Ôn Dĩ Ninh trở về trạng thái bình thường, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ như vừa trang điểm. Không phải vì đau khổ gì,
đơn giản là men rượu nhuộm lên. Ban ngày nhận đủ sự bất công,
buổi tối lại mê man trong hồi ức, tất cả như muốn nhắc nhở cô
về cái cuộc đời không được như ý này. Sống cho hiện tại đã
chẳng dễ dàng gì cho nên những vướng mắc từ quá khứ không còn gây nên cảm giác quá mãnh liệt vào thời khắc này nữa
Hai người nhìn nhau khá lâu, đột nhiên cô hỏi Đường Kỳ Sâm,"Sau đó anh có theo đuổi cô ấy không?"
Đường Kỳ Sâm biết cô đang nói về ai, khúc mắc giữa hai người, nhân
vật mà cô cho rằng mình làm thế thân dẫn tới sự hiểu lầm của cô vào năm ấy
Vào khoảng thời gian ấy, sự nhiệt tình của Ôn Dĩ Ninh giống như
mặt trời nhỏ giữa ngày hè gay gắt, cách thể hiện tình yêu
của cô cũng vô cùng đơn giản. Đúng là tuổi trẻ, dù tình cảm
có thế nào đi chăng nữa cũng không đợi được nhân quả. Một
người nhiệt tình, một người kiềm chế, một người là mặt trời
rạng rỡ, còn một người lại là mặt trăng ấm áp trên bầu trời
đêm. Luôn muốn được ở bên nhau lâu dài, nhưng khi ánh nắng ban mai ló dạng cũng là lúc hai người phải tạm biệt, vội vã gặp
mặt vội vã tan.
Ôn Dĩ Ninh siết chặt nắm tay, móng tay đâm chặt vào da thịt nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn
Lúc đó, không phải Đường Kỳ Sâm không muốn giữ cô lại, chỉ là khi
chạy tới ga tàu cao tốc thì anh mới biết cái cô đưa là thông
tin giả, cô đã tỏ thái độ rõ ràng đó là muốn dứt khoát cắt
đứt mối quan hệ này, thế rồi mỗi người một nơi. Tình cảm vừa mới chớm nở đã không vượt qua nổi thử thách ngang trái. Đường Kỳ Sâm năm ấy 30 tuổi nhưng anh vốn không phải người thích ép
buộc người khác.
Về sau, mỗi khi nhớ lại đoạn hồi ức ngắn ngủi này, trong lòng
anh không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nhưng dù có tiếc nuối mấy
thì vẫn cứ phải tiếp tục sống. Thời gian rảnh rỗi không nhiều bởi vì anh gần như dồn hết tinh lực vào trong công việc. Đôi
khi đi dự tiệc xã giao uống quá chén khiến bụng dạ khó chịu,
anh lại nằm ghé trên bàn, ngước nhìn mình ở trong gương, dù
chăm sóc tốt nhưng không tránh khỏi có vài sợi tóc bạc lẫn
vào.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô nói,"Nếu tôi muốn chơi đùa phụ nữ thì chẳng
cần tốn nhiều công sức tới vậy. Tôi không thích, và cũng không
muốn, dù em có hỏi tôi bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì đáp án
của tôi vẫn thế"
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, tựa như có một con kiến đang quấy
nhiễu trong lòng cô tạo nên những cảm xúc lẫn lộn. Người cố
chấp rất khó thay đổi, nhất là trải qua một thời gian dài,
nhận thức đã ăn sâu vào tận gốc rễ. Những chuyện Đường Kỳ Sâm nói và làm, cô có thể bình tĩnh cũng như mơ hồ hiểu ra. Nhưng nếu muốn quay lại như ban đầu, thì thật khó mà thuyết phục
nổi bản thân
Đường Kỳ Sâm đột nhiên thay đổi tư thế, anh đứng dậy rồi lại ngồi
xổm xuống. Anh đỡ lấy bả vai cô, hơi thở ấm áp quấn quít
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu lên, nơi chân mày nhẵn nhụi, tam trạng không hề xao động
Đường Kỳ Sâm nhìn cô,"Dù sao mấy năm nay tôi vẫn còn nợ em một lời xin lỗi"
Hốc mắt Ôn Dĩ Ninh ửng đỏ, cô giơ tay lên che mặt
Đường Kỳ Sâm không nói thêm gì nữa, mãi lâu sau, anh giơ tay lên, năm
ngón tay xòe ra, lòng bàn tay khẽ xoa lên đỉnh đầu cô
Cuối cùng, Đường Kỳ Sâm để cho lão Dư đưa cô về nhà. Hôm sau, Kha Lễ tới công ty hơi muộn, lúc tới cậu đã thấy trên bàn Đường Kỳ
Sâm để một chồng văn kiện đã được phê duyệt. Cậu bước vào
phòng, anh đang mặc quần áo hôm qua nằm trên sofa ngủ.
"Hôm qua anh không về à?" Kha Lễ thấy trên bàn còn để một cái cốc
không cùng một lọ thuốc bèn quan tâm hỏi,"Có cần gọi lão Trần tới khám cho anh không?"
Đường Kỳ Sâm xốc tấm chăn mỏng ra, ngồi bật dậy, khẽ sờ lên khóe mắt,"Không cần, tôi không sao"
Kha Lễ định nói lại thôi, Đường Kỳ Sâm lắc đầu cho tỉnh táo, chỉ tay xuống ghế ra hiệu cho cậu ngồi xuống,"Tôi đi rửa mặt đã,
đợi lát nữa nói chuyện"
Gần 10 phút sau, Đường Kỳ Sâm thay quần áo bước từ trong ra, trông
tinh thần anh có vẻ sảng khoái hơn hẳn. Kha Lễ báo cáo công
việc như thường lệ, sau cùng nói thêm một câu,"Tối qua mẹ anh
không gọi điện cho anh được nên gọi qua cho em. Bà dặn anh tối
nay về nhà ăn cơm"
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu,"Ông cụ về rồi?"
"Về rồi. Nghe nói bên Hongkong có biến, ông cụ về từ chiều qua"
"Đường Diệu đâu?"
"Tuần này cậu ta ở Thượng Hải, chắc bận rộn chuyện của công ty con" Nhắc tới đây, sắc mặt Kha Lễ đột biến,"Ý anh là..."
Đường Kỳ Sâm đã sớm dự liệu,"Bữa tối nay có lẽ không nói chuyện
về việc nhà rồi. Được rồi, không nói vấn đề này nữa. Cậu
gọi Tiếu tổng qua đây đi"
"Anh quên rồi hả, buổi sáng ông ta phải tiếp khách"
Lúc này Đường Kỳ Sâm mới nhớ ra, anh gật đầu nói,"Không sao, cậu đi thay đi"
Trước khi đi, Kha Lễ đột nhiên cười nói,"Lúc nãy em tiện đường đi
ngang qua phòng làm việc của Tiếu Tổng, vừa khéo trông thấy Dĩ Ninh ở trong đó"
(*)(Tám gió thổi không lay động). Đó là những người mà vui, khổ, khen, chê,
vinh, nhục, lợi,suy của cuộc đời không làm tâm họ xao động được. Những
người có tâm hồn luôn yên tĩnh,thanh thản,...
Kha Lễ bước tới chào hỏi,"Hai người quen nhau hả?"
Đường Diệu gật đầu,"Tôi và cô Ôn đây khá có duyên" rồi cậu xoay
người, nói với Đường Kỳ Sâm đứng cách đó hai mét,"Vừa khéo,
ngày mai nhờ phúc của anh mà mai em được đi dạo quanh Thượng
Hải, vừa nãy tiểu Lý có tiến cử cho em mấy chỗ, phải đi ngay
mới được, trước kia ở bên nước ngoài em đã từng xem qua phim
tài liệu cổ trấn của một người Trung Quốc. Bây giờ rút cục
cũng có cơ hội đi thăm thú rồi"
"Không cần đâu, có sẵn người ở đây rồi" Đường Diệu nhìn về phía Ôn
Dĩ Ninh, lịch sự hỏi,"Cho tôi một ân huệ nhé, làm hướng dẫn
viên du lịch cho tôi hai ngày được không?"
Ôn Dĩ Ninh giật mình,"Tôi?"
Chưa kịp đáp ứng thì Trần Táp đi tới cạnh,"Có thể, chị sẽ phê
duyệt ngày nghỉ cho em. Dĩ Ninh, em thay mặt cho công ty tiếp đón Diệu tổng cho tốt"
Chuyện đã định, Đường Diệu tiếp tục đi theo bọn họ tới thăm quan nhà máy. Đến cửa thang máy, Đường Kỳ Sâm đột nhiên nói,"Có rất
nhiều nơi ở Thượng Hải, địa điểm ăn chơi đặc sắc cũng nhiều.
Cậu nhiều năm chưa về nước, có thời gian thì nên đi quanh nước
chơi. Tôi có một người bạn thân ở cổ trấn, thế này đi, mai tôi
vừa khéo rảnh, sẽ đi cùng cậu"
Nụ cười trên môi Đường Diệu không đổi. Nhưng Kha Lễ đứng cạnh lại ngẩn người
Mai anh có rảnh hả?
Nhưng mà trưa mai rõ ràng anh có bữa cơm xã giao với lãnh đạo Cục xây dừng mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT