Bầu không khí càng lúc càng trầm, càng lúc càng dính cho
tới khi đông cứng lại. Nếu như có người thứ ba ở đây chắc chắn sẽ cảm nhận được sự bất cam và phẫn nộ trong mắt họ.
Gió đêm đông lạnh, nhiệt độ bên ngoài giảm sâu, phủ định
hoàn toàn khung cảnh trời quang mây tạnh nắng ấm sắc xuân mấy
ngày nay, hóa ra trong bốn mùa chưa bao giờ thiếu sự góp mặt
của gió tuyết
Hôm sau Đường Kỳ Sâm không tới công ty, lý do là bận việc,
tới ngày thứ ba anh mới xuất hiện. u phục phẳng phiu, phong độ tuấn lãng, không khác gì bình thường nhưng ai ở gần mới có
thể phát hiện vết sẹo vô cùng mờ bên khóe miệng anh. Nếu có
chuyện gì thì nhờ Kha Lễ chuyển lời giúp, mọi người không cần thiết phải tới tận phòng làm việc tìm anh. Buổi sáng, Kha Lễ có hỏi qua sau anh lại bị thương, nhưng anh chỉ nói cho có, rồi im bặt
Bên Trần Táp, cuối cùng cũng hoàn thiện xong mấy tiết mục
quan danh cho năm mới và cho quý mới trong vòng một tuần. Tổng
cộng có ba hạng mục, cái nào cũng là con át chủ bài quan
trọng trên đài truyền hình và là trên mạng. Chi phí quan danh
đã vượt quá một tỉ, đó là còn chưa tính tới phí quảng cáo
lúc lên sóng giờ vàng. Trần Táp, người cũng như tên, "táp
táp": hiên ngang mạnh mẽ, xử lý vẹn công việc kết thúc một năm đầy thành công
n oán giữa ba người Trần Táp cũng rõ, chị chỉ gật đầu xã
giao, không biểu hiện rõ thái độ. Nhưng chị vẫn để ý tới tâm
trạng của Ôn Dĩ Ninh. Như người khác có lẽ sẽ làm như không
quen biết
Không ngờ, Ôn Dĩ Ninh lại chủ động chào hỏi hai người một
cách tự nhiên, đuôi mắt toát lên ý cười, không hề rụt rè và
tránh né. Coi như ân oán trước đây đã bay theo gió
Đấu thầu kết thúc, Trần Táp hỏi cô không có thành kiến với Cao Minh Lãng ư?
Thái độ của cô không phải nhượng bộ cũng chẳng phải sợ
hãi. Hòa khí phát tài, chính là ý đó. Ôn Dĩ Ninh chẳng có
gì phải sợ cả, nhưng cô thấy không cần thiết phải đi gây sự.
Chẳng liên quan tới việc đằng sau cô có người chống lưng, chỉ
đơn giản là cô đã nghĩ thông.
Trần Táp hiểu ý cô,chị cười, "Lúc không nhịn được nữa thì
cũng không cần thiết phải nhịn. Cứ cố gắng chăm chỉ làm việc
đi, cái cây to là chị có thể sẵn lòng để cho em tựa"
Có lẽ công việc đã kết thúc hoàn mỹ nên tâm trạng vị ngự
tỷ này cũng khá tốt, Ôn Dĩ Ninh có thể nhận ra sự thật lòng
trong giọng nói của chị
Sau khi tốt nghiệp, mải xuôi ngược giữa bộn bề cuộc sống, Ôn Dĩ Ninh chợt nhận ra mình chưa từng dám đối mặt với bản thân
trong quá khứ. Giờ phút này, đột nhiên cô nhận ra mình đã trở
thành một người biết co biết duỗi, trưởng thành thì ra cũng
không quá khó khăn như trong tưởng tượng
Theo quy tắc cũ của Trần Táp, cứ kết thúc dự án là mở
tiệc mừng. Toàn bộ nhân viên từ cao tới thấp trong bộ phận đều tụ tập ăn một bữa, ngay cả dì lao công cũng nhận được đãi
ngộ này. Hằng năm, Đường Kỳ Sâm đều tới tham gia, năm nay cũng
không ngoại lệ.
Ôn Dĩ Ninh không đủ địa vị để ngồi cùng bàn với Đường Kỳ
Sâm, tuy nhiên hai người cách nhau cũng không xa mấy, dịch vụ và
nội thất của nhà hàng rất sang trọng. Trên trần nhà có gắn
một dãy đèn pha lê xa xỉ, bầu không khí vô cùng sôi động náo
nhiệt, Ôn Dĩ Ninh nhớ tới một câu, muôn trùng cách trở.
Đường Kỳ Sâm không còn lạnh nhạt như trong tưởng tượng của
cô. Anh không uống rượu, chỉ dùng một ly nước ấm khách sáo
cụng ly với mọi người. Một khoảnh khắc Ôn Dĩ Ninh thất thần
cũng vừa khéo đúng lúc Đường Kỳ Sâm nhìn lại. Không kịp thì
cũng không cần tránh nữa.Ánh mắt cô thờ ơ lướt qua anh, tựa như đang ngắm một món đồ trang trí
Sau khi bữa tiệc kết thúc, từng tốp người tới tạm biệt.
Đường Kỳ Sâm và Trần Táp chậm rãi đi phía sau bàn chuyện công
việc. Ôn Dĩ Ninh được Trần Táp cử đi lấy hóa đơn thanh toán,
xong xuôi mới quay lại hòa vào tập thể
Kha Lễ gọi tên cô, cười nói, "Đợi một lát đi, Trần Táp cùng đường đấy, em đi theo xe chị ấy mà về"
Ôn Dĩ Ninh gật đầu hỏi cậu, "Buổi tối anh ăn no chưa?"
"Cũng không no lắm, cứ mải tán gẫu" Kha Lễ tiếp lời, "Cơ mà anh ăn được mấy con tôm, ngon lắm"
Lần này Trần Tử Du không làm, mặt kiểu, tôi không sai
Đường Kỳ Sâm hỏi, "Có xin lỗi không?"
Trong đêm tối, giọng nói anh vẫn ấm áp như cũ, nhưng nếu để
ý kỹ thì sẽ cảm thấy trong lời nói có giấu theo mũi dao sắc
bén, lạnh lẽo. Tuy Trần Tử Du trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn
cứng đầu không khuất phục
Lời nói của Đường Kỳ Sâm vô cùng bình tĩnh, không thể hiện
bất kỳ tâm trạng nào, giống như đó là chân lý, không tin thì
vẫn phải chấp nhận. Trần Táp đứng một bên, sau một hồi im
lặng, bỗng nhiên chị rơi nước mắt
Lời cần nói đã nói xong, Đường Kỳ Sâm không biết cách nói
năng dịu dàng, nếu không phải biết chuyện của Trần Táp thì anh cũng không lội vào dòng nước đục này. Không quan tâm tiếp theo
ra sao, anh dẫn Kha Lễ rời đi
Bước qua người Ôn Dĩ Ninh, Kha Lễ nói,"Đi thôi Dĩ Ninh, anh đưa em về"
Tới xe, Đường Kỳ Sâm không lên vội mà ra mở cốp, lấy một
hộp cứu thương nhỏ. Lên xe, anh im lặng đưa cho Ôn Dĩ Ninh
Cú té ngã kia khiến tay Ôn Dĩ Ninh xây xước chảy cả máu,
vết thương không sâu, cô có thể tự mình xử lý. Kha Lễ khởi
động xe, nhưng chưa đi vội, "Dĩ Ninh, em xát trùng trước đi, anh
chưa đi vội tránh em bị rung tay. Đợi em làm xong thì chúng ta
xuất phát"
Ôn Dĩ Ninh im lặng mở hộp cứu thương, lấy tăm bông thấm i ốt, cả hai tay đều đều bị xước, tay phải bôi còn dễ, đổi sang tay
trái động tác trở nên chuệnh choạng.
Có lẽ Kha Lễ sợ cô xấu hổ nên tự nhiên bắt chuyện, "Có hôm
anh lái xe đi công chuyện trông thấy ở phía đông thành phố một
con đường đang sửa chữa. Không ngờ tới bây giờ Thượng Hải vẫn
còn chỗ chưa được tu sửa"
Ôn Dĩ Ninh đáp,"Hôm trước em đi ngang qua trường cũ, suýt chút nữa không nhận ra"