Trần Binh biết Cảnh Thành Dã không chịu dễ dàng giao Cảnh Ngôn cho Thương Long xử lý. Trần Binh thầm cười lạnh, gã cho rằng quyết định của Cảnh Thành Dã, Cảnh gia là rất ngu. Cảnh Ngôn thật là kỳ tài ngút trời, Cảnh gia ra một Cảnh Ngôn sẽ là trợ lực to lớn cho gia tộc, Cảnh gia không nỡ để hắn chết cũng bình thường. Nhưng Cảnh gia nên hiểu rõ tình thế hiện tại.
Không được Thương Long tha thứ, lão sẽ xuống tay với Cảnh gia, thế thì không đơn giản là chết một Cảnh Ngôn, nguyên Cảnh gia sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Bản thân Thương Long có lẽ không uy hiếp đến Cảnh gia được, nhưng đệ đệ của lão, Thương Ngọc là đan sư, đệ tử của Tiểu Đan Vương Cao Triệu Hải.
Trần Binh cảm thấy quyết định của Cảnh Thành Dã và Cảnh gia ngu không chịu nổi.
- Cảnh tộc trưởng hãy suy nghĩ cho kỹ, Cảnh tộc trưởng có nghĩ cho tương lai của Cảnh gia?
Cảnh Thành Dã tức giận đáp trả:
- Ý của thành chủ Trần Binh là vì để Thương Long tiên sinh vui mà Cảnh gia ta khi không hy sinh một võ giả thiên tài?
Ngay từ đầu Trần Binh đã muốn hy sinh Cảnh Ngôn.
Đúng, Cảnh Ngôn có chết hay không chẳng liên quan gì đến Trần Binh nhà ngươi. Nhưng Cảnh Ngôn là người Cảnh gia, sao Cảnh gia có thể đẩy hắn ra? Trần Binh nhà ngươi làm phó thành chủ Đông Lâm thành nhưng bây giờ một lòng nịnh nọt người ngoài, hy sinh võ giả trong thành phố của mình. Ngươi có chút đảm đương được không?
Cảnh Thành Dã và Trần Binh ánh mắt giao nhau.
Trần Binh lạnh lùng quát:
- Càn rỡ! Cảnh Thành Dã, ngươi quá cuồng vọng, dám nói lời như thế trước mặt ta? Hừ, nếu không nghĩ cho Cảnh gia ngươi thì ta sẽ nói nhiều lời tốt với Thương Long tiên sinh sao? Kêu Cảnh gia hy sinh một thành viên mà ngươi cũng không làm được? Ngươi có biết nếu Thương Long tức giận thì Cảnh gia ngươi sẽ biến mất khỏi Đông Lâm thành!?
Trần Binh rất giận, vì Cảnh Thành Dã cãi lại làm gã thấy mất mặt.
Trên quảng trường có chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện Thương Long, chấp sự ngoại viện Hồng Liên học viện Lãnh Trúc, chấp sự ngoại viện Đạo Nhất học viện Khánh Mặc.
Nhiều đại nhân vật đang nhìn.
Tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã dám chống đối phó thành chủ Trần Binh, dùng giọng điệu chất vấn, làm gã tức điên. Nếu không phải vì Trần Binh không có quyền lực điều động nhiều vệ đội giáp trụ phủ thành chủ thì gã rất muốn trực tiếp điều vệ đội xử lý Cảnh gia.
Diệt Cảnh gia tuy sẽ gây ảnh hưởng xấu nhưng có thể làm thân với Thương Long thì hoàn toàn không cần lo ảnh hưởng xấu đó.
Cảnh Ngôn đứng sau lưng Cảnh Thành Dã, lúc này hắn nghiêng người tiến lên một bước nhìn thẳng Trần Binh, hỏi:
- Thành chủ Trần Binh, ta muốn hỏi ngươi có phải là phó thành chủ Đông Lâm thành không?
- A?
Trần Binh vốn không chú ý nhiều đến Cảnh Ngôn, gã cho rằng trong Cảnh gia có tư cách đối thoại với gã chỉ có tộc trưởng Cảnh Thành Dã. Cảnh Ngôn là tiểu bối Cảnh gia, tuy thiên phú rất giỏi nhưng hắn chưa lớn lên, hắn không đủ tư cách nói chuyện với gã. Bởi vậy Cảnh Ngôn lên tiếng làm Trần Binh hơi bất ngờ.
