Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Cảnh Ngôn nheo mắt dưỡng thần.

- Tiểu huynh đệ!

Lỗ tai Cảnh Ngôn nhúc nhích, hắn nghe có thanh âm sau lưng mình.

Cảnh Ngôn mở mắt ra nhìn sang, thấy một lão nhân để râu dài, lưng hơi khòm toát ra dao động nguyên khí, là một võ giả trung cấp, tu vi Võ Đạo lục trọng thiên.

Nhìn trang phục trên người lão nhân là Cảnh Ngôn biết chắc đây là thị ứng của tiểu quán.

Cảnh Ngôn cười nói với lão thị ứng:

- Cho ta một bình rượu nào đi.

Hắn ngồi không tại đây thì không ổn, tửu quán cần buôn bán, nếu mọi người đi vào đều ngồi nghỉ chứ không kêu rượu thì tửu quán làm ăn thế nào?

Cảnh Ngôn cho rằng lão thị ứng đến hỏi hắn có muốn mua gì đại loại như rượu không.

Mặt lão thị ứng nghiêm túc nhỏ giọng nói:

- Tiểu huynh đệ mau rời khỏi chỗ ngồi này đi.

Cảnh Ngôn cười hỏi:

- A? Chỗ này ngồi thật sự có cấm kỵ gì sao?

Nếu chỗ ngồi có cấm kỵ gì thì Cảnh Ngôn không bắt buộc phải ngồi tại đây, khi hỏi chuyện hắn đã đứng lên.

Cảnh Ngôn đến chờ người, hắn không muốn gây chuyện.

Lão thị ứng thấy Cảnh Ngôn đứng lên thì nét mặt giãn ra, cười hỏi:

- Ha ha, tiểu huynh đệ lần đầu tiên đến Hắc Nha trại phải không?

Nếu Cảnh Ngôn từng đến Hắc Nha trại, ghé qua Hắc Nha tửu quán thì nên biết quy định chỗ ngồi này.

Cảnh Ngôn gật đầu nói chắp tay với lão thị ứng:

- Đúng là lần đầu đến, đa tạ.

Cảnh Ngôn lười hỏi bí ẩn chỗ ngồi này, nếu hắn không thích ngồi ở đây thì đổi chỗ khác, không có vị trí thì đứng cũng chẳng sao.

Cảnh Ngôn đang định bước đi chợt một giọng the thé vang lên:

- Ôi chà chà, nhãi ranh từ đâu đến dám chiếm chỗ ngồi của lão tử?

Nghe giọng này lão thị ứng biến sắc mặt, liên tục nháy mắt với Cảnh Ngôn ra hiệu đi mau.

Cảnh Ngôn cau mày giương mắt nhìn, người nói chuyện là một nam nhân trung niên mũi ưng, đầu bự, gã đang trừng hắn.

Một võ giả say khướt đứng cạnh nam nhân mũi ưng, lưng cõng đại đao màu xanh.

Hai người này vừa đến nguyên đại đường im phăng phắc. Mũi ưng nói câu đó xong bốn phía không còn tiếng động, không ai nhìn về phía Cảnh Ngôn.

Mũi ưng sắc mặt âm trầm quát lão thị ứng:

- Lão già, lại không trông chừng chỗ ngồi cho ta phải không? Phế vật vô dụng, biến sang một bên cho lão tử!

Lão thị ứng thấp cổ khúm núm nói:

- Báo gia... Vị tiểu huynh đệ này lần đầu tiên tới Hắc Nha trại nên không biết quy định, xin Báo gia đừng so đo với tiểu huynh đệ.

Nam nhân mũi ưng vung tay đẩy lão thị ứng ra:

- Tránh sang một bên đi lão già, còn nói nhảm nữa là lão tử phế ngươi!

Người này cũng là một võ giả cao cấp, tu vi cỡ Võ Đạo thất trọng thiên hoặc bát trọng thiên.

Lão thị ứng không có sức chống cự lảo đảo lùi sang một bên, lão thở dài bất đắc dĩ nhìn Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn nheo mắt hỏi:

- Ghế này của ngươi?

Cảnh Ngôn đã nhìn ra nguyên nhân vấn đề. Nam nhân mũi ưng chắc là kiểu lưu manh ác bá trà trộn gần Hắc Nha trại, xem biểu tình của đám võ giả trong đại đường là biết người này không dễ đối phó. Người như vậy chiếm một cái bàn lâu dài trong Hắc Nha tửu quán cũng bình thường.

Nam nhân mũi ưng văng tục:

- Đúng vậy! Tiểu tử nói đúng, vị trí này là của lão tử!

Cảnh Ngôn thật tình không muốn gây sự:

- Nếu là của ngươi thì ta tránh ra là được.

Nam nhân mũi ưng và đồng bạn, hai võ giả Võ Đạo thất, bát trọng thiên không lọt vào mắt Cảnh Ngôn. Nhưng Cảnh Ngôn đến đây chờ thành viên đội mạo hiểm Liệt Diễm, hắn không muốn mâu thuẫn với người sinh sự nhiều. Nên dù nam nhân mũi ưng há mồm ngậm miệng lão tử suốt thì Cảnh Ngôn cũng nhịn.

Nam nhân mũi ưng cười phá lên, mắt lóe tia sáng sắc bén nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, đứng chặn trước mặt hắn:

- Bà nội nó! Nhãi ranh, ngươi ngồi chỗ của lão tử giờ phủi mông định đi? Ha ha, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?

Cảnh Ngôn nhíu mày hỏi:

- Chứ ngươi muốn sao?

Cảnh Ngôn thầm tức giận, hắn chưa bao giờ có hảo cảm với ác bá.

Nam nhân mũi ưng hung tợn nói:

- Như thế nào? Rất đơn giản, tiểu tử, nếu ngươi biết điều thì ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu ba cái cho lão tử, rồi kêu ba tiếng gia gia, vậy lão tử sẽ tha cho ngươi một mạng. Phải rồi, chỗ ngồi này là lão tử bỏ nhiều tiền mua lấy, ngươi ngồi thời gian dài như vậy phải trả phí cho lão tử. Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi chắc không có nhiều linh thạch, đền hai trăm linh thạch cho lão tử là được.

Nguyên khí vận chuyển, dường như nam nhân mũi ưng muốn đánh Cảnh Ngôn.

Nghe nam nhân mũi ưng nói, mắt Cảnh Ngôn lấp lóe tia sáng lạnh, cười khẽ:

- Ha ha...

Cảnh Ngôn quyết định cho nam nhân mũi ưng một bài học nhớ đời. Hai trăm khối linh thạch không đáng gì với Cảnh Ngôn, nhưng đó là số tiền không nhỏ với võ giả bình thường. Phần thưởng trắc nghiệm mỗi tháng của tử đệ Cảnh gia võ giả bát trọng thiên mới có hai trăm khối linh thạch.

Cảnh Ngôn tham gia đối chiến cao cấp trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến mới có thù lao hai trăm khối linh thạch.

Cảnh Ngôn mới ngồi một chút nam nhân mũi ưng đã bắt hắn thanh toán phí hai trăm khối linh thạch, đúng là miệng rộng không đáy. Làm Cảnh Ngôn tức giận nhất là câu trước đó của nam nhân mũi ưng.

Quỳ xuống đất dập đầu? Kêu ba tiếng gia gia?

***

Hắc Nha trại, trên đường phố ngoài Hắc Nha tửu quán.

Đoàn người gồm hai mươi võ giả đang đi hướng Hắc Nha tửu quán.

Một nam nhân mặc áo đen vóc dáng vạm vỡ hờn giận hỏi:

- Đội trưởng, chúng ta thật sự phải hộ tống thiếu gia gì đó đi Tội Ác Hiệp Cốc sao?

Người dẫn đầu mặc trường bào màu tím sậm, đó là Cao Triển đội trưởng Liệt Diễm.

Cao Triển hờ hững liếc võ giả áo đen một cái:

- Ừm! Lưu gia chủ là bằng hữu của chúng ta, luôn đối xử tốt với đội mạo hiểm Liệt Diễm chúng ta. Lần này Lưu gia chủ kêu Liệt Diễm hộ tống một vị khách đi Tội Ác Hiệp Cốc, chúng ta có thể từ chối sao?

Võ giả áo đen bất mãn là vì thù lao quá thấp:

- Nhưng Lưu gia chủ đưa thù lao thấp quá, Tội Ác Hiệp Cốc là nơi rất nguy hiểm đã nằm sâu trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm vậy mà Lưu gia chủ chỉ đưa có một ngàn khối linh thạch làm thù lao!

Bọn họ là đội mạo hiểm, bình thường sẽ nhận các loại nhiệm vụ mạo hiểm. Lưu Đại Toàn ủy thác bọn họ hộ tống một người đi Tội Ác Hiệp Cốc tính là một nhiệm vụ. Nhưng Tội Ác Hiệp Cốc nằm hơi sâu trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm, thù lao một ngàn khối linh thạch hơi thiếu, bình thường phải từ ba ngàn khối linh thạch trở lên mới bình thường.

Không phải Lưu Đại Toàn muốn đòi trả ơn, gã tiềm thức cho rằng nhiệm vụ này không phải hộ tống.

Đùa, Cảnh Ngôn thiếu gia còn cần bọn họ hộ tống? Người Liệt Diễm chỉ cần làm hướng dẫn viên đưa Cảnh Ngôn thiếu gia tìm Tội Ác Hiệp Cốc là được, nhiệm vụ đơn giản như vậy bọn họ tiện đường làm là được, một ngàn khối linh thạch đã là thù lao rất cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play