Năm Lâm Gia Nhạc hai mươi tám tuổi, cùng Thịnh Mặc nhận nuôi một đứa bé, là một cậu bé tám tuổi.

Ngày hôm ấy họ đến trung tâm xã hội Dương Quang, muốn nhận nuôi một đứa bé, tuổi nhỏ một chút, như vậy còn có thể bồi dưỡng tình cảm. Lúc họ đến, đúng lúc gặp hiệu trưởng đang kéo tai một cậu nhóc dạy bảo nó, cậu bé kia vừa kêu đau nhưng cũng đang toét miệng cười. Viện trưởng già nua giận dữ bảo “Đông Đông, con mà còn tiểu vào máng nước nữa thì cẩn thận ta vặn tai con xuống đấy, có phải lâu rồi không bị ta nhéo lỗ tai nên ngứa da rồi không. Lần sau còn tái phạm thì đừng có đến gặp ta!”

Cậu bé kia xin tha “Bà viện trưởng ơi, con sai rồi, bà tha cho con đi, sau này con không bao giờ làm thế nữa. Nhưng bà đừng không quan tâm con, bà bảo con quét rác, bảo con ăn cà rốt con cũng sẽ đồng  ý hết.”

Lâm Gia Nhạc đột nhiên cảm thấy đứa bé này rất hợp ý, nho nhỏ hơi đen, có một đôi mắt rất sáng, tuy rằng mắt không quá to nhưng rất có hồn, vì thế cậu bảo Thịnh Mặc “Chúng ta nhận nuôi đứa trẻ lớn một chút nhé.”

Thịnh Mặc nghe cậu, đứa trẻ lớn một chút cũng được, không phải lo lắng quá nhiều, nhưng cũng có chỗ không tốt, nếu không giao tiếp được thì khó nói là có tình cảm không, mà sợ với tình huống của họ, chỉ e sẽ dễ xảy ra vấn đề, thật sự có chỗ khiến người ta phải lo lắng.

Sau đó phải mật một thời gian họ mới làm xong thủ tục nhận nuôi. Vì đứa trẻ tên Đông Đông kia là do bản thân nó không muốn bị nhận nuôi, nhưng bà viện trưởng thì lại rất mong Đông Đông được người tốt nhận nuôi dưỡng, cho nên bà dành rất nhiều công sức thuyết phục nó.

Sau khi Đông Đông đến nhà họ, biểu hiện hoàn toàn là không nghe lời, thậm chí có làm vỡ một chiếc bát trong bộ bát ngọc mà Lâm Gia Nhạc tặng cho Thịnh Mặc lúc anh mới chuyện nhà, vốn cũng chỉ vì Lâm Gia Nhạc gặp cho nó một miếng cà rốt mà nó không thích ăn, nó giận dỗi, ném bát xuống, bát rơi xuống sàn, vỡ nát. Thịnh Mặc tức đến mức muốn đánh đòn nó, bị Lâm Gia Nhạc ngăn lại.

Lâm Gia Nhạc cúi đầu nói “Con không muốn ở nhà của chúng ta? Vậy con về trung tâm thôi. Viện trưởng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, mỗi ngày đều phải lo lắng cho mấy đứa trẻ, một ngày nào đó sẽ mệt chết, con không sợ làm viện trưởng mệt chết thì về đi. Nếu con có lương tâm, thì ở lại nhà chúng ta cho tốt, chúng ta cho con ăn, cho con ở, cho con đi học,sau này kiếm được tiền rồi muốn đưa ai thì đưa.” Lâm Gia Nhạc chắc chắn đứa bé này có một trái tim lương thiện, sẽ không chạy về trung tâm xã hội. Đứa bé quả nhiên bắt đầu ngoan ngoãn, vì nó muốn sau này kiếm nhiều tiền, mua nhiều đồ thật tốt nó nhìn thấy trong TV cho viện trưởng.

Lâm Gia Nhạc đặt cho nó một cái tên khác, là Thịnh Tiểu Phàm, hi vọng nó có thể bình an lớn lên như một đứa trẻ bình thường. Đông Đông không thích, chê tên này khó nghe. Thịnh Mặc nói “Con nên biết điều đi. Lúc đầu ta còn muốn gọi con là Thịnh Phàm, là chú Lâm kiên trì đổi thành Thịnh Tiểu Phàm cho con. Con muốn gọi là Thịnh Phàm hay Thịnh Tiểu Phàm đây?” Đông Đông suy nghĩ một lát rồi đồng ý cái tên Thịnh Tiểu Phàm, vì Thịnh Tiểu Phàm dù sao vẫn nghe hay hơn cơm thừa.

Thịnh Tiểu Phàm ngoan ngoãn rồi thì mới thấy gia đình này cũng không tệ. Chú Thịnh là giảng viên đại học, chú Lâm là giám đốc công ty, sống trong một khu chung cư xa hoa, trong nhà không thiếu cái gì, còn có hai chú chó lông vàng tên là Đâu Đâu và Mộc Mộc. Thịnh Tiểu Phàm chẳng mấy chốc đã chuyển trường khỏi trung tâm xã hội, chuyển đến trường tiểu học Dục Anh ở gần đó, điều kiện bình thường đều tốt hơn hồi ở trung tâm xã hội rất nhiều, cần gì cũng có. Hơn nữa mỗi ngày đều có người kèm cho nhóc học bài, thậm chí còn được chơi máy tính một tiếng đồng hồ. Chú Thịnh và chú Lâm đều là những người biết nói lý lẽ, hai người họ rất tôn trọng ý kiến của nó, ví dụ như muốn ăn gì, uống cái gì, muốn đi đâu chơi, thậm chí là muốn mua món đồ chơi gì mua kiểu quần áo thế nào, đều hỏi qua ý kiến của nó. Chú Thịnh nói, trong nhà họ, điểm đặc biệt nhất chính là dân chủ, có ý kiến gì cũng đều được nói ra, cả nhà cùng bản bạc có thể thông qua hay không.

Duy nhất có một điểm, trong nhà không có mẹ. Ngày đầu tiên đến đây, Thịnh Mặc đã nói thẳng với nó, trong nhà này không có nữ chủ nhân, chỉ có hai người đàn ông, cho nên cháu không phải cảm thấy kỳ lạ, chú Lâm sẽ chăm sóc cháu như mẹ vậy, chú thì giống như ba cháu, cháu có thể gọi hai người chúng ta là chú, cũng có thể gọi là ba, đương hiên ta hy vọng cháu gọi chúng ta là ba, dù sao cháu cũng là đứa con chúng ta nhận nuôi.

Lúc ban đầu Thịnh Tiểu Phàm cảm thấy không tự nheien lắm, không chịu mở miệng gọi, nhưng sống chung vài ngày, Thịnh Tiểu Phàm lén hỏi Lâm Gia Nhạc “Con gọi cả hai người là ba ba sao?”

Lâm Gia Nhạc sửng sốt một chút, bật cười, xoa đầu nó rồi nói “Được. Nếu con muốn phân biệt thì gọi chú Thịnh là ba ba, còn gọi chú là ba nhỏ.”

Sáng hôm sau, Thịnh Mặc và Lâm Gia Nhạc nghe Thịnh Tiểu Phàm gọi hai người là ba ba, dù hai người đã chuẩn bị tâm lý cả đêm trước thì vẫn bị kích động một chút, nhìn nhau cười, thoải mái đáp lời. Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, họ cảm giác thân phận của mình trở nên thật thần thành, cảm giác có một đứa con thật rồi, trách nhiệm trên vai cũng trở nên nặng nề hơn.

Có thêm một đứa con trai, cuộc sống của hai người phải điều chỉnh rất nhiều, thế giới tự do tự tại của hai người kết thúc, ví dụ như lúc tan làm trước kia chỉ cần muốn là có thể đi xem phim thì nay phải nghĩ đến chuyện về nấu cơm cho con trẻ, làm bài tập cùng con. Cùng không thể thể hiện quá thân mật nơi công cộng được, phải nghĩ đến ảnh hưởng đối với con trẻ, cái gì mà phòng khách ban công phòng bếp đều phải tạm gác sang một bên, nghĩ cũng đừng nghĩ đến, địa điểm thân mật của hai người chỉ có ở trong phòng ngủ thôi, điều này khiến Thịnh Mặc buồn bực mãi, thở dài kêu ca làm ba rồi ít đi bao nhiêu niềm vui. Lâm Gia Nhạc liếc anh, chẳng phải anh cũng được hưởng niềm vui làm ba đó rồi sao. Thịnh Mặc ngẫm lại cũng đúng, không oán giận nữa, có được tất có mất.

Thịnh Mặc đi làm càng ngày càng bận, anh đã trở thành giảng viên chính thức rồi, tiếng tăm trong giới kiến trúc cũng càng lúc càng lớn, người đến mời anh thiết kế càng ngày càng nhiều. Kiến trúc sư nói ra là một nghề nghiệp rất hay, trên thực tế cũng là cái nghề phải dựa vào người ta mà sống, thường xuyên phải làm quá giờ, thường xuyên phải đi công tác. Ngược lại công việc của Lâm Gia Nhạc tương đối ổn định, công ty trang hoàng của cậu đã phát triển ổn định rồi, cũng không có ý định mở rộng hơn nữa, vì mấy năm nay ngành trang hoàng nhà cửa cũng đã đến lúc bão hòa, thời kì đỉnh cao đã trôi qua, thị trường bắt đầu chững lại. Lâm Gia Nhạc điều chỉnh chiến lược kinh doanh một chút, chủ yếu nhận những công trình trang hoàng văn phòng làm việc chất lượng, không cần số lượng nhiều những phải đẹp, vì trình độ lao động xã hội tăng lên nên yêu cầu đời sống tinh thần cũng tăng theo, không quá coi trọng giá cả mà coi trọng thành phẩm sau khi hoàn thành hơn. Công việc của Lâm Gia Nhạc vẫn đặt trọng tâm ở việc thiết kế, phòng làm việc riêng lại trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thịnh Tiểu Phàm đến nhà họ ở một năm, đã có thể sống chung khá hòa thuận với Thịnh Mặc và Lâm Gia Nhạc, cái này đều là nhờ tính nhẫn nại và sự quan tâm cẩn thận của Lâm Gia Nhạc. Cho nên nó cũng thân thiết hơn với Lâm Gia Nhạc một chút, trong đó còn có một nguyên nhân, Thịnh Tiểu Phàm là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố G, trước kia nó không đi học, nên chỉ biết nói tiếng Quảng Đông, bây giờ mới bắt đầu học nói tiếng phổ thông, ngôn từ biểu đạt chưa chính xác nhiều, thường thường sẽ nói xen vài câu tiếng Quảng. Mà vừa may Lâm Gia Nhạc biết nói tiếng Quảng Đông nên bình thường là Lâm Gia Nhạc trò chuyện với nó, thỉnh thoảng lại nói mấy câu tiếng Quảng Đông. Hai ba con dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện liền để Thịnh Mặc ở ngoài luôn, Thịnh Mặc gần như là nghe không hiểu, cho nên chỉ có thể lo lắng suông. Anh không dưới một lần kháng nghị, muốn hai người kia nói tiếng phổ thông, Lâm Gia Nhạc nói “Trẻ con đến trường đều nói tiếng phổ thông, anh còn lo nó không nói được tiếng phổ thông sao? Biết nhiều loại ngôn ngữ cũng là một loại ưu thế, nếu Tiểu Phàm biêt snói tiếng Quảng Đông thì không thể để nói quên dần tiếng Quảng Được. Nhớ hồi đó em còn khổ sở học từng chữ tiếng Quảng một.”

Thịnh Mặc biết cậu nói có lý, anh ủng hộ con trẻ học tiếng địa phương, nhưng anh không hiểu tiếng Quảng Đông, mà đến tuổi anh rồi bảo học tiếng Quảng thật sự là khó. Vì thế anh nghĩ cách, đợi Thịnh Tiểu Phàm nghỉ hè liền đưa nó về quê nhà ở tỉnh H, để nó ở với ông bà nội học tiếng quê đi, chẳng phải bải học thêm một ngôn ngữ là thêm một lợi thế sao, tiếng địa phương ở quê nhà nó cũng nên học chứ, đến khi học xong chẳng phải ba người trong nhà đều có thể nói chuyện bằng tiếng quê hương sao, không thể gạt anh ra ngoài được nữa.

Thịnh Tiểu Phàm nghe nói nghỉ hè có thể về nhà ông bà nội chơi thì vô cùng vui vẻ, kì nghỉ đông năm ngoái nó được về nhà ông bà nội, tuyết rơi rất nhiều, chơi rất vui. Ông bà nội đối xử với nó đặc biệt đặc biệt tốt, hơn nữa chỗ ông bà ở là khu nhà của công nhân viên chức, có rất nhiều trẻ nhỏ tầm tuổi nó cùng chơi, vui vẻ náo nhiệt y như hồi còn ở trung tâm xã hội, nó còn kết bạn được với mấy người rồi. Thịnh Mặc đưa Thịnh Tiểu Phàm về ở một tuần, sau đó để lại con trai mà về thành phố G, trước khi đi nói với ba mẹ phải dạy Tiểu Phàm học tiếng địa phương tỉnh H. Anh nghĩ, thật ra không cần ba mẹ dạy, ngày nào Tiểu Phàm cũng đi chơi với đám trẻ kia thì cũng học được kha khá rồi.