Trần Binh kiêu ngạo nói:
- Ta đương nhiên là phó thành chủ Đông Lâm thành.
Trần Binh cho rằng Cảnh Ngôn không có tư cách nói chuyện với mình nhưng gã vẫn trả lời câu hỏi.
Cảnh Ngôn cười khẽ:
- Vậy thì ta không hiểu.
Nếu không phải vì quá tức giận Cảnh Ngôn sẽ không chủ động lên tiếng, hắn nói tiếp:
- Trần Binh đại nhân làm phó thành chủ Đông Lâm thành nhưng chuyện đại nhân đang làm không phù hợp thân phận của mình.
Cảnh Ngôn lớn tiếng nói:
- Phó thành chủ Trần Binh, chuyện giữa ta và Tác Văn đúng hay sai ta tin người có mắt, có đầu óc đều phân biệt được. Ta không sai chút nào. Thành chủ ngài đây chỉ vì Thương Long là sư phụ Tác Văn có bối cảnh to lớn liền e sợ, hết sức ton hót Thương Long. Không thèm quan tâm mạng sống tử đệ Cảnh gia nằm trong Đông Lâm thành mà ngài quản lý, phó thành chủ đại nhân không cảm thấy mình rất quá đáng sao?
Cảnh Ngôn nói câu này là hoàn toàn trở mặt với Trần Binh, hắn nhìn thấu dù có van xin cầu tình gã cũng không thể nào bênh vực Cảnh gia. Nếu làm thế nào Trần Binh cũng đứng chung chiến tuyến với Thương Long, vậy cần gì ngọt nhạt với gã?
Cảnh Ngôn dứt lời, Trần Binh không nhịn được đứng bật dậy, nguyên khí dâng lên, quát to:
- To gan! Nhãi ranh, ngươi quá to gan! Tộc trưởng Cảnh gia ngươi có mặt ở đây còn không dám nói chuyện như thế với ta, thằng nhãi ranh khốn kiếp này dám chất vấn ta!?
Mặt Trần Binh đỏ rần trông dữ tợn đáng sợ.
Cảnh Ngôn nói khó nghe nhưng hắn nắm đằng cán công lý, Trần Binh không cách nào phản bác.
Cảnh Ngôn giết Tác Văn, nếu là lỗi của hắn thì Trần Binh có thể bắt buộc Cảnh gia giao hắn ra. Nhưng Cảnh Ngôn không làm sai, Trần Binh bắt Cảnh gia giao hắn ra, vậy thì phó thành chủ làm sai trái, còn có hiềm nghi là ăn cây táo, rào cây sung.
Thương Long châm biếm:
- Ha ha ha! Tiểu tạp chủng, ngươi to gan lắm. Thành chủ Trần Binh, xem ra tiểu tạp chủng này không thèm để thành chủ trong mắt, Cảnh gia không có chút ánh mắt. Giờ thành chủ Trần Binh nói sao đây? Hôm qua thành chủ đã nói với ta sẽ cho ta một lẽ công bằng.
Trần Binh thở hắt ra, cắn răng nói:
- Thương Long tiên sinh, ta nhất định sẽ cho tiên sinh một lẽ công bằng!
Trần Binh nhìn Cảnh Thành Dã:
- Cảnh Thành Dã, bây giờ ta nói thẳng yêu cầu ngươi giao Cảnh Ngôn cho Thương Long tiên sinh xử trí. Cảnh gia ngươi phải lấy ra ba mươi vạn linh thạch an ủi Thương Long tiên sinh không vui.
Trần Binh thấy Cảnh Thành Dã mở miệng thì bá đạo vung tay lên ngắt lời:
- Nếu Cảnh gia không làm được thì đừng trách ta vô tình. Ta có thể bảo đảm trong Đông Lâm thành sẽ không còn Cảnh gia tồn tại. Cảnh Thành Dã đừng nghi ngờ lời ta nói, ta nói được thì làm được. Tiểu súc sinh Cảnh Ngôn phải chết, hôm nay hắn phải chết!
Một nhãi ranh mười mấy tuổi mà dám dùng thái độ chất vấn gã, hại gã mất mặt trước các chấp sự ba học viện lớn. Bây giờ dù Thương Long đồng ý tha cho Cảnh Ngôn thì Trần Binh tuyệt đối không đồng ý.
Thương Long tỏ vẻ vừa lòng thái độ của Trần Binh:
- Thành chủ Trần Binh, đây mới là quyết đoán mà thành chủ nên có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT