"Maldives, nơi đó chỉ dành cho phụ nữ, em không thích tí nào" Trần Tử Du không vui, có vẻ vẫn thấy phiền muộn với chuyến du lịch đó
"Tự biết thế nào là đủ đi, có thể cùng cha mẹ đi du lịch, cơ hội đếm trên đầu ngón tay đó"
"Chỉ có em và mẹ thôi" Trần Tử Du đính chính
Ôn Dĩ Ninh không tin,"Cậu chui ra từ tảng đá à?"
"Em không có thật mà" Trần Tử Du bóc một viên sô cô la ném
vào trong miệng, phồng mồm nhai, "Từ khi em sinh ra đã không biết dáng dấp ông ấy ra sao. Trần tổng vĩ đại là mẹ đơn thân, là
người phụ nữ thời thượng, là người dẫn đầu xu hướng, có cá
tính, đáng được tôn sùng"
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, tin tức này cứ quẩn quanh trong đầu cô, đúng là quá bất ngờ
"Vài năm qua em cũng không thấy mẹ có bạn trai, đúng rồi,
không phải chị là cấp dưới của mẹ em sao, nói nhỏ cho em nghe,
có phải bà ấy già trước tuổi không?" Trần Tử Du quen thói bỗ
bã, từ nhỏ đã kiêu ngạo điên rồ, cậu có nét giống với những
đứa trẻ được tiếp thu nền giáo dục nước Mỹ, đôi khi thẳng
thắn tới nỗi khó nghe,nhưng tính khoan dung và năng lực tiếp thu lại cực kỳ tốt
Ôn Dĩ Ninh co ngón trỏ lại, búng lên đầu cậu,"Không được nói mẹ như thế"
Trần Tử De nhe răng rú lên vì đau,"Được được, không nói thì
không nói. Chúng ta nói tới chuyện khác, à nói về Đường tổng
đi, chị nói xem, là đàn ông với nhau mà em không hiểu nổi tại
sao chú ấy đã 34 tuổi rồi còn chưa kết hôn. Chú ấy là con nhà quý tộc, thừa kế tước vị đã mấy năm, đáng ra nên con cháu
đầy đàn rồi chứ"
Ôn Dĩ Ninh trầm mặc, từng chữ từng lời của cậu như đánh mạnh vào màng nhĩ của cô
"Ơ kìa, chị gái, sao chị không nói chuyện" Trần Tử Du quay đầu, tự biên tự diễn
Ôn Dĩ Ninh chậm rãi thở hắt ra, giống như muốn vắt kiệt mọi cảm xúc trong trái tim, cô bình tĩnh nói,"Chị không thích nghe
bất kỳ câu chuyện nào về đàn ông trung niên đâu"
__
Trước tết âm một tuần, cuối năm công ty cũng đã tới giai đoạn quyết định, sự bận rộn cũng sắp kết thúc
Vào thứ ba, Kha Lễ giúp Đường Kỳ Sâm rời hết lịch trình
buổi chiều sang hôm khác. Hơn sáu giờ, ánh đèn cao tốc rực
sáng biến đường vành đai Thượng Hải thành những dải màu,mấy
hôm nay có sương khói và sương mù làm cho không khí lúc này
càng trở nên lạnh lẽo
(*) Sương khói: là một loại chất gây ô nhiễm không khí.
Sắp tới Century Park thì tắc đường, Kha Lễ nhìn đồng
hồ,"Đường tổng, để em gọi cho bác gái, chắc không kịp rồi"
Nếu là những cuộc tụ tập bình thường thì không sao, nhưng tối nay lại khác, Kha Lễ không dám sơ xuất
Đường Kỳ Sâm nói,"Không vội"
Kha Lễ cẩn thận ước lượng, cuối cùng vẫn cứ khuyên,"Hôm nay
người lớn đều tới, mấy chú bác cũng tới, anh chị em với nhau
thì không trách nhưng bậc trưởng bối lại khác. Tuy đa số đều
rât thân thiết với anh nhưng kẻ lắm mồm không thiếu, tốp năm tốp ba lại khó tránh khỏi mấy lời châm chọc"
Đường Kỳ Sâm lạnh nhạt, không mảy may lo lắng,"Ông cụ lớn
tuổi rồi nên thích mấy trò đoàn viên này. Tối nay ông chủ trì, chẳng mấy ai dám làm phật ý ông đâu. Chỉ là một buổi họp
mặt thôi mà, tôi đồng ý cũng đã đủ bày tỏ thái độ rồi"
Ý anh là, chỉ thế chứ không có hơn
Kha Lễ gật đầu, đã hiểu,"Lần này Đường Diệu về chắc là
không tính đi nữa. Có thể khiến cho ông cụ phải hưng sư động
chúng như thế đúng là mình đã quá coi thường cậu ta rồi"
(*)hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực
lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
"Nó chắc chắn không đi" Đường Kỳ Sâm khẳng định,"Ba năm trước cậu ta đã lên kế hoạch di dời tổng bộ Minh Diệu Khoa Chế từ
Bắc Kinh về, vả lại nòng cốt của đội ngũ R&D và thị phần của cậu ta đều có hướng phát triển trong nước. Tính cách ông
cụ cậu còn không hiểu ư? Ông tin rằng con cháu nhiều thì phúc
khí cũng nhiều, Đường Diệu rất khá trong việc mở rộng lãnh
thổ, dự án nào của nó cũng được ông cụ ưu ái. Nó đã chuẩn
bị hết rồi, đương nhiên xứng đáng được hưởng cái sự hưng sư
độngchúng này"
(*)Đội ngũ R&D:nghiên cứu và phát triển; một trong những chìa
khóa thành công của nhiều tập đoàn, công ty lớn trên thế giới.
Đường gia cũng được coi là một gia tộc lớn, nhân tài trải
rộng khắp các ngành nghề, duy chỉ có Đường Diệu là một sự
tồn tại khá vi diệu
Mọi người đều biết con trai cả của ông cụ Đường, chính là
ba của Đường Kỳ Sâm - Đường Lẫm, là một giáo sư Trung văn có
chút danh tiếng trong giới học thuật. Thực ra, ông cụ Đường còn có một đứa con nữa tên là Đường Liệt. Đường Liệt chính là
một Nhị Thế Tổ, lúc trẻ bóng bẩy lại biết cách đưa đẩy, văn
dốt võ dát, là kẻ trăng hoa có tiếng. Chơi gái, cờ bạc, thói
hư tật xấu đủ cả. Ông cụ quá mức nhức đầu với thằng con, đến nỗi từng muốn cắt đứt quan hệ cha con
(*)nhị thế tổ:con cháu nhà giàu nhưng chỉ biết ăn chơi trác táng
Tin đồn là thế, thật ra bề ngoài mắng chửi nhưng bên trong ông vẫn rất che chở, không thể nhẫn tâm
Nhưng Đường Liệt là một kẻ không chịu thua kém ai, ăn chơi cờ bạc, lại còn cưỡng bức một cô gái, cô gái này tuy bị làm
nhục nhưng tính cách lại vô cùng tỉnh liệt, thề bắt Đường
Liệt phải trả giá. Đúng lúc đó, chính sách chống khiêu dâm
đang tới điểm mấu chốt, chuyện này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa. Ông cụ Đường đành dùng thủ đoạn mạnh mẽ đè ép việc
này xuống. Cô gái kia cầm tiền chạy trốn, chuyện tưởng tới đó là kết thúc. Nhưng mấy tháng sau, cô gái kia nghi ngờ mình đã
mang thai nên tìm tới tận cửa, ném thẳng tờ kết quả xét
nghiệm DNA nước ối vào mặt ông cụ.
Cặp đôi này, một người mặt dày, một người lại không biểu
tỏ thái độ. Cô ta khóc lóc om sòm, nếu nhà họ Đường không cho
cô ta một câu trả lời thì cô ta sẽ kiện lên trung ương
30 năm trước căn cơ nhà họ Đường chưa vững, ông Đường sau khi
suy tính thiệt hơn bèn đá thẳng cặp đôi này sang nước ngoài
kết hôn
Đường Diệu chính là kết quả của mối quan hệ hoang đường
này, một mối quan hệ nghiệp chướng, tràn đầy oán hận và căm
ghét, coi như kết cục của Đường Diệu đã được định sẵn. Nhưng
cậu ta là người rất cố chấp lại thông minh và có chí, đã tự
mình gây dựng phát triển sự nghiệp, thành lập nên Minh Diệu
Khoa Chế, niêm yết công ty tại Mỹ, trở thành một trong những
người dẫn đầu ngành công nghiệp trí tuệ nhân tạo
Số mệnh chính là nhân quả tuần hoàn, đã sa vào chốn hồng
trần thì khó mà vượt qua, đời người ai mà nói trước được hết
Khi Đường Kỳ Sâm tới, khung cảnh náo nhiệt y như anh dự đoán
Đường Kỳ Sâm vẫn điềm tĩnh lạnh nhạt đứng trước cửa, dì
vú ra mở cửa ngạc nhiên kêu,"Phu nhân, cậu cả về rồi!" Ở Đường gia, người giúp việc cũng cần phải biết quan sát sắc mặt. Dì Trần là người mẹ anh đưa tới, bà làm ở đây đã được hơn ba
mươi năm, bà rất yêu quý Đường Kỳ Sâm, bình thường chỉ gọi anh
là Kỳ Sâm, nhưng hôm nay một tiếng "Cậu cả" của bà như đề tỉnh cho đám người ở đây biết, ai mới là chủ nhân chân chính
Đường Kỳ Sâm nhướng mày, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt,
anh cần khách sáo chào hỏi từng người một, cuối cùng khi trông thấy Đường Diệu, ý cười trên gương mặt Đường Kỳ Sâm càng sâu,
anh tự nhiên bước tới, một tay nắm tay Đường Diệu,một tay khẽ
vỗ lên lưng cậu ta,"Tắc đường nên anh tới muộn, cậu về nước khi nào? Chúng ta là người một nhà, tuy chưa gặp mặt nhưng dù sao
tôi cũng coi như anh cả của cậu, sau này không quần phải xa lạ,
có chuyện gì thì nói với tôi một câu"
Đàn ông Đường gia đều rất khôi ngô tuấn tú, Đường Diệu năm
nay 31 tuổi, khí chất của hai người khá giống nhau, giờ đứng
chung một chỗ khiến người ta không khỏi nhớ tới một câu" Độc
nhất vô nhị"
Đường Diệu mỉm cười đáp lễ, cũng vỗ lưng Đường Kỳ Sâm,"Là
do em quá gấp gáp tới gặp ông nội khiến anh phải vất vả tới
đây một chuyến. Em cũng không ngờ ông nội lại tổ chức long
trọng và mời nhiều người thế. Bên kia có người người em còn
không nhận ra, ở nước ngoài một mình quen rồi, giờ vẫn chưa
thích ứng kịp với bầu không khí náo nhiệt này, lúc nào em
mời ăn đi ăn cơm, rồi anh dẫn em đi một vòng thăm quan thành phố
Thượng Hải nhé"
Đường Kỳ Sâm hắng giọng đáp ứng,"Được"
Đường Diệu lớn lên bên Mỹ nhưng nói tiếng phổ thông rất tốt, âm cuối của cậu thỉnh thoảng còn vót lên mang theo ngữ điệu
Bắc Kinh, rất dễ nhận ra. Trong lúc hai người nói chuyện, bên
ngoài người qua người lại, bầu không khí vui vẻ hài hòa. Đường Thư Văn rất vui khi trông thấy cha hiền con thảo, anh em như thể
tay chân, đêm nay tâm trạng ông rất tốt.
Cả năm bận rộn khiến Cảnh An Dương hiếm khi gặp con trai. Bà
đi qua cố tình gọi con lên phòng, dặn dò đủ chuyện, nào là
trời lạnh phải mặc ấm, ăn uống phải điều độ, kiểm tra sức
khỏe định kỳ. Rồi bàn giao cho Kha Lễ, nếu không quan trọng thì không cần phải đi dự tiệc xã giao, cũng không được để cho
Đường Kỳ Sâm uống
rượu,
Kha Lễ trả lời hợp tình hợp lý,"Dì yên tâm, con sẽ chú ý"
Cảnh An Dương liếc nhìn phòng khách, nét mặt thoáng mỉa mai
vụt qua,"Ông nội con rõ hồ đồ, trước thì bặt vô âm tín, giờ
quay về bảo mẹ yên tâm sao được"
Đường Kỳ Sâm nhướng mày,"Mẹ quá lời rồi"
Cảnh An Dương gật đầu,"Con tự biết chừng mực là được. Ở
nhà mẹ sẽ giúp con thu xếp. Còn nữa, đừng chỉ biết mỗi công
việc, lúc nào rảnh đưa An An về ăn cơm, ông con vẫn luôn nghĩ về chuyện của hai đứa đấy"
"Cứ nghĩ chuyện đâu đâu" Đường Kỳ Sâm không nặng không nhẹ,
một lát sau Cảnh An Dương mới phản ứng lại, bà có vẻ không
vui,"An An là đứa bé tốt, cũng có thể trợ giúp cho con.Mẹ
không cần biết con muốn độc thân bao lâu, nhưng nhất định con
phải kết hôn, hai đứa từ bé đã quen nhau, hiểu rõ về nhau, con
tìm được ở đâu một người thích hợp hơn con bé"
Đường Kỳ Sâm cắt ngang, trông anh có vẻ bình tĩnh nhưng hơi
thở có vẻ rối loạn, anh nói,"Sau này mẹ bớt thổi lửa trước
mặt ông nội đi"
__
Chiếc xe lao ra khỏi đường Fangdian, ánh đèn vút qua bị bỏ
lại đằng sau, tựa như có hai hàng ánh sáng chói lòa theo đuôi,
tăng thêm chút hơi ấm trong màn đêm giá lạnh. Sau khi lên xe,
Đường Kỳ Sâm không nói gì, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, môi anh mím
chặt, càng khiến gương mặt trông lạnh lùng hơn.
Kha Lễ lên tiếng,"Hoạt động của Đường Diệu mấy năm nay khá
khiêm tốn, em đã sai người đi thăm dò nhưng vẫn khó mà tra được
thông tin quan trọng"
Kỳ nghỉ tết âm lịch sắp tới, toàn bộ nghiệp vụ đề đã kết thúc, đây là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có trong năm. Hôm
qua phát thưởng, Ôn Dĩ Ninh còn tính đi tính lại mới chắc chắn không đọc sai con số, hơn 7000 tệ. Cô còn tới bộ phận nhân sự
hỏi lại, người phụ trách kéo cô qua một bên thành thật kể lại
Nhìn lại nửa năm qua, được có mất có, để tâm, buông bỏ,
trải nghiệm, nỗ lực. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều đáng giá.
Không có gì ý nghĩa hơn là tự nhận thức được giá trị của
bản thân. Ôn Dĩ Ninh định gửi cho Trần Tử Du một túi lì xì coi như cảm ơn, nhưng xong lại cảm thấy quá tục, cuối cùng cô tranh thủ bớt chút thời gian mua cho cậu một tờ thiếp tráng vàng.
Tờ thiếp này rất xinh xắn, ở giữa còn khảm một cái bao lì
xì để trống, cực kỳ tinh xảo và sang trọng
Trần Táp không khách sáo nhận lấy, thay Trần Tử Du cảm ơn cô,"Bao giờ em về quê?"