Xe đỗ bên ngoài, Ôn Dĩ Ninh lặng lẽ tự giác ngồi ở ghế phó lái, để vị trí ghế sau cho Kha Lễ. Cả quãng đường Đường Kỳ
Sâm luôn trầm mặc, bầu không khí trở nên trùng xuống, ngay cả
một người am hiểu khuấy động không khí như Kha Lễ cũng không
dám thử thăm dò, sợ nhỡ đâu lỡ lời lại bị ai đó cho tăng ca
Thượng Hải mở đầu tuần mới bằng một ngày nắng rực rỡ
giữa mùa đông. Trần Táp đã kết thúc kỳ nghỉ, tinh thần hăng
hái, tràn đầy sức sống. Sau khi hội nghị thường kỳ công ty kết thúc, chị gọi Ôn Dĩ Ninh vào phòng, tiện thể đưa cho cô một
món đồ
"Trần Tử Du tặng quà cho em"
Một chiếc hộp vuông vắn, kích cỡ trung bình, khá nặng tay.
Món quà này Ôn Dĩ Ninh không cảm thấy bất ngờ mấy, từ cái đêm cô nắm tay kéo Trần Tử Du nhặt lại cho cậu một mạng đã khiến hảo cảm cậu dành cho cô tăng vọt lên mây, sau đó câu hỏi Trần
Táp số wechat của cô, bắt đầu luyên thuyên đủ chuyện.
Trần Tử Du năm nay học lớp mười hai, theo cậu ta nói tuổi
tác chỉ là chuyện nhỏ. Về sau cậu kể,"Trước kia em là học bá đấy,hồi sơ trung em còn nhảy hai lớp liền"
"Vậy đi ăn cơm cùng chị nhé"Trần Táp nói, "Trần Tử Du sợ em không tới nên bắt chị phải truyền lời bằng được. Trẻ con
bướng bỉnh, em đi được thi đi, không thì kệ nó"
Cấu tạo não của Trần Tử Du không được bình thường, lại mời người ta ăn ở quán ven đường. Quán được dựng kiểu lều bạt
màu đỏ, bên trong kê khoảng bốn năm cái bàn. Tới nói cô mới
phát hiện hóa ra không chỉ mời mỗi mình
Kha Lễ ngồi đối diện cửa, trông thấy cô bèn giơ tay chào, "Ở đây này"
Đường Kỳ Sâm quay lại, nhìn thẳng Ôn Dĩ Ninh khiến cô không
kịp tránh, anh khẽ gật đầu coi như thay lời chào sau đó quay
người lại
Trần Táp,"Thằng nhóc này dở chứng, nếu em không quen thì chúng ta đi ăn cơm Tây nhé"
Trên bàn đã có một đĩa lạc và dưa chua. Chén đũa của Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ đã được lau cẩn thận, có vẻ như khá quen
thuộc, có lẽ bọn họ thường xuyên ăn ở đây. Ôn Dĩ Ninh thoải
mía,"Không sao, em có thể ăn cay"
Trần Tử Du làm động tác chọc cười,"Chị gái, em với chị có duyên thật, em cũng ăn được cay"
Kha Lễ cười,"Thôi, tưởng ai cũng tham ăn như cậu à"
Chủ quán là một người đàn ông khá trẻ, anh ta bước tới vỗ
vai Kha Lễ, hỏi Trần Táp,"Như cũ chứ?" Rồi nhìn Đường Kỳ Sâm
cười, "Anh thì thêm một bát cháo dưỡng sinh?"
Bữa cơm này chủ trì dưới danh nghĩa Trần Tử Du, toàn là
người quen cả, Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ vốn không định tới nhưng
mối quan hệ giữa Tiểu Ma Vương và Đại Ma Vương vừa khá lên.
Nhìn bề ngoài Trần Táp có vẻ rất vẻ vang nhưng ai thân với
chị đều biết cuộc sống của chị chẳng dễ dàng gì. Một người
phụ nữ phải lăn lộn kiếm sống thì lại càng vất vả. Về công
về tư, về giao tình bấy lâu, Đường Kỳ Sâm lập tức đồng ý.
Anh ăn không nhiều lắm, vài năm nay anh cũng khá để tâm tới
chế độ ăn uống cho nên về cơ bả là không hề động đũa. Mãi tới khi bát cháo dinh dưỡng kia được mang lên thì anh mới ăn. Trần
Tử Du rất hoạt bát, chẳng khác nào một ông cụ nhỏ, dùng từ
đôi khi không phù hợp với lứa tuổi, nhưng nếu biết lắng nghe
thì thấy cậu nói khá có lý
Một thoáng im lặng, Kha Lễ và Trần Táp cũng nhìn lại, tò
mò, hứng thú. Đường Kỳ Sâm thì vẫn bình thản ngồi ăn cháo như cũ nhưng rõ ràng động tác đã chậm rãi hơn
Khóe miệng Ôn Dĩ Ninh cong lên,"Ngô Ngạn Tổ"
Cả đám đang căng như mũi tên trên cung chỉ chờ bắn, sau câu
nói kia đồng loạt rớt hết xuống đất, không rõ là mất hứng hay vui mừng. Đường Kỳ Sâm cúi đầu, không nhìn rõ tâm tình thế
nào
"Vào lễ trao giải năm ngoái chị đã được gặp anh ấy, còn
chụp ảnh và ký tên nữa" Trần Táp nói, "Nếu em thích hôm nào
chị về tìm cho em xem"
"Không sao, em cũng không quá để tâm mấy cái đó" Ôn Dĩ Ninh
vui vẻ hơn. Giờ cô đã qua cái tuổi theo đuổi thần tượng, cô
không còn là cô thiếu nữ mơ mộng ôm bức ảnh rồi nhung nhớ nữa. Những năm tháng thanh xuân đó, là những năm tháng thuộc Thời
Đại Thiếu Nữ của cô.
Trở về chủ đề chính, Ôn Dĩ Ninh nói với Trần Tử Du,"Tôi
cũng không biết vì sao. Nhưng tôi cho rằng ở bên nhau vui vẻ là
được. Tiền nhiều hay ít không thành vấn đề. Cuộc sống mà,
chúng ta luôn tìm được ra cách"
"Chị gái, chị cũng không quá kén chọn nhỉ" Trần Tử Du kinh
ngạc, "Với yêu cầu này chị tùy tiện nhặt một người cũng đủ
thỏa mãn đó"
Ôn Dĩ Ninh cười tự nhiên, ánh mắt nhìn về xa xăm,"Không phải
là không chọn được, trước đây rất lâu tôi cho rằng mình đã tìm
được điều tốt nhất trên thế giới, sau đó toàn tâm toàn ý, chân thành dâng trọn con tim, nhưng rồi mới phát hiện ra hóa ra tất
cả chỉ là một trò đùa. Lúc ấy rất bối rối. Giờ vẫn không
dám nghĩ lại"
Giọng cô nhẹ nhàng, cô lắc đầu một cách cường điệu, giống
như một con cún bị rơi xuống nước vừa leo lên bờ, vừa sợ vừa
mệt, không dám mạo hiểm lại lần nữa
"Nếu phải đề ra một yêu cầu..." Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ,"vậy thì hy vọng có người đối xử với mình chân thành. Hợp tan là
chuyện thường tinh, chỉ hy vọng khi còn ở bên nhau thì hãy hết
mình"
Lời nói của cô không hề mang theo sự sắc nhọn, chỉ có sự
thê lương của năm tháng. Trần Tử Du cảm thấy có chút luẩn
quẩn, nhưng cậu nhận ra chị có một câu chuyện cũ. Cậu thích
thám hiểm, ở đâu có nguy hiểm thì ở đó có cậu. Một khi cậu
đã nổi hứng lên thì mẹ ruột cũng không ngăn nổi, cậu cả gan
hỏi,"Chị, chị gái ơi, người mà chị thích trước đây hình dáng
thế nào?"
Ôn Dĩ Ninh ngồi thẳng, ngón trỏ chỉ về phía Trần Tử Du,
giả bộ không vui, ai cũng nhận ra. Cô thản nhiên, bình thản
nói,"Người chị từng thích trước đây ở cạnh chị, nhà bọn chị
gần nhau, anh ấy không phải đẹp trai theo kiểu truyền thống nhưng chơi bóng rổ rất giỏi lại còn biết khắc tượng gỗ"
Bầu không khí trong phút chốc yên tĩnh lại, không giống bất
kỳ một lần nào, bởi lần này ai cũng cảm thấy nghẹt thở