Cục diện đã được Đường Diệu gỡ rối. Cậu ta không ở lại nữa,
trước khi đi còn dặn Ôn Dĩ Ninh,"Tới bệnh viện khám xem sao"
"Cảm ơn anh Đường" Ôn Dĩ Ninh thở hổn hển,"Tiền không cần anh trả
đâu, tôi không có nhiều tiền trong tài khoản ngân hàng, anh cho
tôi xin số wechat, tôi chuyển qua đó cho anh"
Ôn Dĩ Ninh xoa bóp bả vai đau nhức,"Mẹ đừng gây rắc rối cho con nữa được không?"
Giang Liên Tuyết cười lạnh lùng,"Sợ cái gì"
Ôn Dĩ Ninh không nhịn được nữa, cơn giận như bùng nổ,"Mẹ làm
việc không biết tính tới hậu quả sao? Hôm nay nếu Cao Minh Lãng
quyết sống mái với mẹ, thì mẹ cứ chờ ăn cơm tù đi!"
"Mẹ ra mặt vì con mà con có thái độ gì đây hả? Con ở đây sống như thế ư? Quen rồi phải không? Mẹ biết nguyên nhân con đổi nghề,
nhưng mẹ không nói vì sợ con khó chịu. Nhưng bây giờ mẹ đã
nhận ra rồi, con cứng đầu không chịu nghe ai tự cho mình là
đúng, căn bản không có ý định thức tỉnh!"
Giang Liên Tuyết như ăn phải thùng thuốc nổ, bà đang tức giận vô
cùng,"Em gái con chết rồi, hiểu chưa? Dĩ An nhảy lầu tự tử vì chứng trầm cảm! Không liên quan tới bất cứ ai cả! Tòa án đã
phán xét như vậy mà con còn không tin sao? Con không thể buông tha cho bản thân được ư?"
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô siết chặt nắm tay, đầu móng tay nhọn đâm vào trong da thịt, rồi cô cứ im
lặng mãi không cất lời. Giang Liên Tuyết bị bộ dạng như đống
tro tàn này của con gái dọa sợ, biết điều ngậm miệng lại.
Trong mấy giây này, trông bà giống như già đi tận năm tuổi
Bầu không khí giữa hai mẹ con trở nên lạnh nhạt, một người nhìn ra ngoài cửa sổ, một người thì đang thần người, không ai nói với ai câu gì
Ôn Dĩ Ninh vào phòng ngủ một giấc tới chiều, cô đóng cửa để
Giang Liên Tuyết ở ngoài phòng khách. Khi Ôn Dĩ Ninh tỉnh lại
thì trời đã tối, cô vừa mở cửa phòng thì đúng lúc Giang Liên
Tuyết từ bên ngoài trở về
"Mẹ vừa đi đâu thế?" Giọng Ôn Dĩ Ninh khàn khàn, trông thấy gói
thuốc trên tay bà thì ngạc nhiên,"Mẹ đi khám bệnh à?"
"Trên tay bị bầm tím, mẹ đi mua thuốc tiêu sưng"Giang Liên Tuyết thản
nhiên nhét túi thuốc vào trong vali, cúi người quay lưng nói với cô,"Sáng sớm mai mẹ về quê"
"Biết rồi" Giang Liên Tuyết cầm lấy tiền, vui vẻ gật đầu đếm,"Sáng mai con không cần tiễn mẹ đâu"
Hôm sau, Ôn Dĩ Ninh tới công ty làm, không quên đi qua phòng Trần Táp để chào hỏi một câu. Trần Táp đang định đi họp, chị quan sát
cô,"Khỏi bệnh rồi?"
"Khỏe rồi ạ"
"Được, vậy em giúp chị làm mấy cái này đi. Trước mười giờ đưa tới
văn phòng cho chị" Trần Táp đưa cho cô một tập tài liệu,"Vào
hai giờ chiều, có một cuộc thảo luận về các kênh quảng bá
sản phẩm của công ty, chuẩn bị tham gia cùng chị nhé"
Chỉ có bận rộn mới khiến con người ta cảm giác được cuộc sống
đang đi đúng quỹ đạo của nó. Làm tới tận trưa mới xong việc,
ngay cả thời gian uống nước cũng chẳng có, lúc này Ôn Dĩ Ninh
mới bật điện thoại xem, hai tiếng trước Giang Liên Tuyết có gửi tin nhắn wechat cho cô: "Mẹ lên tàu rồi". Rồi cô ngó qua danh
sách bạn bè, Đường Diệu vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn
của cô. Đang ngây người thì có đồng nghiệp gọi,"Dĩ Ninh, có
phải buổi chiều cậu tham gia cuộc họp với giám đốc Trần
không?"
"Hả?Đúng rồi"
"Vậy cậu chú ý chút nhé"
"Sao thế?"
Cô đồng nghiệp này bên phòng hành chính có mối quan hệ khá tốt
với Ôn Dĩ Ninh, cô nàng sán lại gần nhỏ giọng nói,"Hai hôm nay
cậu nghỉ đã bỏ lỡ nhiều chuyện rồi. Cuộc họp hội đồng quản
trị thường kỳ hôm trước có vẻ rất gay gắt. Đường tổng từ
trước tới giờ vẫn muốn tối ưu hóa cơ cấu công nghiệp hiện tại của tập đoàn, nhưng một số thành viên ban giám đốc cực kỳ
phản đối. Cuộc họp đã kết thúc không mấy vui vẻ, bầu không
khí trong công ty dạo này rất trầm. Chiều nay, Kỳ tổng và Tiếu tổng cũng tham gia, cậu cố gắng kiềm chế, bớt nói lại nhé"
Ôn Dĩ Ninh đã tới tập đoàn Á Hội được hơn nửa năm nhưng quả
thật chưa bao giờ cô chú ý tới vấn đề này. Các cuộc tranh
giành đấu đá lẫn nhau là chuyện thường thấy trong doanh nghiệp
lớn, trên cương vị CEO, Đường Kỳ Sâm đúng là một vị lãnh đạo
tuổi trẻ tài cao. Nhưng nếu muốn tất cả nhân viên đều trung
thành với anh thì đúng là không thực tế. Đa phần các thành
viên hội đồng quản trị đều là người từng trải, mặt nào cũng
ổn, chỉ là cứ đụng tới chính sách cải cách thì đủ loại
phiền toái ập tới
Đứng giữa cục diện này ai mà không khó xử, bản thân Ôn Dĩ Ninh hiểu cả
Buổi chiều, tại phòng họp cấp cao của tập đoàn Á Hối, không một ai tới muộn
Đường Kỳ Sâm đúng giờ bước vào, Kha Lễ đi sau anh dặn dò thư ký mang nước ấm tới. Từ sau buổi tối hôm đó, đã mấy ngày Đường Kỳ
Sâm không gặp ai. Sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm, nơi chân mày hiện lên sự mệt mỏi, anh bước tới vị trí của mình rồi
ngồi xuống, Kha Lễ chủ trì bắt đầu cuộc họp, mở đầu bằng
vài câu tóm tắt đơn giản và rõ ràng, liên quan tới các chiến
lược tiếp thị sản phẩm của tập đoàn.
Trần Táp đã chuẩn bị chu đáo, từ âm thanh ánh sáng đưa lên máy
chiếu, tới phân phát tài liệu cho từng người rồi bắt đầu tiến hành phân tích trình bày. Cuối cùng còn liệt kê một vài kênh
quảng cáo, đây là phần nằm trong báo cáo của Ôn Dĩ Ninh. Sau
khi thuyết trình xong, mọi người có thể bắt đầu thảo luận đưa
ra ý kiến của mình
"Tôi tán thành hai hình thức là mạng di động và các công cụ tìm
kiếm. Đồng thời có thể sử dụng cả liên minh Baidu(baidu union)
nữa, ta có thể đăng video và quảng bá qua đó. Nhưng việc phát
hành trò chơi mà cô đề cập có phải hơi thừa không?" Người vừa
phát biểu chính là một trong những thành viên ban giám đốc
Tiếu Quốc Minh
Ôn Dĩ Ninh dựa trên căn cứ trả lời,"Xin chào Tiếu tổng, sản phẩm được tập đoàn Á Hối quảng bá có liên quan tới lĩnh vực
AL(Trí tuệ nhân tạo), người trẻ tuổi là đối tượng có năng lực tiếp nhận rất cao, mà trò chơi mang tính đồng đội chính là
để nhằm vào nhóm người này. Tuy chi phí quảng cáo cao nhưng
chúng tôi dự tính hiệu quả mang lại cũng là tốt nhất"
Tiếu tổng là một trong những thành viên hội đồng phản đối Đường
Kỳ Sâm bỏ vốn đầu tư vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo hiện đại, ông không quá coi trọng nhóm sản phẩm này, nhưng Đường Kỳ Sâm
rất cố gắng thúc đẩy hoạt động phát triển và tiêu thụ sản
phẩm. Tiếu tổng phụ trách phòng kinh doanh, đương nhiên không thể mặc kệ. Muốn cố tình bắt bẻ cũng quá đơn giản, ông dùng
thái độ chủ quan, nói rằng phần trình bày dự án của Ôn Dĩ
Ninh quá tệ, cô chưa hiểu hết toàn bộ về định hướng của sản
phẩm này.
Tư thế của Ôn Dĩ Ninh không hề thay đổi, biểu cảm cũng không hề
dao động, cô nhẹ nhàng khép tập tài liệu trên tay vào, như thể
đặt dấu chấm hết cho sự kiên trì nực cười này.
Tan họp, Đường Kỳ Sâm quay lại phòng làm việc, Kha Lễ đóng chặt
cửa, dặn thư ký không tiếp khách rồi mới xoay người nhìn, quả
nhiên, Đường Kỳ Sâm đang ngồi trên sofa nhắm chặt mắt bóp đầu
"Anh ổn không?" Kha Lễ rót cho anh cốc nước ấm,"Cuộc họp đã kéo
dài hai ngày chưa dứt. Tiếu tổng là người phản đối dữ nhất
đối với dự án đầu tư vật liệu lần này của anh. Ông ta đã có
thâm niên lâu năm trong tập đoàn, lại khá thân thiết với vài
thành viên hội đồng quản trị nữa"
Đường Kỳ Sâm bưng cốc nước, ngón tay vuốt dọc theo thân chén,"Công
thần kỳ cựu, đương nhiên phải cho ông ta chút thể diện rồi"
"Anh đừng vội, cứ bước từng bước, mấy ông già này xương cốt cứng
rắn, khó gặm là chuyện quá bình thường". Kha Lễ biết trong
thời gian này Đường Kỳ Sâm rất để tâm tới dự án, bây giờ hạng mục không được suôn sẻ, đương nhiên tâm trạng anh bất an tổn hại sức khỏe
"Đúng rồi, em nghe nói bên phía ông cụ gần đây thường xuyên đề cập
tới Đường Diệu, hai người bọn họ cũng hay liên lạc với nhau
lắm"
UI', Verdana, 'Times New Roman', sans-serif; font-size:
13px;">Đường Kỳ Sâm đặt cốc nước lên bàn, bình tĩnh đáp,"Nó gia nhập vào hội đồng quản trị chỉ là chuyện sớm hay muộn
thôi"
Đường Kỳ Sâm liếc cô, ánh mắt hiện lên ý cười rồi nhanh chóng vụt tan
Ôn Dĩ Ninh buồn bực nhấp hai ngụm rượu, nói nhiều hơn bình
thường,"Ban đầu anh nói để cho tôi đi theo Trần Táp học hỏi, anh nói, chị ấy là một thầy giáo tốt"
"Nghiệp vụ của Trần Táp rất giỏi, chỉ cần cô ấy dụng tâm dẫn dắt thì em sẽ tiên bộ nhanh chóng"
"Chị ấy là một người thầy tốt" Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Vậy Trần Tử Du thật sự không có ba à?"
"Ừ" Đường Kỳ Sâm không hề gạt cô, đây là một sự thật mà mọi
người đều ngầm hiểu. Bản thân Trần Táp cũng rất thản nhiên
thừa nhận rằng duyên tàn phận mỏng, anh tình tôi nguyện, chị
cũng không muốn bắt người ta phải chịu trách nhiệm.
"Trong trường hợp này, em không nên tranh cãi cùng với Tiếu tổng.
Điều này không có lợi với em" Đường Kỳ Sâm biết trong lòng cô
còn vướng mắc nên mãi không buông xuống được chuyện buổi họp
lúc chiều
Say rượu khiến người ta nói thật, hay là say rượu khiến con người
ta trở nên to gan cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là ở nơi sâu thẳm trong trái tim cô vẫn còn để tâm tới Đường Kỳ Sâm, cứ như anh đã trở thành một dấu ấn không mấy xinh đẹp trong
sinh mệnh của cô vậy
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Ôn Dĩ Ninh vừa quật cường vừa mang
theo sự oán hận, giống như một tấm lưới gió thổi không lọt,
bao trọn Đường Kỳ Sâm vào trong đó.