố mặc hắn chọn lựa những tài nguyên hiếm hoi nên dùng cho việc đấu giá?

Vương Yến cho rằng Tần Vũ trái nội quy, dẫn Cảnh Ngôn vào trọng địa bảo khố là trái quy định. Dù Cảnh Ngôn không mua tài nguyên quý giá bằng giá thấp thì Tần Vũ không thể thay đổi sự thật y đưa người ngoài vào Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.

Tần Vũ tức giận trừng Vương Yến:

- Chủ quản Vương Yến! Nếu ngươi còn nói bậy bạ thì đừng trách ta trở mặt!

Tần Vũ lạnh lùng quát:

- Lâu chủ đại nhân, đúng là ta mang Cảnh Ngôn vào bảo khố nhưng ta không làm trái quy tắc nào của Đệ Nhất Lâu! Trong quy tắc Đệ Nhất Lâu chúng ta viết rõ giao dịch khách hàng lớn có thể trực tiếp đi bảo khố làm!

Vương Yến cười the thé, cười đến ngửa ra sau:

- Khách hàng lớn? Ha ha ha ha ha ha!

Vương Yến nhìn Tần Vũ như xem đồ ngốc:

- Chủ quản Tần Vũ đang nói Cảnh Ngôn là khách hàng lớn của Đệ Nhất Lâu chúng ta?

Theo quy định Đông Lâm Đệ Nhất Lâu thì một cuộc giao dịch con số lên mười vạn linh thạch mới tính là khách hàng lớn.

Cảnh Ngôn có mười vạn linh thạch có sẵn mua tài nguyên?

Cảnh Ngôn chỉ mới mười bảy tuổi, tuy đánh lại võ giả cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ nhưng cảnh giới thật của hắn chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ. Một võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ mười mấy tuổi có thể lấy ra mười vạn linh thạch có sẵn?

Dù lúc gia gia của Cảnh Ngôn, Cảnh Thiên còn sống cũng không thể nào.

Tần Vũ đang xem người khác là đồ ngốc sao?

Thái độ của Tần Vũ càng cứng rắn Vương Yến càng mở cờ trong bụng, vì nàng thấy sắc mặt của lâu chủ đại nhân ngày càng khó chịu. Có lẽ nàng nên thừa dịp này kéo Tần Vũ xuống vị trí chủ quản.

Tần Vũ thật là tự tìm chết.

Tần Vũ chắc chắn nói:

- Đúng vậy! Cảnh Ngôn là khách hàng lớn!

Vương Yến xì cười:

- Chủ quản Tần Vũ đừng nói là Cảnh Ngôn có mười vạn linh thạch có sẵn và dùng hết vào việc mua tài nguyên đi?

Cảnh Ngôn lên tiếng:

- Chủ quản Vương Yến rốt cuộc muốn làm gì? Lâu chủ đại nhân, Đệ Nhất Lâu đối xử với khách hàng lớn như vậy sao? Chủ quản Đệ Nhất Lâu có thể ô miệt khách hàng lớn như vậy?

Chất vấn Vương Yến xong Cảnh Ngôn nhìn hướng Trọng Sùng Nghiêu.

Vương Yến thấy Cảnh Ngôn hung hăng chất vấn mình thì xanh mặt quát:

- Cảnh Ngôn tiểu tử, người ta sợ ngươi chứ Vương Yến ta thì không! Nói ngươi có mười vạn linh thạch có sẵn mua tài nguyên thì quỷ mới tin! Ta tuyệt đối không tin!

Lâu chủ Trọng Sùng Nghiêu nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, hỏi:

- Cảnh Ngôn thiếu gia lần này giao dịch tài nguyên mười vạn linh thạch trong Đệ Nhất Lâu?

Tần Vũ nghiêm túc nói:

- Lâu chủ đại nhân, Cảnh Ngôn giao dịch số tài nguyên trong Đệ Nhất Lâu không phải mười vạn khối linh thạch mà là ba mươi vạn linh thạch. Chủ quản Vương Yến chẳng những ô miệt ta còn cực kỳ không tôn trọng khách hàng lớn. Ta cũng cảm thấy nàng không thích hợp đảm nhiệm chủ quản Đệ Nhất Lâu. Ô miệt ta thì không sao nhưng trào phúng khách hàng lớn thật khiến người đau lòng, nên không xử trí nàng thì sẽ làm khách hàng lớn rất thất vọng.

Nghe con số này Trọng Sùng Nghiêu giật mình kêu lên:

- Ba mươi vạn?

Một cuộc giao dịch mười vạn linh thạch đã xem như khách hàng lớn của Đông Lâm Đệ Nhất Lâu, Tần Vũ nói giao dịch trên ba mươi vạn linh thạch, mỗi lần Triệu gia chọn mua số lượng lớn cũng đến thế là cùng.

Trọng Sùng Nghiêu hơi khó tin, nhưng gã hiểu Tần Vũ, y không đến mức nói lời dối trá này. Chuyện này rất dễ kiểm chứng, nếu Tần Vũ nói dối rất nhanh sẽ bị vạch ra. Không lẽ Tần Vũ cảm thấy ỷ vào Cảnh Ngôn thì không ai lay động được vị trí của y?

Vương Yến không thèm tin:

- Giao dịch ba mươi vạn linh thạch? Tần Vũ, ngươi đang nằm mơ sao? Ngươi quá to gan, dám huênh hoang trước mặt lâu chủ đại nhân!

Tần Vũ nhíu mày nói:

- Ta nói là sự thật.

Vương Yến châm chọc:

- Ngươi nói sự thật? Ngươi nói liền là sự thật, là chân lý? Ngươi nghĩ mình đã là lâu chủ Đệ Nhất Lâu sao? Ở trong mắt ngươi còn có lâu chủ đại nhân không? Trước kia ta không nhìn ra ngươi là đồ vô lại mở mắt nói bừa!

Vương Yến đang thổi gió lâu chủ Trọng Sùng Nghiêu, nàng biết Trọng Sùng Nghiêu càng giận tức giận thì kết cục của Tần Vũ càng thảm. Vương Yến đang nói Tần Vũ không thèm để lâu chủ vào mắt, nàng tin lâu chủ Trọng Sùng Nghiêu tuyệt đối không tha thứ.

Một giọng nói vang lên:

- Ta có thể làm chứng chủ quản Tần Vũ nói là sự thật!

Quản lý viên nhà kho Đường Tuấn đi vào phòng.

Đường Tuấn nói:

- Lâu chủ đại nhân, ta làm chứng Cảnh Ngôn thiếu gia giao dịch con số tài nguyên trong bảo khố đúng là hơn ba mươi vạn linh thạch. Cảnh Ngôn thiếu gia bán ra tài nguyên là mười tám vạn ba ngàn năm trăm khối linh thạch, sau đó mua tài nguyên là mười ba vạn ba ngàn năm trăm khối linh thạch, cộng lại là ba mươi mốt vạn bảy ngàn khối linh thạch.

Đường Tuấn vừa nói vừa cầm cuốn sổ:

- Ta mang sổ sách đến đây, đều ghi chép lại.

Đường Tuấn xuất hiện, nói ra mấy câu làm Vương Yến lòi tròng mắt.

Vương Yến có thể không tin lời Tần Vũ nói nhưng không thể nghi ngờ Đường Tuấn. Vì Đường Tuấn có tiếng là mặt sắt vô tư, không thân với ai trong Đông Lâm Đệ Nhất Lâu. Nói Đường Tuấn bao che người nào là điều không thể, dù trả giá lớn cỡ nào cũng không dụ dỗ được.

Hơn nữa Đường Tuấn là thân tín tuyệt đối của lâu chủ, gã tuyệt đối không lừa gạt lâu chủ Trọng Sùng Nghiêu.

Nghĩ vậy trán Vương Yến rịn mồ hôi lạnh, nàng cảm thấy tình hình không ổn. Nếu Tần Vũ không làm chuyện trái với quy tắc, vậy nàng chỉ trích, châm biếm thật sự thành phỉ báng. Phỉ báng một chủ quản trước mặt lâu chủ thì lâu chủ nghĩ sao?

Quan trọng nhất là lâu chủ Trọng Sùng Nghiêu vốn không thân với nàng.

Vương Yến điên cuồng bất chấp nói:

- Cái... cái này... lâu chủ đại nhân! Chắc chắn Cảnh Ngôn thông qua Tần Vũ mua chút tài nguyên hiếm hoi dành cho việc đấu giá. Mặc kệ ngạch giao dịch của hắn bao nhiêu thì Tần Vũ đã trái quy tắc. Hắn rất có thể bán tài nguyên mấy chục vạn linh thạch đổi thành giá mười vạn bán cho Cảnh Ngôn!

Đây là cơ hội lật bàn cuối cùng của Vương Yến.

Đường Tuấn nói:

- Lâu chủ đại nhân, chủ quản Tần Vũ phụ trách giao dịch với Cảnh Ngôn thiếu gia không có chỗ nào trái quy định. Cảnh Ngôn thiếu gia mua tài nguyên hầu như là linh thảo cấp thấp, không có vật phẩm đến trình độ đấu giá.

Trọng Sùng Nghiêu cầm sổ sách, bảng liệt kê lật xem.

Giây lát sau Trọng Sùng Nghiêu đã xem hiểu hết, ném sổ sách và bảng giao dịch cho Vương Yến:

- Chủ quản Vương Yến tự xem đi!

Vương Yến hoảng loạn nhận lấy, khi nàng xem rõ từng dòng thì khí thế xẹp xuống.

Sạch sẽ, quá sạch sẽ. Tuy giá thu mua và bán ra tài nguyên là cao nhất, ưu đãi nhất nhưng đúng là chủ quản Tần Vũ không làm gì sai trái.

Vương Yến gặp rắc rối, chức vụ phó lâu chủ sắp vuột khỏi tầm tay nàng.

Làm sao đây?

Đầu óc Vương Yến xoay chuyển nhanh.

Vương Yến cắn răng hít sâu, cố tỉnh táo lại, sau đó hung hăng lườm Tần Vũ và Cảnh Ngôn.

Vương Yến hét to:

- Lâu chủ đại nhân, ta có chuyện muốn nói!

Trọng Sùng Nghiêu nhíu mày hỏi:

- Ngươi còn lời gì để nói?

Vương Yến tức giận quát:

- Ta muốn nói là Tần Vũ và Cảnh Ngôn hành vi rất ti tiện! Phó lâu chủ của Đệ Nhất Lâu chúng ta trống, trong thời gian gần đây tuyển ra ứng cử phó lâu chủ. Ta và Tần Vũ có hy vọng rất lớn trở thành phó lâu chủ, Tần Vũ lo lắng qua con đường bình thường không giành lại ta nên làm ra thủ đoạn như vậy. Hắn tìm đến Cảnh Ngôn, hợp mưu với Cảnh Ngôn tạo ra cái tròng nhằm vào ta. Ai mà ngờ Cảnh Ngôn có nhiều tài nguyên như vậy bán ra? Khi ta biết Tần Vũ dẫn Cảnh Ngôn đi trọng địa nhà kho, ta là chủ quản, với tinh thần chịu trách nhiệm đương nhiên phải bẩm báo cho lâu chủ! Ta bị Tần Vũ lừa, xin lâu chủ minh xét!

Miệng của Vương Yến thật lợi hại, trắng bị nàng nói thành đen. Rõ ràng là Vương Yến sai nhưng bây giờ có thể hiên ngang lẫm liệt cắn ngược lại.

Cảnh Ngôn ngây người.

Da mặt Vương Yến dày đến tận trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play