Phòng nghỉ của quản lý có điều hòa, gió lạnh thổi từng đợt xuống bàn trà, vô cùng mát. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, vì Thịnh Mặc còn phải lái xe nên cũng không uống rượu.
Lâm Gia Nhạc gắp một miếng tôm lên, vừa ăn vừa nhận xét “Con tôm này vừa non ngọt miệng, hình như có ướp qua rồi. Không biết làm sao mà làm được thế này nữa, lột vỏ cả hay là chỉ cắt ở lưng thôi?”
Thịnh Mặc chỉ biết ăn, chẳng làm bao giờ “Tiểu Lâm, cậu rất có hứng thú với nấu ăn nhỉ.”
Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng cười “Không hẳn, chỉ là lúc ăn được những món ngon thì muốn học cách làm thôi, sau này có thể tự làm đồ ăn ngon cho mình.”
Thịnh Mặc gật đầu “Cũng đúng, so với tôi là hơn nhiều lắm rồi.”
Lâm Gia Nhạc đột nhiên lại đỏ mặt, tôi thế này mà hơn gì chứ.
Thịnh Mặc nhìn cậu đỏ mặt mới biết mình nói sai “Tiểu Lâm, cậu đừng để ý, tôi nói thật lòng. Tôi cảm thấy việc biết nấu ăn thực sự rất giỏi, ít nhất cũng không phải phụ thuộc vào người khác. Ví dụ như tôi đây, không biết gì về việc nấu ăn cả, chỉ có thể ăn đồ người khác nấu, có gì thì ăn nấy, không có là đói chết. Lúc tôi đến Mỹ học, vì tôi không biết nấu ăn mà, ngày nào cũng phải chịu đựng hotdog, khoai tây chiên, gà chiên rồi bánh mì, ăn nhiều đến mức tôi muốn khóc. Sau không chịu được nữa tôi lại đến nhà ở các bạn học người Trung ăn cơm ké. Chẳng bảo lâu sau cái đại danh tham ăn của tôi, tất cả các bạn học Trung Quốc đều biết, anh danh một đời của tôi đều bị cái sự tham ăn này hủy rồi.” Nói xong Thịnh Mặc còn trưng ra vẻ mặt khổ qua.
Lâm Gia Nhạc cười lớn, một vị soái ca thế này, hóa ra chỉ là một tên tham ăn, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười.
Thịnh Mặc lại nói tiếp “Cũng vì thế mà tốt nghiệp xong rồi liền chạy về nước, rồi thì sống chết không chịu ra nước ngoài nữa.”
Lâm Gia Nhạc gắp cho Thịnh Mặc hai con tôm, nén cười nói “Thầy Thịnh, ăn tôm.” Người này thật đáng cảm thông mà.
Thịnh Mặc nhìn tôm trong bắt thở dài “Hừ! Hình tượng vĩ đại anh tuấn của tôi, cũng đã bị bữa cơm này tàn phá sạch rồi.”
Lâm Gia Nhạc cười đến đau hàm “Không đâu, tôi vẫn thấy Thầy Thịnh cao lớn oai hùng như trước mà. Anh yên tâm, Thầy Thịnh, sau này nếu không có chỗ ăn cơm thì cứ tới nhà tôi, tôi đảm bảo không nói anh tham ăn đâu. Nhưng mà giờ anh cũng ở trong nước rồi, cũng không thiếu chỗ ăn cơm đâu.”
Thịnh Mặc gắp tôm bỏ vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt xuốt “Cậu nói rồi nhé, lần sau không có chỗ ăn cơm là tôi đến chỗ cậu ăn ké đấy.”
Lâm Gia Nhạc sao có thể cự tuyệt “Cơm ở nhà tôi chỉ có rau dưa, nếu Thầy Thịnh không chê thì tới lúc nào cũng được.”
Thịnh Mặc liên tục lắc đầu “Không chê. Có ăn là tốt rồi, tuyệt đối không kén chọn.” Vài năm ở Mỹ đã khiến tật xấu kén chọn đồ ăn của Thịnh Mặc hoàn toàn biến mất, chỉ cần là đồ ăn không quá tệ thì anh đều có thể ăn. Hơn nữa theo trực giác của anh, tay nghề của Lâm Gia Nhạc, tuyệt đối sẽ có đồ ăn ngon. Nghĩ đến chuyện từ nay về sau đã có chỗ ăn cơm, khuôn mặt trở nên hớn hở.
Cơm nước xong, Thịnh Mặc lôi Lâm Gia Nhạc về nhà mình luôn, trong nhà còn đang có một cái miệng của Đâu Đâu kêu gào kìa. Lái xe giữa trưa ngày nóng nhất cũng không phải chuyện dễ chịu gì, dù đã có gió thổi nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng sức nóng bên ngoài. Hai người ngồi trong xe vẫn vã mồ hôi, cho nên chuyện đầu tiên Thịnh Mặc làm khi về nhà là mở điều hòa rồi lấy đồ để đi tắm.
Lâm Gia Nhạc gọi anh lại “Thầy Thịnh, đừng tắm vội, ngồi mát một lát đã, anh mồ hôi như thế mà tắm ngay thì dễ cảm lắm.” Lâm Gia Nhạc từ nhỏ trong nhà khó khăn, bà nội luôn lo lắng cậu bị bệnh nên những điều này dặn dò rất kĩ.
Thịnh Mặc lấy khăn lau mồ hôi “Được.” Nói rồi vào bếp lấy thức ăn của chó cho Đâu Đâu.
Lâm Gia Nhạc xách đồ ăn trong tay theo “Thầy Thịnh, anh cho nó ăn ít thôi, tôi có mua một ít xương, nấu một lát là nó ăn được.”
Thịnh Mặc cười tươi “Tốt rồi, cuối cùng Đâu Đâu cũng được cải thiện bữa ăn.” Nói rồi thả một ít đồ ăn vào bát của Đâu Đâu.
Đâu Đâu ở nhà một mình đến phát chán, nó thấy đồ ăn khô cũng không vội ăn mà cứ chạy vòng vòng quanh Lâm Gia Nhạc, thỉnh thoảng còn liếm lên tay cậu, anh trai này lâu rồi không tới, may mà trí nhớ nó còn tốt, vẫn còn nhớ người này.
Lâm Gia Nhạc vuốt đầu Đâu Đâu “Đâu Đâu ngoan, ra ăn thức ăn kia trước đi, lát nữa anh nấu xương cho.” Vì trời nóng, bộ lông dài của Đâu Đâu bị cắt quá nửa, nhìn nó có vẻ nhỏ hơn một trước một chút, nhưng cũng càng nhìn rõ thân hình tròn vo.
Lâm Gia Nhạc vào bếp, lấy nước trong bồn rửa sạch ốc đồng rồi lại lấy một chậu nước khác ngâm ốc đồng trong nước sạch, hôm nay có lẽ cậu sẽ ở lại đây đến hết buổi chiều, nếu không ngâm ốc đồng thì sẽ hỏng hết mất. Sau đó lại lấy xương thịt ra nấu, trong phòng bếp này có đầy đủ dụng cụ nấu ăn, chỉ là nhìn có vẻ chưa từng được sử dụng, cũng may còn có người đến quét dọn chứ không chắc phải có một lớp bụi phủ dày.
Thịnh Mặc tựa cửa phòng bếp nhìn Lâm Gia Nhạc đang bận rộn, rửa xương, lấy nước bật bếp, động tác thành thạo, giống như đang nấu ăn trong căn bếp nhà mình, khóe miệng anh hơi kéo ra nét cười. Đâu Đâu vẫn theo sau Lâm Gia Nhạc, giống như nó biết chỗ xương thịt đang nấu kia là dành cho nó, sủa vang hai tiếng, dáng vẻ vô cùng chờ mong.
Lâm Gia Nhạc đặt nồi xương lên bếp rồi trở lại phòng khách. Trong phòng khách có điều hòa bắt đầu trở nên mát mẻ. Cậu lại gần chỗ ăn của Đâu Đâu, lấy mấy miếng thức ăn khô trong bát đút cho nó “Đâu Đâu ngoan, ăn trước một chút cho đỡ đói đi, lát nữa ăn xương sau.” Đâu Đâu vô cùng nể mặt cúi xuống ăn đồ ăn trong tay cậu.
Thịnh Mặc vẫn nhìn cả hai, qua một hồi lâu mới đứng dậy đi tắm.
Lâm Gia Nhạc cho Đâu Đâu ăn, lúc quay lại không thấy Thịnh Mặc đâu, có lẽ là anh đi tắm. Cậu đứng dậy lấy chỗ hoa quả mình vừa mua ra, dưa hấu để lạnh ăn mới ngon. Cậu cầm dưa hấu đi đến chỗ tủ lạnh, cửa tủ lạnh mở ra, bên trong chỉ có một túi xúc xích nướng, mấy gói mì ăn liền, còn có vài lon bia và trà, thật sự là rỗng tuếch. Cậu đặt dưa hấu vào, đóng cửa tủ lạnh lại, rồi lại đi rửa hoa quả.
Thịnh Mặc tắm mát xong, thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, thấy Lâm Gia Nhạc đang bận rộn trong bếp “Tiểu Lâm, cậu đang làm gì đấy?”
Lâm Gia Nhạc quay lại thấy Thịnh Mặc trên tóc còn ướt nước, cười nói “Tôi đang rửa hoa quả.”
Thịnh Mặc nhíu mi khó hiểu “Rửa hoa quả cho muối làm gì?”
“Thêm muối thì rửa sạch hơn đó.” Lâm Gia Nhạc cúi xuống nghiêm túc chà xát mấy thứ hoa quả vài lần, sau đó đổi hai lần nước, cuối cùng mới vớt ra cho ráo nước rồi bày trang trọng lên bát.
Bình thường Thịnh Mặc chỉ để ý chuyện ăn, cũng không quan tâm nó được sắp xếp chuẩn bị thế nào, anh có chút kì lạ, sao Lâm Gia Nhạc lại biết nhiều như vậy, về những chuyện lặt vặt trong sinh hoạt, bình thường cậu ấy cũng khá bận, ngoài công việc còn cả học tập nữa, hơn nữa nghe nói từ nhỏ đã không sống cùng cha mẹ “Sao cậu hiểu biết về những chuyện sinh hoạt thường ngày thế?”
Lâm Gia Nhạc nở nụ cười “Thỉnh thoảng nghe mọi người nói, tôi sẽ nhớ thật kỹ.”
Thịnh Mặc thầm nghĩ, đúng là đứa trẻ có tâm.
“Được rồi, Thầy Thịnh ăn thử xem.” Lâm Gia Nhạc đưa một chén hồng đến trước mặt Thịnh Mặc, mỗi quả hồng đều tươi rói ngon mắt, vô cùng hấp dẫn, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy thèm rồi. Thịnh Mặc vào bếp rửa tay rồi cầm một quả lên. Lâm Gia Nhạc lại đưa cho anh cả bát “Anh cầm đi, tôi đi xem nồi xương.”
Nước trong nồi đã sôi sùng sục, mùi thịt thơm trước nay chưa từng có trong phòng bếp của Thịnh Mặc lại tỏa ra bốn phía. Đâu Đâu không nhịn được cứ quẩn bên chân Lâm Gia Nhạc cọ cọ vào cậu, thỉnh thoảng lại nhảy hai chân trước lên ngửi ngửi thứ trên bếp. Đâu Đâu đáng thương, từ lúc theo Thịnh Mặc còn chưa biết ăn thịt thế nào. Thịnh Mặc không nấu cơm, nên chỉ nuôi nó bằng thức ăn khô đóng gói, may mà nó không biết nói, chứ không nhất định sẽ kêu than. Người anh trai nó thích nhất này quả nhiên là phúc tướng, chỉ cần anh ấy đến, nó sẽ có thịt ăn.
Lâm Gia Nhạc đẩy Đâu Đâu xuống “Đừng gấp, Đâu Đâu, đợi một lát nữa mới được, cứ đợi đã.”
Đâu Đâu thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, ngay cả Thịnh Mặc cũng bị hương thơm dụ hoặc mà phải nuốt nước miếng, căn nhà trước này chỉ có mùi mì tôm ăn liền, còn chưa từng có hương thịt thơm đến vậy. Thịnh Mặc nghĩ, trong nhà có người nấu cơm, thật sự là một chuyện vô cùng ấm áp.
Trong một phòng có hai kẻ tham ăn là cảnh tượng thế nào? Đại khái hình dung thế này: Thịnh Mặc ngồi trên ghế sofa ăn hoa quả, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về một góc khác của phòng khách chỗ mà Đâu Đâu đang híp mắt gặm xương vô cùng vui vẻ. Trong lòng Thịnh Mặc tương đối bất mãn, bữa cơm đầu tiên Lâm Gia Nhạc nấu ở nhà mình vậy mà lại là cho Đâu Đâu, đến mình đây còn chẳng được ăn, thật sự là con chó tốt số mà.
Lâm Gia Nhạc tự ăn một ít hoa quả rồi lấy sách vở ra, mở đến từng chỗ chưa hiểu để Thịnh Mặc giảng cho. Thịnh Mặc không học thiết kế nội thất nhưng nguyên lý của thiết kế nội thất cũng là bắt nguồn từ thiết kế kiến trúc, cho nên anh cũng không khó lí giải. Hiện giờ Lâm Gia Nhạc vẫn trong giai đoạn nhập môn, cho nên cũng không cần phải hỏi đến Đới Khởi, Thịnh Mặc hoàn toàn có khả năng hướng dẫn cho cậu.
Thịnh Mặc giảng cho Lâm Gia Nhạc, học thiết kế nội thất thì đầu tiên phải hiểu được kết cấu không gian, bởi vậy cũng phải có khả năng cơ bản nhất là vẽ cũng chính là phác họa. Phác họa thiết kế, lúc còn ở trung học Lâm Gia Nhạc từng được học rồi, tuy không nghiên cứu sâu xa gì nhưng những vấn đề cơ bản thì vẫn biết. Có thêm sự hướng dẫn của Thịnh Mặc, chỉ cần học một vài buổi là có thể làm được tốt.
Đâu Đâu ăn no, nằm gác lên đệm ngủ say, trong lúc mơ còn không quên vươn đầu lưỡi liếm mép, tựa như còn muốn tìm lại hương vị của bữa trưa ngon lành. Thịnh Mặc nhẹ giọng giải thích những vấn đề khó hiểu cho Lâm Gia Nhạc, trong phòng thật sự yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên đứt quang của hai người thì cũng chỉ còn tiếng điều hòa đang chạy.
Một người nói chuyên tâm, một người học chuyên tâm, trời đã tối tự lúc nào. Đâu Đâu ngủ no giấc rồi, đứng dậy chạy đến bên cạnh chủ nhân, đã đến lúc nó được dẫn ra ngoài đi dạo rồi. Hai người lúc này mới giật mình thời gian trôi nhanh như vậy, Lâm Gia Nhạc hơi áy náy nói “Không ngờ lại muộn thế này rồi, làm phiền Thầy Thịnh suốt một buổi trưa, thật cảm ơn anh.”
Thịnh Mặc cười nói “Đâu có phiền gì, tôi cũng được ôn lại bài cũ một lần mà.”
Đâu Đâu ghếch hàm lên, đặt lên chân Thịnh Mặc, ý bảo phải ra ngoài chơi rồi. Thịnh Mặc nhìn sắc trời “Tiểu Lâm, ăn cơm chiều xong rồi về nhé.”
Lâm Gia Nhạc đã nghĩ phải cự tuyệt, đột nhiên nhớ ra cái gì đó “Tôi thấy nhà Thầy Thịnh cũng có đủ đồ dùng làm bếp, hay bữa tôi nay để tôi nấu ở đây đi.”
Thịnh Mặc cười tủm tỉm “Có thể nấu ăn ở cái phòng bếp của tôi sao?”
Lâm Gia Nhạc đứng lên, đi đến phòng bếp “Đồ làm bếp đầy đủ hết mà, gia vị thiếu cái gì thì lúc mua đồ ăn mua thêm là được.”
“Được, chúng ta cùng đi mua đồ ăn, tiện cho Đâu Đâu đi dạo nữa.” Thịnh Mặc đứng lên lấy chìa khóa và ví tiền. Lâm Gia Nhạc cũng thuận tay thu dọn sách vở của mình. Vì được ra ngoài nên Đâu Đâu vô cùng vui vẻ nhảy loạn lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT