Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Nghe Cảnh Thành Dã nói, Cảnh Xuân Vũ cười gượng, bản năng nhìn Cảnh Ngôn.

Cảnh Thành Dã cũng nhìn Cảnh Ngôn, cười hỏi:

- Cảnh Ngôn, ngươi cảm thấy để ngươi quản lý chợ khu nam được không?

Chợ khu nam là Cảnh Ngôn giết Triệu Chân Nghiêm nhi tử của tộc trưởng Triệu gia thắng được, giao cho hắn quản lý là việc nên làm. Hơn nữa Cảnh Ngôn tuy có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ nhưng hắn có thể đánh chết Triệu Chân Nghiêm cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực cường đại dư sức quản lý một cái chợ.

Huống chi Cảnh Ngôn có quan hệ thân thiết với thành chủ đại nhân phủ thành chủ, có hắn ở thì còn ai dám gây sự trong chợ khu nam?

Đám người Cảnh Thành Dã biết Cảnh Ngôn và thành chủ Hoắc Xuân Dương có mối quan hệ, nếu không thì hôm nay bọn họ chuẩn bị rời khỏi phủ thành chủ tại sao thành chủ một mình kêu Cảnh Ngôn lại?

Nghe tộc trưởng nói Cảnh Ngôn sửng sốt.

Nói thật thì Cảnh Ngôn không ngờ tộc trưởng định giao chợ khu nam cho hắn quản lý. Tuy chợ khu nam là Cảnh Ngôn thắng về, nhưng Cảnh gia cũng dùng chợ khu tây làm tiền cược.

Cảnh Ngôn biết quản lý một cái chợ thu lợi cao cỡ nào. Một năm chợ kiếm về được ít nhất trăm vạn linh thạch, người quản lý chợ có thể rút ra mười phần trăm lợi nhuận tức là khoảng mười vạn linh thạch. Những cửa hàng thương lâu trong chợ thường hay hiếu kính người quản lý, công việc này có nhiều thịt mỡ.

Nếu không thì sao lão già Cảnh Xuân Vũ sốt ruột đòi nhúng tay vào chợ khu nam?

Cảnh Ngôn hơi ngạc nhiên, những người khác cũng bất ngờ. Nhưng đa số không phản cảm, dù sao là Cảnh Ngôn thắng về chợ khu nam, giao hắn đi quản lý không có gì đáng trách.

Cảnh Xuân Vũ thì phản đối ngay, nóng nảy nói:

- Như vậy sao được? Cảnh Ngôn còn quá nhỏ, sao có thể quản lý một cái chợ? Quyết định của tộc trưởng hơi không ổn, Cảnh Ngôn trẻ tuổi cần tôi luyện nhiều hơn, giờ còn quá sớm cho hắn quản lý một cái chợ.

Trên đường từ phủ thành chủ quay về Cảnh Xuân Vũ đã mơ ước chợ khu nam, nghe tộc trưởng muốn giao chợ khu nam cho Cảnh Ngôn quản lý thì lão làm sao bây giờ? Cảnh Xuân Vũ không cam lòng.

Cảnh Thành Dã không khách sáo nói thẳng:

- Đại trưởng lão, ta cảm thấy trong Cảnh gia không ai có tư cách quản lý chợ khu nam hơn Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn mắt lạnh nhìn Cảnh Xuân Vũ, thầm cười nhạt.

Thật ra Cảnh Ngôn không hứng thú gì việc quản lý chợ khu nam. Quản lý chợ thì có nhiều thịt mỡ nhưng cũng lãng phí nhiều thời gian. Cảnh Ngôn đang cần tập trung tu luyện chứ không phải lãng phí thời gian vào quản lý chợ. Nên dù Cảnh Xuân Vũ không nhảy ra la lối Cảnh Ngôn cũng sẽ từ chối đề nghị của tộc trưởng. Huống chi không lâu sau Cảnh Ngôn sẽ đi Lam Khúc quận thành, vào Đạo Nhất học viện tu luyện, dù hắn tạm thời quản lý chợ một thời gian thì khi rời khỏi Đông Lâm thành vẫn phải giao quyền lại cho gia tộc.

Cảnh Ngôn cười khẩy nói:

- Đại trưởng lão quá hấp tấp, ta không nói muốn quản lý chợ khu nam. Nhưng ta cũng không đồng ý giao chợ khu nam cho đại trưởng lão quản lý.

Cảnh Xuân Vũ hít sâu, nét mặt sa sầm nói:

- Cảnh Ngôn, ngươi nói chuyện như thế là sao? Có biết tôn ti trên dưới không?

Bị Cảnh Ngôn chống đối trước mặt các trưởng lão, chủ quản khiến Cảnh Xuân Vũ thấy mất mặt.

Cảnh Ngôn quát to:

- Cảnh Xuân Vũ, đừng có cậy già lên mặt với ta! Ngươi không xứng quản lý chợ khu nam, cũng không có tư cách chỉ tay múa chân với ta!

Lúc ở phủ thành chủ, Cảnh Xuân Vũ không chút che chở Cảnh Ngôn, lão ước gì giao nộp hắn cho đám người Thương Long xử lý ngay. Hỏi Cảnh Ngôn không hận lão mới là lạ. Giờ Cảnh Xuân Vũ còn bày ra bộ dạng trưởng bối, Cảnh Ngôn nhịn được sao?

Cảnh Xuân Vũ nhà ngươi đúng là trưởng bối trong gia tộc, nhưng muốn được vãn bối tôn kính thì ngươi phải ra dáng trưởng bối mới được.

Cảnh Xuân Vũ tức bể phổi:

- Càn rỡ!

Cảnh Ngôn không yếu thế nạt lại:

- Ta càn rỡ rồi sao!?

Cảnh Xuân Vũ tức giận người run bần bật:

- Tốt, tốt lắm, rất tốt! Có thành chủ chống lưng, cánh ngươi cứng, Cảnh Ngôn nhà ngươi giỏi!

Cảnh Xuân Vũ tức xì khói nhưng không dám đánh Cảnh Ngôn, một là vì lão không nắm chắc có thể đánh thắng Cảnh Ngôn. Thứ hai là dù Cảnh Xuân Vũ có bản lĩnh thắng Cảnh Ngôn thì lão cũng không dám đánh. Người đứng sau lưng Cảnh Ngôn là thành chủ Hoắc Xuân Dương.

Cảnh Thành Dã nhìn Cảnh Xuân Vũ lại ngó Cảnh Ngôn.

Những người khác trừ tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh ra thầm khó hiểu, tại sao tộc trưởng không ngăn cản Cảnh Ngôn vô lễ với Cảnh Xuân Vũ? Không lẽ Cảnh Ngôn thắng chợ cho gia tộc là có thể phớt lờ thân phận của đại trưởng lão sao?

Cảnh Thành Dã nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:

- Cảnh Ngôn, ngươi không muốn quản lý chợ khu nam?

Cảnh Ngôn gật đầu, nói thêm:

- Ừm! Ta không có thời gian quản lý chợ, nhưng ta muốn một khối đất trong chợ khu nam, khoảng một ngàn thước vuông.

Là Cảnh Ngôn thắng chợ khu nam về tay, miễn phí giao cho gia tộc thì hắn được cái gì?

Đòi một khối đất một ngàn thước vuông có thể xây một tòa thượng lâu cỡ lớn. Cảnh Ngôn định mở một thương lâu đan dược.

Trên thế giới này nghề béo bở nhất là đan dược, vì ít có đan sư.

Đừng nói đan sư, dược tề sư ưu tú cũng không nhiều. Trong Cảnh gia có một số dược tề sư, nhưng trình độ của họ rất bình thường, phối chế ra dược tề phẩm chất thông thường.

Cảnh Ngôn mở đan lâu có thể sắp xếp người thân thiết với mình làm việc bên trong, bọn họ tu luyện không cần dựa vào gia tộc thưởng cho tài nguyên. Cảnh Ngôn có năng lực liền nghĩ đến giúp đỡ những bằng hữu trước hết, ví dụ Cảnh Thần Tinh, Cảnh Thanh Nham vân vân, và tử đệ Cảnh gia mạch của hắn, có thể xếp tất cả vào làm việc trong đan lâu.

Cảnh Xuân Vũ nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:

- Ngươi muốn một khối đất?

Đất một ngàn thước vuông không nhỏ, nguyên chợ khu nam có mấy ngàn thước vuông, Cảnh Ngôn đòi đất chắc không phải chỗ hẻo lánh.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ không nhịn được lại la lên:

- Ta không đồng ý!

Mới rồi Cảnh Ngôn cãi lại lão, Cảnh Xuân Vũ không dám đánh hắn, nhưng hắn đòi đất trong chợ nếu không phản đối thì lão không phải Cảnh Xuân Vũ.

Cảnh Xuân Vũ sắc mặt âm trầm nói:

- Ngươi còn nhỏ mà muốn khối đất to như vậy làm gì? Hừ, ngoan ngoãn tu luyện là được, không lẽ ngươi tính lấy khối đất đó bán cho đối thủ của Cảnh gia?

Một khối đất một ngàn thước vuông nếu chọn vị trí tốt thì giá trị rất kinh người, ai không đỏ mắt?

Đừng nói Cảnh Xuân Vũ, những người có mặt một số đỏ mắt cho rằng Cảnh Ngôn quá đáng.

Cảnh Ngôn trợn trắng mắt, không kiên nhẫn nói:

- Ta đòi đất không liên quan gì ngươi, ta muốn làm cái gì chẳng dính dáng xíu nào đến Cảnh Xuân Vũ nhà ngươi!

Cảnh Ngôn nhịn Cảnh Xuân Vũ đủ rồi, người này ba phen bốn lượt cứ nhảy ra khoe mặt.

Nhớ biểu hiện của Cảnh Xuân Vũ trong phủ thành chủ càng khiến Cảnh Ngôn thấy ghét. Mặt Cảnh Xuân Vũ thật dày, đổi lại người khác đã không có mặt mũi tham gia vào cuộc họp gia tộc lần này.

Cảnh Thành Dã nói thẳng với Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn, ngươi có thể chọn đất một ngàn thước vuông trong chợ khu nam.

Cảnh Ngôn muốn một khối đất là hắn nên được, không nhờ hắn thì chợ khu nam không thuộc về Cảnh gia quản lý. Một khối đất một ngàn thước vuông chỉ bằng một phần mười chợ khu nam.

Ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường mở to mắt cá chết nói:

- Tộc trưởng, ta có chuyện muốn nói.

Cảnh Thành Dã nhíu mày hỏi:

- Ngũ trưởng lão muốn nói cái gì?

Ngũ trưởng lão luôn cùng phe với đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ, hai người này thở chung một lỗ mũi, nên Cảnh Dụ Tường vừa mở miệng Cảnh Thành Dã liền biết gã sẽ không nói lời hay.

Cảnh Dụ Tường châm biếm hỏi, chậm rãi nhìn quét những người có mặt:

- Ta muốn hỏi cuộc họp lần này có ý nghĩa gì?

Cảnh Dụ Tường tiếp tục bảo:

- Nếu tộc trưởng đã quyết định mọi chuyện còn kêu chúng ta lại đây bàn bạc làm gì? Tộc trưởng có thể kêu hộ vệ trực tiếp thông báo kết quả cuối cùng cho chúng ta là được.

Ý của Cảnh Dụ Tường rất rõ ràng, gã chỉ trích Cảnh Thành Dã chuyên quyền độc đoán.

Đại trưởng lão phản đối Cảnh Ngôn được đất trong chợ khu nam, tộc trưởng không thèm quan tâm trực tiếp đồng ý yêu cầu của hắn, cho hắn chọn một khối đất ngàn thước vuông trong chợ khu nam.

Cái này không phải độc tài thì là gì?

Cảnh Thành Dã hít sâu, nói:

- Ngũ trưởng lão! Là Cảnh Ngôn thắng về chợ khu nam, chẳng lẽ hắn không nên được một khối đất?

Cảnh Dụ Tường cười cười liếc qua Cảnh Ngôn:

- Ha ha, ta cảm thấy đúng là không nên. Cảnh Ngôn có thể thắng về chợ khu nam đúng là có công, nhưng gia tộc ban thưởng cho vài trăm linh thạch là đủ rồi!

Nghe Cảnh Dụ Tường nói Cảnh Ngôn bật cười.

Cảnh Dụ Tường rộng rãi ghê, Cảnh Ngôn giúp gia tộc thắng chợ khu nam, ý Cảnh Dụ Tường là thưởng cho hắn vài trăm khối linh thạch thôi.

Quá rộng rãi!

Cảnh Dụ Tường thấy nhiều người cau mày, hiên ngang nói tiếp:

- Các vị đừng cảm thấy mấy trăm linh thạch là ít. Cảnh Ngôn có thể thắng về chợ khu nam chẳng lẽ không phải vì dùng chợ khu tây Cảnh gia ta làm tiền cược sao? Không có chợ khu tây làm tiền cược thì Cảnh Ngôn thắng được chợ khu nam?

Cảnh Dụ Tường cười nhạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play