Thịnh Mặc mang tâm trạng phấn khích về thành phố G, đã lâu rồi mới lại có thế giới của hai người. Về đến nhà, chuyện đầu tiên anh làm là bữa tối dưới ánh nến cho hai người, hưởng thụ một bữa tối lãng mạn. Nhân lúc Lâm Gia Nhạc còn ở trong bếp dọn dẹp bát đũa, Thịnh Mặc đã quấn đến làm phiền, Lâm Gia Nhạc nổi giận “Thịnh Mặc, anh còn làm loạn nữa thì em sẽ làm vỡ bát đấy.”

Thịnh Mặc đứng sau vòng tay nắm lấy hai tay đang rửa bát của cậu đưa ra dưới vòi nước, môi hôn lên cổ cậu “Được, không rửa nữa, mai rửa tiếp. Cảnh đẹp thế này, không có ai làm phiền, còn không mau tranh thủ, Nhạc Nhạc, em đúng là sát phong cảnh.:

Lâm Gia Nhạc vừa tức vừa buồn cười, anh muốn đuổi con trai về quê cũng chỉ vì lý do này thôi chứ gì “Anh không xấu hổ à, đã bao nhiêu tuổi rồi còn đùa thế này.”

Đang định nói thêm hai câu, Thịnh Mặc đã hôn lên môi cậu, vừa hôn vừa nõi “Nhạc Nhạc, anh đau lòng, em chê anh già?”

Lâm Gia Nhạc bật cười “Sao lại thế, thầy Thịnh chính trực năm đó, vẫn còn trẻ đây.”

Thịnh Mặc nói “Cũng chẳng khác mấy. Nhạc Nhạc anh nóicho em biết, không nhân lúc tuổi trẻ mà vui chơi chẳng lẽ phải đợi đến khi già đi hay sao? Chuyện vợ chồng chúng ta, không thể nói xấu hổ hay không. Đây là vấn đề tư tưởng.”

Lâm Gia Nhạc vẫn muốn phản bác, Thịnh Mặc đã che kín miệng cậu. Hai người từ phòng bếp đến phòng khách, Thịnh Mặc vốn muốn hưởng thụ cảm giác làm ở phòng khách nhưng lại bị hai đôi mắt thuần khiết của Đâu Đâu và Mộc Mộc nhìn chằm chằm nên đành về phòng ngủ, ôi, đưa con trai về quê còn chưa đủ, trong nhà vẫn còn hai đứa nữa.

Sau cơn kích tình, hai người không ngủ ngay mà nằm trên giường nói chuyện “Hơi lạnh, nhiệt độ điều hòa thấp quá.” Lâm Gia Nhac xoa xoa cánh tay trần đặt bên ngoài chăn.

“Anh bật cao lên một chút.” Thịnh Mặc đi xuống giường tìm điều khiển điều hòa, nâng lên mấy độ, lại bò lên giường, ôm Lâm Gia Nhạc vào lòng, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cậu “Mấy hôm trước em gặp Hạ Phương Húc?”

Lâm Gia Nhạc giật mình, tìm vị trí thích hợp trong lòng anh “Vâng, thời gian trước anh nhận một công trình thiết kế nhà cao tầng đó, khác hàng yêu cầu một loại đồ sứ đặc biệt, ở chỗ chúng ta hết hàng nên em bảo nhân viên đi đặt ở công ty gạch men, không ngờ lại đặt ở Hồng Thụy Hán. Hạ Phương Húc biết là công trình của chúng ta thì gọi điện hẹn gặp em.”

“Chỉ là một vụ làm ăn thôi, đáng để ông chủ như anh ta đi tìm em sao, mà em cũng có quản việc này đâu.” Thịnh Mặc có chút bất mãn.

“Anh tức giận gì thế? Nhiều năm rồi em chẳng liên lạc với anh ta, cũng chỉ nói chuyện công việc thôi, ăn một bữa cơm, còn cả nhân viên của em ăn cơm cùng, căn bản chẳng có cơ hội nói chuyện riêng. Thật ra em cũng không muốn gặp anh ta, người này hẹp hòi, không độ lượng.” Lâm Gia Nhạc vươn tay ôm lưng Thịnh Mặc, nhè nhẹ nhéo. Đó là điểm ngứa của Thịnh Mặc, quả nhiên Thịnh Mặc lập tức thay đổi âm điệu, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn, tay chân lại không ngoãn ngoãn.

Lâm Gia Nhạc buông tay, ngăn tay Thịnh Mặc lại “Đừng nghịch, em mệt, ngủ đi, tuổi đã một bó, phải biết kiềm chế. Thầy Thịnh, cẩn thận hai năm nữa lực bất tòng tâm, đến lúc đó em không khách sáo đâu, rất vui lòng ra sức.”

Thịnh Mặc lập tức yên, sân sau bị châm lửa, Tiểu Gia Nhạc muốn lật người rồi. Anh đành phải dừng lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, đề phòng bị phản công. Ngẫm lại lại cảm thấy không an lòng, dùng hai chân kẹp chân Lâm Gia Nhạc, ôm chặt cậu vào trong ngực.

Lâm Gia Nhạc không tránh nổi, nói anh “Thầy Thịnh, em nói với anh chuyện này. Tối hôm qua em nằm mơ, mơ Hạ Phương Húc đuổi theo em, em như thế nhớ lại năm xưa chạy trốn anh ta, sợ đến mức em chạy khắp nơi, còn phải tìm chỗ trốn, vất vả lắm mới cắt đuôi được người ta. Anh nói xem sao người này lại đáng ghét đến thế chứ?”

Thịnh Mặc xoa xoa nắm đấm, Hạ Phương Húc này đúng là muốn ăn đòn, năm đó đánh hắn ta một cái đúng là quá ít “Lần sau hắn ta còn tìm em thì bảo anh.”

“Vâng, em biết.” Lâm Gia Nhạc nói “Bậy giờ có việc cần làm là, anh bỏ chân ra, ép chặt em không động đậy được, đừng để tối em mơ thấy ác mộng cũng không chạy nổi.”

Thịnh Mặc vội bỏ chân xuống, nắm tay cậu “Anh nắm tay em, nếu trong mơ có người đuổi theo thì nhớ kéo anh theo, anh đánh đuổi hắn giúp em.”

Lâm Gia Nhạc cười ha ha “Được rồi, ngủ đi.” Ngáp một cái, tìm vị trí thoải mái trong lòng Thịnh Mặc rồi nhắm mắt ngủ. Thịnh Mặc cũng vươn tay tắt đèn ở đầu giường, kéo Lâm Gia Nhạc vào ngực ôm, vùi đầu vào cổ cậu, ngủ.

Những ngày tươi đẹp không thể kéo dài nên luôn có vẻ rất tốt đẹp, hai người hưởng thụ thế giới riêng hơn một tháng thật sự rất thích ý, nhưng nháy mắt đã hết thời gian. Đảo mắt một cái đã đến tháng tám, Thịnh Tiểu Phàm bị bà nội tống về nhà vì còn phải đi khai giảng. Thịnh Mặc nhìn thấy mẹ già và con trai, câu đầu tiên hỏi “Mẹ, Tiểu Phàm đã học được tiếng địa phương mình chưa?”

Mẹ Thịnh cười đến cong cong con mắt, mở miệng nói “Ai chà, con hỏi nó đi.”

Thịnh Mặc lảo đảo, tý nữa thì ngã mất, xoay người trừng mắt nhìn Thịnh Tiểu Phàm “Con giai ngoan, nhìn không ra, thế mà con xúi giục ông bà nội thành công rồi đấy.”

Thịnh Tiểu Phàm cười hì hì “Bố à, nghĩ hè năm nay con dạy ông bà nói rất nhiều câu tiếng Quảng. Ông bà nội lớn tuổi như vậy rồi mà còn có thể học được thì chắc chắn ba cũng học được tôi, sau này con với ba nhỏ sẽ dạy ba, chắc chắn là học được.”

Lâm Gia Nhạc nhìn mẹ Thịnh đừng một bên cười tủm tỉm nói “Tiểu Phàm nói không sai, em thấy anh chắc chắn học được tiếng Quảng Đông. Mẹ nói xem có phải không?”

Mẹ Thịnh gật đầu “Gia Nhạc nói đúng, Tiểu Mặc nên học tiếng Quảng Đông đi, nhập gia tùy tục. Mà có Gia Nhạc với Tiểu Phàm dạy, con sẽ học rất nhanh.”

Thịnh Mặc vẻ mặt đau khổ, vốn muốn tìm đồng minh cho mình, kết quả thì hay rồi, mọi người đều thành đồng minh của con trai thối Thịnh Tiểu Phàm, mình anh bị cô lập. Anh rũ đầu, kéo hành lý đi sau mọi người.

Thịnh Tiểu Phàm và ba nhỏ cùng bà nội đi trước vài bước, quay lại nhìn ba ba đại lủi thủi một mình, bèn quay lại “Ba, con giúp ba kéo hành lý. Chúng ta mau về nhà, con với bà nội muốn ăn cơm rồi.” Nói xong thì chớp mắt một cái với Thịnh Mặc.

Chớp mắt Thịnh Mặc cảm thấy tim như nở hoa, cũng không tệ lắm, thế này mới là con trai ngoan của ba. Anh chia một tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của Thịnh Tiểu Phàm “Được rồi, con trai, về nhà ăn cơm nào.”

Tác giả có lời muốn nói: Truyện này đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người ủng hộ.

__________________________

Sân khấu nhỏ của Đâu Đâu

Từ sau khi Thịnh Tiểu Phàm đến sống, Đâu Đâu và Mộc Mộc liền cảm thấy địa vị của chúng nó bị giảm xuống. Mấy ngày đầu ba ba và anh Lâm gần như chẳng có thời gian để ý tới chúng nó, thậm chí cả cơm với nước xương hầm cũng không có, đổi thành bánh quy chó đã lâu không phải ăn.

Đâu Đâu và Mộc Mộc kháng nghị, chúng nó tuyệt thực, không ăn bánh quy cho. Cho đến tận hôm sau, Lâm Gia Nhạc đổi thức ăn cho chúng nó mới thấy “Ơ, so không ăn bánh quy thế, hai đứa chưa ăn gì sao?”

Thịnh Mặc đang soạn túi sách cho Thịnh Tiểu Phàm nghe cậu nói vậy cũng quay qua nhìn Đâu Đâu và Mộc Mộc trên ban công, hai đứa kia vẫn khôgn nhúc nhích, không giống mọi hôm sáng sớm đã đi lại quanh chân hai người “Chắc không phải Đâu Đâu với Mộc Mộc ghen tỵ chứ?”

Lâm Gia Nhạc có chút áy náy “Hai hôm nay em vội làm thủ tục chuyển trường cho Tiểu Phàm, không có thời gian làm xương hầm cho hai đứa, chắc là chúng nó dỗi rồi.”

Thịnh Mặc gật đầu “Chắc là vậy.”

Lâm Gia Nhạc kéo tay Thịnh Tiểu Phàm đến cạnh ban công “Tiểu Phàm, lại đây, gặp hai thành viên khác của nhà mình nào, hai đứa nó là Đâu Đâu và Mộc Mộc, chú với chú Thịnh nuôi chúng nó rất nhiều năm rồi, con có thích chúng nó không?”

Quả nửa những đứa trẻ đều thích chó, mà còn là loại cho to như thế, đương nhiên là vừa thích vừa sợ “Con sờ chúng nó được không?”

Lâm Gia Nhạc cười nói “Đương nhiên là được, Đâu Đâu và Mộc Mộc rất là ngoan. Lại đây nào, Đâu Đâu, Mộc Mộc, ra gặp anh Tiểu Phàm, nắm tay một cái nào.” Nói rồi xoa đầu Đâu Đâu.

Đâu Đâu cũng không ra vẻ, miễn cưỡng đứng lên, vươn chân trước, Thịnh Tiểu Phàm vui ra mặt nắm lấy. Sau đó là Mộc Mộc cũng giống ba ba của nó, chào Tiểu Phàm.

Lâm Gia Nhạc xoa đầu Đâu Đâu và Mộc Mộc “Hai đứa ngoan, để hai đứa thiệt thòi một tí, sáng nay ăn tạm bánh quy đi, trưa về sẽ hầm xương cho hai đứa ăn.”

Đâu Đâu và Mộc Mộc nghe thấy hai chữ xương hầm thì vẫy đuôi, đúng đúng đúng, phải được ăn xương hầm.

Đến trưa, Đâu Đâi và Mộc Mộc được ăn xương đúng như mong muốn. Hai đưa phát hiện hóa ra không phải chúng nó bị bỏ sang một bên, mà còn có thêm một người yêu thích chơi với chúng nó, đúng là tốt thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play