Dịch: Lãng Nhân Môn

- Tối hôm đó tôi học trên lớp đến muộn mới về, lúc đi qua văn phòng cô Chu thì nghe thấy trong đó có tiếng gì quai quái.

Hoắc Chính thấy tôi không nói gì thì kể tiếp:

- Tôi còn tưởng trong phòng có trộm, bèn bám cửa sổ nhòm vào trong xem thế nào, không ngờ… không ngờ lại thấy cô Chu trần truồng nhìn máy tính tự sướng.

Nghe Hoắc Chính kể xong thì tôi cũng đứng hình, không ngờ Chu Mạn Như như băng như tuyết lại có thể làm chuyện như thế. Đã thế lại còn làm trong văn phòng nữa chứ, lẽ nào cô không sợ người khác thấy hay sao? Hay là Chu Mạn Như chỉ đứng đắn bề ngoài, còn thực ra trong xương tủy lại là một người đàn bà phóng đãng?

- Thấy chưa, tôi đã bảo tôi có nói ông cũng không tin mà!

Hoắc Chính tỏ vẻ đoán được rồi quay người định đi ra ngoài.

Tôi vội vàng kéo cậu ta lại:

- Ai bảo tôi không tin, chẳng qua tin tức sốc quá nên chưa đỡ được thôi.

- Ông tin á?

Giờ thì đến lượt Hoắc Chính giật mình.

- Có gì mà không tin, các cụ bảo đàn bà ba mươi như sói, đàn bà bốn mươi như hổ, cô Chu cũng gần ba chục rồi còn gì? Bình thường cô lại chẳng có người đàn ông nào để an ủi, n*ng tí thì cũng dễ hiểu mà.

- Đúng rồi, ông có thấy máy tính của cô Chu đang chiếu gì không?

- Không thấy, cô Chu che hết màn hình máy tính rồi, tôi chỉ thấy hình như có tiếng đàn ông truyền ra thôi.

Hoắc Chính vừa nói vừa quan sát tôi, ánh mắt cứ như là vừa phát hiện ra châu lục mới:

- Được lắm Triệu Kiện, tôi cứ ngỡ ông vẫn là một thiếu niên không hiểu sự đời, ai dè ông đã tanh thế này rồi!

Tôi bĩu môi, anh đây dù gì cũng đã chịch qua hơn chục ả đàn bà, đánh đồng với loại trai chưa bóc tem như chú làm sao được?

Nghĩ trong lòng như thế nhưng tôi lại chẳng dám nói ra lời. Dù sao trai bao cũng chẳng phải là nghề nghiệp đàng hoàng gì, người khác mà biết có khi còn nhổ nước miếng dìm tôi chết đuối luôn ấy chứ, không hẳn hoi là bị đuổi học ngay. Tôi không muốn một ngày nào đó phải kiếm ăn dưới cái nhìn khinh bỉ của mọi người đâu.

Tuy tôi không có được thứ tôi cần, thế nhưng Hoắc Chính lại cho tôi biết một tin tức gây sốc hơn thế nhiều lần. Túi chân gà của tôi lãi quá rồi. Giờ tôi nên suy nghĩ xem làm thế nào để được Chu Mạn Như để mắt tới thôi.

Chưa nói đến việc Chu Mạn Như hơn tôi tận sáu tuổi, mà cô còn là giảng viên và tôi là sinh viên. Mối tình này không những là phi công trẻ lái máy bay bà già mà còn là tình thầy trò nữa, nghĩ thôi cũng đủ biết là gian nan thế nào rồi.

Huống hồ trừ thời gian lên lớp thì tôi và Chu Mạn Như chẳng gặp gỡ nhau ở đâu nữa cả. Tất cả những gì cô nhận thức về tôi chỉ là biết có một thằng sinh viên như vậy mà thôi. Giờ mà muốn cô tự nhiên yêu tôi thì đúng là chẳng khác gì Nghìn Lẻ Một Đêm.

Tục ngữ nói rất hay, buồn ngủ gặp chiếu manh. Tôi đang sầu lòng vì không biết phải làm thế nào để ghi ấn tượng trong mắt Chu Mạn Như thì chị Du lại gọi điện cho tôi.

- Chàng Khờ của chị ơi, con đĩ họ Chu kia đang ở quán café Ấn Tượng Xưa, cưng mau qua đây đi!

- Em đến quán café làm gì? Uống café với cô ta à?

Tôi không hiểu logic của chị Du cho lắm, nếu chỉ muốn ngụy trang hiện trường tình cờ gặp gỡ thì chiêu này xưa như Trái Đất rồi.

- Đừng nói nhảm nữa, mau đến đi, chị còn có chiêu khác!

Chị Du nói xong, chưa đợi tôi trả lời đã cúp máy.

Tôi bất đắc dĩ cất điện thoại đi. May mà quán café Ấn Tượng Xưa cách trường cũng không xa, tôi đi bộ một lát là tới.

Từ bé đến giờ tôi còn chưa tới quán café lần nào. Bước vào lần đầu tiên, tôi chỉ thấy cái gì cũng mới mẻ. Và rồi tôi trông thấy Chu Mạn Như ngồi gần cửa sổ. Cô ngồi đó một mình, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười điềm tĩnh. Tôi chưa bao giờ thấy Chu Mạn Như cười, trong trí nhớ của tôi, cô lúc nào cũng lạnh lùng như một nữ thần băng giá, cứ như chữ “cười” không có trong từ điển của cô vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play