Lúc Thịnh Mặc ra ngoài thì dẫn theo cả Đâu Đâu, đây chính là pháp bảo điều hòa không khí giữa anh và Lâm Gia Nhạc. Đâu Đâu biết được ra ngoài thì sung sướng vô cùng, nhảy nhót lung tung cả. Thịnh Mặc bật cười, nếu lát nữa được nhìn thấy Lâm Gia Nhạc thì không biết nó còn vui đến thế nào.
Vì có Thịnh Mặc giúp nên chuyện chụp ảnh thuận lợi hơn rất nhiều. So với Lâm Gia Nhạc thì Thịnh Mặc hiểu biết về bố cục không gian, góc độ chụp thích hợp để cho ra bức ảnh đẹp nhất. Thịnh Mặc vừa chụp ảnh vừa hướng dẫn Lâm Gia Nhạc phải lấy cảnh thế nào, chọn góc độ ra sao “Sau này mỗi lần cậu hoàn thành xong một công trình thì đều có thể chụp ảnh lại, về sau nữa thì tất cả sẽ trở thành tư liệu công việc của cậu để giới thiệu với khách hàng. Lúc đưa ra với người ta thì chính là bản chứng minh thực lực rõ ràng nhất.”
Lâm Gia Nhạc vô cùng khiêm tốn học tập, ngoan ngoãn gật đầu “Được, tôi cũng sẽ đi mua một cái máy ảnh.
Thịnh Mặc nói “Cậu có thể mượn tạm máy ảnh của tôi dùng trước đã. Máy ảnh thường chụp cũng không được bằng cái này đâu.” Máy ảnh của anh là máy chuyên nghiệp mang từ Mỹ về, hiệu quả chụp ảnh so với những loại máy phổ thông trong nước thì cao hơn rất nhiều.
Lâm Gia Nhạc suy nghĩ một chút, trước mắt quả thực cũng không thường xuyên dùng máy ảnh, có thể mượn Thịnh Mặc được “Vậy mượn Thầy Thịnh máy ảnh nhé, có điều còn phải phiền Thầy Thịnh hướng dẫn tôi sử dụng nữa.”
“Cái này rất đơn giản, cậu có thể chụp thử hai tấm” Thịnh Mặc đưa máy ảnh cho cậu.
“Bây giờ sao?” Lâm Gia Nhạc vội vàng xua tay “Không cần đâu, tôi chụp thì thành lãng phí phim mất”
Thịnh Mặc cười cổ vũ cậu “Có thể lãng phí bao nhiêu chứ, cậu không thử thì làm sao mà học được. Cái này thật ra rất đơn giản, cậu chọn góc chụp tốt, xoay ống kính, đến khi cảnh vật trở nên thật rõ ràng, sau đó bấm chụp là được. Đến thử xem” Anh vừa giảng giải vừa đưa máy ảnh cho Lâm Gia Nhạc.
Lâm Gia Nhạc đành phải cầm máy thật cẩn thận trong tay, sau đó giơ máy lên, đưa mắt tới thị kính của khung ngắm, thấy hình ảnh thu nhỏ của căn phòng xuất hiện trong khung thủy tinh trước mắt.
Thịnh Mặc đứng bên cạnh, giữ tay phải Lâm Gia Nhạc trên máy ảnh “Đúng, cứ như vậy, cậu dùng tay phải chậm rãi xoay ống kính, bao giờ nhìn rõ hình ảnh thì bấm chụp” Anh cảm giác tay Lâm Gia Nhạc hơi run run thì liền buông tay ra.
Lâm Gia Nhạc rũ cái cảm giác kì dị trong lòng, thử lại lần nữa, cậu hạ ống kính xuống, ngắm vào Đâu Đâu, sau đó gọi “Đâu Đâu, nhìn đây nào”
Đâu Đâu quay đầu nhìn cậu, cậu chỉnh tiêu cự đến khi nhìn thật rõ, ngón tay run rẩy bấm xuống chụp một bức, đây là bức ảnh đầu tiên của cậu lại dành cho Đâu Đâu. Chớp mắt trôi qua, lòng bàn tay cậu đã ướt mồ hôi “Thầy Thịnh, được rồi, anh cầm đi!”
Thịnh Mặc cười nói “Chụp thêm mấy tấm đi, luyện tập một chút. Sau này cậu chụp sẽ càng ngày càng tốt.”
Lâm Gia Nhạc xoa lòng bàn tay vào quần “Vậy được rồi, để tôi chụp một tấm cho Thầy Thịnh và Đâu Đâu đi”
Thịch Mặc rất thích thú làm người mẫu “Được, chụp cho tôi và Đâu Đâu.” Nói xong thì anh ngồi xuống ôm cổ đâu đâu, nở một nụ cười hoàn mỹ.
Lâm Gia Nhạc từ khung kính nhỏ xíu thấy được gương mặt tươi cười của Thịnh Mặc thì trong lòng hơi chột dạ, giống như có gì đó vừa rơi xuống. Cậu vội thu tâm tình lại, chỉnh tiêu cự thật tốt, dùng sức bấm nút chụp, đem hình ảnh Đâu Đâu ngốc nghếch đang le lưỡi cùng gương mặt xán lạn của Thịnh Mặc khắc vào phim ảnh.
Chụp ảnh xong thì cũng không phải muộn, vào khoảng bốn giờ chiều, hai người đến thẳng nhà Thịnh Mặc. Lâm Gia Nhạc muốn gọi điện thoại cho hai cụ già ở đối diện đến mở cửa luôn lúc này nhưng nhìn ngoài trời nắng còn rất gắt đến mức gần như khiến người ta choáng vàng thì thật sự không đành lòng gọi hai cụ ra ngoài, đành đợi đến khi mặt trời lặn rồi tính.
Thịnh Mặc nói, ảnh thì tối nay chụp là được, trước làm dự toán đã, làm xong rồi đi chụp ảnh với rửa ảnh ra là được. Trừ giá cả, Lâm Gia Nhạc chẳng hiểu cái gì cả. Thịnh Mặc để cậu viết một bản giới thiệu vắn tắt về công ty trước, liệt kê hoàn cảnh điều kiện của công ty ra, sau đó kể thêm vài công trình đã hoàn thành là được. Tuy rằng chưa viết như thế bao giờ nhưng Lâm Gia Nhạc vẫn ngoan ngoãn viết một bản giới thiệu công ty. Thịnh Mặc cầm kiểm tra một lần, chỉnh sửa lại vài chỗ.
Lâm Gia Nhạc nhìn những chỗ anh sửa “Thầy Thịnh, công ty chúng tôi không có nhiều công nhân thế đâu.”
Thịnh Mặc bật cười “Bây giờ không có nhiều những sau này sẽ có, cũng không thể coi là lừa gạt, chúng ta chỉ viết trước tình huống tương lai mà thôi. Cậu nghĩ xem, nếu đến cả công nhân mà cậu còn không có thì làm sao người ta đồng ý giao việc cho cậu? Nhà người ta là biệt thự lại là người có tiền, loại công ty trang hoàng nào mà không tìm được chứ? Chúng ta vừa mới bắt đầu thôi, rất nhiều mặt không bằng người khác, nhưng cũng không thể đem điểm yếu của mình ra cho đối phương thấy, cái này không phải lừa gạt, mà là sách lược. Dù sao đến lúc khởi công cậu chắc chắn sẽ mời được công nhân đến làm đúng không?”
Lâm Gia Nhạc nhìn vào mắt Thịnh Mặc, gật đầu “Thầy Thịnh nói rất đúng, nếu chúng tôi không có cả công nhân thì chắc chắn khách hàng sẽ không giao đơn hàng này cho chúng tôi được.”
Thịnh Mặc vỗ vai cậu “Đừng lo lắng, sau này sẽ có, rồi càng ngày càng nhiều”
Thịnh Mặc cười với Lâm Gia Nhạc, việc này mặc dù khiến trong lòng cậu có chút bất an, nhưng cậu cũng đã quyết định, nếu có thể nhận được công trình này thì nhất định sẽ làm cho khách hàng bằng công nghệ tốt nhất.
Đến chiều Đới Khởi gọi điện tới, nói đã hẹn xong rồi, thời gian là 3 giờ chiều ngày mai, địa điểm là quán trà Thiên Ý Cư. Lâm Gia Nhạc nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải là hẹn ở quán cafe.
Đến chạng vạng, đôi vợ chồng ở nhà đối diện cũng đã tới. Lâm Gia Nhạc tới chụp ảnh rồi mời hai vợ chồng ông bà đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Cậu vốn nghĩ ở nhà tự mình nấu nướng nhưng lại sợ khẩu vị bản thân quá nặng không thích hợp với hai ông bà người Quảng Đông, cho nên quyết định ra ngoài ăn.
Tiễn bước đôi vợ chồng, Thịnh Mặc và Lâm Gia Nhạc liền đi rửa ảnh, rửa ảnh sớm, ngày mai đã cần phải có rồi. Tuy rằng mất thêm một khoản nhưng đây là giai đoạn trước khi làm ăn, nhất định phải chi khoản này.
Hai người lại về nhà làm dự toán, bận rộn đến hơi mười một giờ mới xem như là ổn thoả, đóng dấu xong xuôi, chỉ chờ ảnh chụp ngày mai. Tuy rằng chỉ là đóng lại thành tập, nhưng thoạt nhìn qua cũng rất ra dáng hồ sơ quan trọng.
Lâm Gia Nhạc nở nụ cười vui sướng “Đại công cáo thành rồi, cảm ơn Thầy Thịnh. Tôi về đã, sáng mai sẽ lại tới”
“Tiểu Lâm, khuya rồi, cậu đừng về, ở lại nhà tôi một đêm. Mai hoàn thiện bản dự toán, chiều tôi đi gặp khách hàng cùng cậu?” Thịnh Mặc đề nghị, đây là lần đầu tiên anh mời Lâm Gia Nhạc ở lại qua đêm ở nhà mình, trong lòng vô cùng mong chờ cũng vô cùng lo lắng.
Lâm Gia Nhạc nói “Cảm ơn Thầy Thịnh, mai tôi phải đi gặp khách hàng, ít nhất cũng phải thay đồ chứ”
Thịnh Mặc có chút mất mát, nhưng cũng không tìm ra lí do gì phản bác cậu. Anh cao 181, Lâm Gia Nhạc lại không đến 175, quần áo của anh chắc chắn Lâm Gia Nhạc không mặc vừa “Nếu vậy, tôi đưa cậu về” Nói rồi anh cầm lấy chìa khóa.
Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Thầy Thịnh, anh cũng không cần đưa tôi về, muộn lắm, anh đưa tôi về rồi lại phải lái xe về, rất vất cả. Tôi đi taxi là được rồi”
Thịnh Mặc nói “Cứ để tôi đưa cậu về đi, như vậy an toàn hơn”
Lâm Gia Nhạc cười “Thầy Thịnh, không sao đâu, taxi rất an toàn, tôi về đến nhà sẽ gọi cho anh. Nếu anh đưa tôi về thì tôi còn lo lắng an toàn lúc anh về nữa.”
Lời này vào tai Thịnh Mặc nghe vô cùng thoải mái, chứng tỏ là Lâm Gia Nhạc đang quan tâm mình, anh cũng không kiên trì nữa “Tôi đưa cậu xuống bắt xe”
Lâm Gia Nhạc cũng thoải mái nhường một bước “Được”
Đâu Đâu đã nằm trên đệm của nó ngủ, nghe thấy tiếng Thịnh Mặc và Lâm Gia nhạc bước ra từ phòng sách thì bừng tỉnh. Nó ngẩng đầu lên, muốn theo hai người ra ngoài. Lâm Gia Nhạc lại gần sờ đầu sờ tai nó, nhẹ nhàng nói “Đâu Đâu ngoan, ngủ đi, mai anh lại đến thăm nhóc” Hôm nay bận rộn suốt, cũng không kịp làm xương cho Đâu Đâu ăn, không khỏi có chút áy náy. Đâu Đâu vẫy tai, ngoan ngoãn nằm xuống.
Đêm khuya mùa hạ, hơi nóng dần dần biến mất, không khi từ từ trở nên mát lạnh, không khí lay động, nhẹ nhàng trôi qua làn da người, hết sức thoải mái. Đèn đuốc mờ ảo, chỉ còn đèn đường đứng lặng im trong bóng đêm dày đặc, ánh sáng màu vàng chiếu rọi con đường về nhà của mỗi người, vài cánh bướm không biết mệt mỏi lao vào ánh đèn, lên lên xuống xuống, không biết điểm dừng.
Thịnh Mặc sóng vai cùng Lâm Gia Nhạc bước đi trên con đường ven rừng của tiểu khu, đèn đường chiếu xuống làm bóng của hai người dài ra rồi lại ngắn lại. Thịnh Mặc nhìn hai bóng người lớn nhỏ không giống nhau, trong lòng nghĩ, hai cái bóng thành bốn người, vừa đúng hai đôi, rất tốt.
Lâm Gia Nhạc bận rộn cả ngày, tinh thần luôn ở trong trạng thái phấn khởi đến giờ mới trầm tĩnh lại thì cảm thấy vô cùng mệt. Cậu ngáp một cái, mắt ươn ướt “Thầy Thịnh, hôm nay cảm ơn anh”
Thịnh Mặc cười “Cậu lại coi tôi là người ngoài”
Lâm Gia Nhạc kiên trì “Đây không phải vấn đề có coi anh là người ngoài không. Những gì tôi học được hôm nay rất nhiều, cho nên tiếng cảm ơn này nhất định phải nói.”
Thịnh Mặc không nhịn được, vươn tay xoa đầu Lâm Gia Nhạc “Có học sinh như cậu thì bất cứ giáo viên nào cũng vui lòng dốc sức mà chỉ bảo “
Lâm Gia Nhạc có chút thẹn thùng “Cũng là nhờ Thầy Thịnh kiên trì dạy tôi” Cậu cúi đầu, nhìn xuống hai cái bóng đang đồng hành cùng nhau. Bóng dáng Thịnh Mặc cao lớn hơn mình một chút, thon dài, mà bóng mình thì có hơi nhỏ gầy, thì ra là dáng vẻ của người cao lớn đẹp trai thì đến cái bóng cũng dễ nhìn hơn so với người khác.
Thịnh Mặc biết cậu thẹn thùng, cũng không lên tiếng nữa, cùng cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất.
Chẳng bao lâu đã đi tới bãi đỗ xe ngoài cửa tiểu khu, taxi đỗ lại cũng rất nhanh, Lâm Gia Nhạc mở cửa xe “Tôi về đây, Thầy Thịnh, hẹn mai gặp. Anh cũng về đi”
Thịnh Mặc gật đầu, ý bảo tạm biệt “Về đến nhà thì gọi cho tôi, về rồi nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Gia Nhạc tặng anh một nụ cười xán lạn rồi ngồi vào trong xe, cửa xe kéo lên thì liền phóng đi. Thịnh Mặc nhìn xe taxi chạy như bay đi mất, chốc lát nhìn ngã tư đường ngẩn người, trên mặt lộ nét cười, đây không phải chứng minh: Lâm Gia Nhạc đang thực sự thích anh sao, tuy rằng không phải là cái “thích” kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT