Tuần này, An Lam có lịch quay một bộ phim dân quốc tại
Thượng Hải, thời gian trống khá nhiều. Cô mặc một chiếc áo
khoác bông màu đen và đeo khẩu trang chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Đường Kỳ Sâm đang quay lưng lại, dường như anh không hề có ý
ngoảnh đầu nhìn mà vẫn cứ tập trung vào ván bài
An Lam bê một cái ghế ngồi xuống cạnh anh, tháo khẩu trang
xuống, ngó bài. Mọi người đã quen với cảnh này, An Lam giống
như một cái đuôi, thỉnh thoảng lại đưa ra vài gợi ý, cố tình
giở mánh khóe. Phó Tây Bình chê cô đúng là một người chỉ huy
tệ, còn trách Đường Kỳ Sâm quá nuông chiều
Nhưng hôm nay An Lam không giống thế, nói thế nào nhỉ, cô rất
trầm lặng. Đường Kỳ Sâm hôm nay số không được đỏ lắm, đã thua
mấy ván rồi, cuối cùng cũng có một ván bài đẹp, đột nhiên An Lam chỉ, 'Đánh con này"
Phó Tây Bình hứng thú, nhất định lại thua rồi
Nhưng Đường Kỳ Sâm không nghe theo An Lam, anh tiếp tục đánh theo ý mình
An Lam mất hứng, thực ra ngay từ lúc bước vào cửa cô đã
thấy không vui rồi. cô nói, "Bài của anh, anh thích đánh thế
nào thì đánh"
Giọng điệu có vẻ sai sai
Phó Tây Bình híp mắt, "Sao thế?"
An Lam, "Người của em dựa vào cái gì mà anh đuổi hả?"
Trợ lý nhỏ kia tên là Triệu Chí Kỳ, cô ta cút xéo được ba ngày rồi cô mới biết.
Đường Kỳ Sâm nói, "Anh bảo hắn đi à?"
"Ý của Kha Lễ không phải ý của anh cắc?" An Lam nổi cáu,
tính tình cô vốn thế, lúc nào cũng được nâng đỡ nên không thể
chịu nổi dù chỉ là một tí uất ức.
Kha Lễ, người bị điểm danh tự giác nói, "Chuyện này là tôi không đúng, không liên quan tới Đường tổng"
An Lam khịt mũi,"Tại sao?"
Kha Lễ định thuật lại lý do chuẩn bị tư trước, nhưng chưa
kịp nói thì Đường Kỳ Sâm đã lên tiếng,"Nịnh trên nạt dưới,
loại người như thế ở bên em không tốt"
An Lam mềm cứng đều không chịu, tựa như muốn phân cao thấp,"Em hiểu rồi, ai mới là người chuyện bé xé ra to hả?"
An Lam phủi tay rời đi, bước nhanh như gió ra mở cửa, quên cả
đeo khẩu trang. Phó Tây Bình chửi thầm, "Mẹ kiếp, cứ thế mà đi ra ngoài à!"
Không phải lo cô bị chó săn chụp mà sợ cô không an toàn, minh
tinh nổi tiếng mà bên cạnh không dẫn theo vệ sĩ, ngộ nhỡ xảy
ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Đường Kỳ Sâm đặt bài
xuống, nhăn mày, nháy mắt với Hoắc Lễ Minh
Hoắc Lễ Minh đuổi theo trên hành lang, ngăn An Lam lại, giọng
điệu cứng ngắc, "Cô vào phòng đợi đi, người đại diện đang tới"
Người đuổi theo không phải người cô muốn cho nên cô đang rất khó chịu, "Tránh ra"
Đi được vài bước, cả người An Lam bị Hoắc Lễ Minh khiêng lên, dễ dàng vác trên vai, đầu óc An Lam như quay cuồng, "Cậu đúng
là cái đồ lỗ mãng!"
Hoắc Lễ Minh mặt không đổi, "Cô cứ tiếp tục kêu gào đi, tôi
thì chả sao, vì tôi không phải người trong giới các người. Cô
là một đại minh tinh, bị một người đàn ông khiêng vác thế này, cô nói xem, ai tổn thất hơn?"
Cơn giận của An Lam vẫn còn nguyên nhưng đã thành thật hơn, cô bị Hoắc Lễ Minh ném lại vào trong phòng bao, tới tận khi
người đại diện như gặp phải kẻ thù tới mang người đi
Náo loạn một hồi, hứng thú của mọi người đã mất sạch,
bầu không khí nhạt dần. Gần mười giờ, Đường Kỳ Sâm rời đi, Kha Lễ có việc nên không đi cùng anh được nữa. Đường Kỳ Sâm chưa
muốn về nhà sớm nên lái xe tới công ty
Chủ nhật, yên tĩnh và vắng vẻ, dù đại sảnh bật đèn sáng
trưng cũng không lấn át được sự an bình hiếm có này. Đường Kỳ Sâm bước ra khỏi thang máy mới phát hiện mình ấn nhầm tầng,
phòng làm việc của anh ở tầng trên nữa. Khi bước lại vào thang máy, theo bản năng anh liếc nhìn qua khu bàn làm việc.
Đèn trần không sáng, nhưng ở một góc lại có ánh sáng leo
lắt rọi lại, anh đoán chắc là nhân viên tăng ca. Vào một ngày
chủ nhật thế này, đúng là hiếm thấy. Đường Kỳ Sâm bước thêm
vài bước, sau khi thấy rõ, anh thoáng đắn đo mất một giây
Do dự xong, anh vẫn tiếp tục bước tới, tựa vào cửa, giấu mình trong bóng tối
Ôn Dĩ Ninh và Trần Tấp vừa từ Hàng Châu về chiều nay,
chuyến bay bị delay, Trần Táp lại bị sốt. Nhưng thứ hai phải
mở cuộc họp, còn cần chuản bị tư liệu, cho nên Ôn Dĩ Ninh đành xách cả hành lý chạy về công ty tăng ca.
Khi còn học đại học cô cũng vậy, đêm trước kỳ thi quan
trọng, đi ăn mà trong lòng Ôn Dĩ Ninh cũng không yên. Đường Kỳ
Sâm bảo cô chọn món, cô cầm thực đơn, đọc từ đồ uống tới tận
trang cuối cùng là đồ tráng miệng, khẩu ngữ của cô đúng là
không uổng công luyện tập, lúc đó anh hỏi cô, "Có ý nghĩa
không?"
Cô đáp, "Sắp thi rồi, em căng thẳng"
À, chưa từng thấy có ai dùng cách này để thả lỏng. Giữa
hai người, dù chưa từng nghiêm túc nghĩ tới những chuyện như
tương lai, như nghề nghiệp, hay là quan điểm cuộc sống. Nhưng
Đường Kỳ Sâm có thể nhận ra, cô rất thích ngành mà mình chọn, đam mê của cô như một ngọn lửa bùng cháy, thắp sáng tài năng.
Mải chìm trong ký ức, tới lúc tỉnh ra Đường Kỳ Sâm không khỏi ngạc nhiên
Trong lúc anh phân tâm, thì chỗ ngồi đằng kia đã trống không, chẳng biết Ôn Dĩ Ninh đã đi đâu nữa
Đường Kỳ Sâm chưa kịp phản ứng thì đằng sau lưng đột nhiên
bị đụng mạnh khiến bước chân anh loạng choạng dúi về phía
trước hai bước, anh hít sâu, đau tới lạc giọng, giận dữ quay
đầu lại
Trong tay Ôn Dĩ Ninh cầm hai quyển sách dày, được bọc trong
một cái vỏ cứng, góc cạnh sắc bén. Năm phút trước tự dưng cô
xuất hiện giác quan thứ sáu, bầu không khí lúc này không được
đúng cho lắm
Văn phòng tối om, lại còn là chủ nhật, trung tâm tài chính
lớn chẳng khác gì tòa nhà ma. Cơn sợ hãi dâng lên khiến cô
không điều khiển được tay nữa, cô không dám nhìn, không dám để
lộ nỗi hoảng sợ, cứ thế cầm quyển sách bước từng bước về
phía Đường Kỳ Sâm đang đứng. Vị trí của hai người lúc này
thật là khéo, một người ẩn trong bóng tối, một người lại đang quay lưng, nói tóm lại, Ôn Dĩ Ninh không nhìn rõ có người hay
không
Đợi tới khi phát hiện thật sự có người, thì đầu óc cô lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, cô cầm quyển sách cứng cáp
bước lên. Lúc hai người mắt chạm nhau, cơn tức giận bùng phát,
dồn toàn bộ sự tập trung vào bàn tay đang cầm đồ vật.
Khi Ôn Dĩ Ninh nhìn rõ, cô không khỏi sửng sốt. Hai người ở
gần tới vậy, cổ tay còn đang bị anh nắm lấy, còn anh thì cụp
mắt nhìn cô, mạnh mẽ và yếu đuối. Tư thế đối lập này cô cực
kỳ không thích. Tay anh không chịu buông lỏng, thế thì cô biết
chống trả kiểu gì
Hành động cố tình này của cô khiến anh càng nóng tính, càng dùng lực không chịu buông tay
Động tĩnh của hai người không lớn nhưng lại âm thầm phân cao
thấp, không ai chịu thua ai. Trong bóng tối,đôi mắt Đường Kỳ Sâm
đầy tâm trạng, đôi mắt của Ôn Dĩ Ninh thì sắc bén. Trong một
giây đấu mắt, không ai chịu thua ai.
Ôn Dĩ Ninh trợn mắt, "Boss, trước khi làm gì anh không nghĩ xem có khiến nhân viên khó chịu không à?"
Lúc cô nói câu này thì Đường Kỳ Sâm cũng đã nới lỏng tay.
Tay Ôn Dĩ Ninh không hề ngừng lại, quyển sách dầy cứng kia đập
thẳng vào khóe miệng Đường Kỳ Sâm, lực mạnh tới nỗi chảy cả
máu. Anh im lặng cho tới khi buông hẳn tay cô ra.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, bị đập vào miệng khiến giọng anh hơi khàn đi, "Em cho rằng tôi không khó chịu sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT