Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Mắt Ngụy Minh độc ác liếc Cảnh Ngôn. Nếu nhi tử Ngụy Lãnh của gã xuất chiến giết Cảnh Ngôn thì công lao lớn sẽ rơi trên người hai phụ tử. Giết tử đệ thiên tài gia tộc hạng thứ ba của Đông Lâm thành, nhi tử Ngụy Lãnh của gã sẽ qua đó danh chấn Đoan Dương thành.

Nên khi Ngụy Lãnh xin chiến, thấy tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà do dự Ngụy Minh liền đứng ra yêu cầu.

Ngụy Lâu Hà thấy phụ thân của Ngụy Lãnh lên tiếng xin cho nhi tử ra tay, lòng gã máy động. Xem ra Ngụy Minh rất tin tưởng vào nhi tử của mình.

Ngụy Lâu Hà gật đầu đồng ý:

- A? Tốt, Ngụy Lãnh, ngươi đi đi.

Ngụy Lãnh mới mười tám tuổi, bằng tuổi với Cảnh Ngôn, có cách biệt cũng không quá lớn. Hai người cùng thế hệ, Ngụy Lãnh giết Cảnh Ngôn thì người khác nói gì được? Nếu Ngụy Lãnh không đánh lại Cảnh Ngôn, bọn họ sẽ nhúng tay vào, hắn tuyệt đối không tổn thương một cọng lông của Ngụy Lãnh được.

Ngụy Lãnh nhe răng cười:

- Rõ! Đa tạ tộc trưởng!

Xoẹt!

Ngụy Lãnh nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngôn bằng ánh mắt cực kỳ độc ác tàn nhẫn:

- Nhãi ranh, giờ chết của ngươi đã đến! Nhớ kỹ, người giết ngươi là gia gia đây, Ngụy Lãnh!

Tâm tính của một người thế nào rất có thể nhìn qua ánh mắt người đó, dù Ngụy Lãnh không làm hại Lưu Hiểu Nguyệt thì Cảnh Ngôn nhìn là biết súc sinh này trái tim độc ác.

Lòng Cảnh Ngôn tràn ngập sát ý, hắn chậm rãi cất bước tiến lên trước.

Đại trưởng lão Ngụy gia Ngụy Chấn Chí hỏi nhỏ chủ quản số một Ngụy Minh:

- Ngụy Minh có nắm chắc không?

Ngụy Minh cười tủm tỉm gật đầu nói:

- Đại trưởng lão yên tâm, thực lực của nhi tử ta sẽ khiến mọi người bị bất ngờ.

Mắt Ngụy Chấn Chí sáng lên, chợt hiểu:

- A? Không lẽ Ngụy Lãnh biểu hiện ra thực lực trong đại tái không phải là toàn bộ?

Ngụy Minh cười âm hiểm nhìn Ngụy Chấn Chí, nhẹ gật đầu không quên nịnh:

- He he, đại trưởng lão đoán như thần.

Lúc này nhiều tử đệ Ngụy gia phấn khởi nhìn Ngụy Lãnh, Cảnh Ngôn.

- Cảnh Ngôn đó mạnh thật, nhiều hộ vệ của Ngụy gia chúng ta mà không thể ngăn hắn đến diễn võ trường.

- Đúng rồi, người này tuổi còn trẻ nhưng tu vi mạnh mẽ. Các ngươi nói xem có đúng là chủ quản Ngụy gia Ngụy Trùng Dương bị hắn giết không?

Nhiều tử đệ Ngụy gia chưa biết Ngụy Trùng Dương đã chết, trước khi Cảnh Ngôn đến chỉ có một số nhân vật cao tầng Ngụy gia biết chuyện này.

Có người mắt lấp lóe nói:

- Chắc đúng rồi, hắn không phủ nhận.

Một võ giả trung niên tức giận nói:

- Thật là đáng chết, dám giết chủ quản Ngụy gia ta, còn trong địa vực Đoan Dương thành nữa chứ. Thật là tìm cái chết, Ngụy Lãnh, phải giết người này!

- Ngụy Lãnh ca, diệt nhãi ranh đó đi!

- Đúng rồi đó Ngụy Lãnh ca, giết hắn!

- Giết hắn! Giết hắn!

Đám đông thành viên Ngụy gia hò reo lớn tiếng.

Trong mắt họ thì Cảnh Ngôn là kẻ địch, đương nhiên họ ủng hộ Ngụy Lãnh.

Ngụy Lãnh nghe bốn phía hoan hô, tinh thần phấn khởi nói:

- Cảnh Ngôn, chịu chết đi! Có lẽ ngươi ở Đông Lâm thành xem như một nhân vật, nhưng ta muốn cho ngươi biết ngươi không là cái thá gì trước mặt Ngụy Lãnh này! Ta bóp chết ngươi không khó hơn bóp chết một con kiến bao nhiêu!

Khí thế trên người Ngụy Lãnh đông lại, nguyên khí dao động.

Cảnh Ngôn lạnh lùng trừng Ngụy Lãnh:

- Tiểu súc sinh, ngươi nói nhảm nhiều quá, nhưng ta cũng hiểu, vì chút thời gian này là thời gian cuối cùng ngươi có thể nói chuyện.

Nghe Cảnh Ngôn mỉa mai, mắt Ngụy Lãnh bắn ra tia sáng đỏ:

- Chết đi!

Ngụy Lãnh vung mạnh cánh tay, một trảo ảnh màu đen xuất hiện trong không gian.

Bùm!

Xích sắt móng vuốt lóe tia sáng đen nhanh, khí lạnh khiếp người.

Vũ khí của Ngụy Lãnh là xích sắt móng vuốt này.

Choang!

Xích sắt móng vuốt rung mạnh, không gian xung quanh tràn ngập vô số trảo ảnh.

Khí thế Ngụy Lãnh đông lại quát to:

- Kim Cương Lang Trảo!

Một số võ giả cảnh giới Tiên Thiên đứng gần thấy động tác của Ngụy Lãnh thì đều thay đổi khí thế:

- A?

- Kim Cương Lang Trảo?

- Cái gì? Ngụy Lãnh thi triển võ học là Kim Cương Lang Trảo? Tiểu tử này giỏi, xem ra hắn đã tu luyện Kim Cương Lang Trảo đến trình độ cực kỳ cao sâu!

Kim Cương Lang Trảo là một loại võ học thượng phẩm, hơn nữa có uy lực rất mạnh trong võ học thượng phẩm, một loại võ học cực kỳ khó tu luyện.

Ngụy Lãnh thi triển ra võ học đã đến trình độ tinh thâm, tuyệt đối không phải tốt mã dẻ cùi.

Cho nên nhân vật cao tầng những gia tộc lớn trông thấy cũng thót tim giật mình.

Cao tần Ngụy gia thì rất phấn khởi. Tộc trưởng Ngụy Lâu Hà nở nụ cười, mắt sáng rực.

Lúc trước trong đại tái Ngụy Lãnh không sử dụng loại võ học thượng phẩm này, có vẻ như gã cố ý giấu con bài mạnh nhất của mình. Giờ đối mặt Cảnh Ngôn, chắc vì Ngụy Lãnh muốn đánh nhanh rút gọn nên vừa tấn công đã là chiêu mạnh nhất. Tu vi Nửa Bước Tiên Thiên cộng thêm võ học thượng phẩm đáng sợ này, có khả năng một chiêu đánh chết Cảnh Ngôn thực lực không tệ.

Ngụy Lâu Hà nhìn Ngụy Minh.

Hèn gì Ngụy Minh tin tưởng vào nhi tử của mình như vậy, võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng không dám coi thường uy năng ẩn chứa trong cái trảo này.

Ngụy Lãnh bỗng nhảy lên:

- Chết cho ta!

Xích sắt vuốt đen nhanh nhẹn chụp xuống đầu Cảnh Ngôn. Nếu không có gì bất ngờ thì đầu Cảnh Ngôn sẽ như trái dưa hấu bị bóp nát, tưởng tượng thôi đã khiến người sung sướng thích thú.

Nguyên khí hóa sương mờ quanh người Ngụy Lãnh tràn ngập năng lượng dao động kinh người:

- Chết dưới Kim Cương Lang Trảo của ta xem như vinh hạnh cho ngươi, nhãi ranh!

Cảnh Ngôn nhìn Ngụy Lãnh chằm chằm, gầm lên:

- Nói nhảm nhiều quá!

Ong ong ong ong ong!

Thân kiếm rung nhẹ, một vầng sáng đen vụt qua, kiếm quang bay nhanh.

- Thu Phong Lạc Diệp Kiếm!

Cảnh Ngôn không thi triển kiếm pháp cường đại gì, hắn chỉ thi triển Thu Phong Lạc Diệp Kiếm. Vì Cảnh Ngôn cảm thấy nếu dùng võ học cường đại giết Ngụy Lãnh sẽ nâng cao quy cách cái chết cho súc sinh này, là sự vũ nhục với võ học cao thâm.

Thu Phong Lạc Diệp Kiếm là đủ rồi!

Kiếm quang lấp lóe bóng kiếm phun ra nuốt vào.

Ngụy Minh cười như điên:

- Ha ha ha ha... Thật là không biết sống chết, đi thi triển võ học hạ phẩm Thu Phong Lạc Diệp Kiếm!

Võ học của Cảnh Ngôn không qua mắt được đa số võ giả có mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play