Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Tôi tên Triệu Kiện, là một tiếp viên nam, nói trắng ra chính là một gã trai bao để cho đám lắm tiền đùa bỡn.

Tôi tin rằng, sau lưng mỗi gã trai bao đều có một câu chuyện dài đầy máu và nước mắt không muốn cho ai biết. Để tôi kể cho mọi người nghe về chuyện của bản thân mình nhé.

Tôi vốn là sinh viên năm ba trong một ngôi trường đại học trọng điểm. Dựa vào danh tiếng của trường mình theo học và những kĩ năng chuyên nghiệp của bản thân, tôi tin rằng sau khi tốt nghiệp thì mình sẽ kiếm được một công việc cực kì ngon nghẻ.

Thế nhưng trời chẳng chiều người. Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày!

Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang bên tai tôi. Nhà tôi là gia đình đơn thân, chỉ có một mình mẹ tôi nuôi tôi từ nhỏ tới lớn. Tôi cảm thấy căn bệnh của mẹ liên quan mật thiết đến mình. Mẹ là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bà ấy.

Thế nhưng chỉ tính riêng phí dụng chữa trị thời kì đầu đã lên tới mấy vạn đồng, sau đó còn phải hóa trị và phẫu thuật, không có mấy chục vạn đắp vào đấy thì không xong.

Tôi chỉ là một thằng sinh viên khố rách áo ôm, đừng nói là mấy chục vạn, tôi còn chẳng có nổi mấy ngàn đồng trong túi nữa kìa. Ngay trong lúc tôi đang sầu đời như thế thì Lâm Hạo Đông tới tìm tôi.

Hoàn cảnh nhà Lâm Hạo Đông cũng tương đối khó khăn như nhà tôi. Thế nhưng chẳng biết anh ta trúng xổ số hay sao mà từ năm hai đại học đã thay da đổi thịt hẳn, từ đầu đến chân mặc toàn đồ hiệu. Tôi có xem trong tạp chí, chỉ riêng một món anh ta mặc trên người thôi cũng đáng mấy tháng tiền sinh hoạt của tôi rồi!

Nói thật là tôi chẳng quen thân gì lắm với Lâm Hạo Đông. Tôi không ngờ là anh ta sẽ tìm mình, càng chẳng ngờ anh ta lại có cách giúp tôi vượt qua cơn khốn quẫn!

Hôm đó, sau khi tan học, Lâm Hạo Đông hẹn gặp tôi ở khu rừng nhỏ trong trường. Ban ngày trong khu rừng này chẳng có ai, không biết vì sao anh ta lại chọn một chỗ như thế nữa. Nếu cho vay tiền thì sao phải hao tâm tổn trí như vậy chứ? Tuy tôi không hiểu gì cả, thế nhưng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này.

Vừa mới gặp mặt nhau, Lâm Hạo Đông đã chẳng nói chẳng rằng mà đánh giá tôi từ trên xuống dưới và đôi tay thì cứ sờ soạng khắp người tôi. Tôi gai hết cả người, nhưng vì có việc cần xin người ta nên đành nhẫn nhịn. Song tôi không ngờ Lâm Hạo Đông lại càng ngày càng quá đáng. Anh ta thò ta thò một tay xuống sờ thẳng vào “thằng nhỏ” của tôi luôn!

- Đậu má ông!

Thân dưới truyền tới cảm giác là lạ. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì mà quăng ngay cho Lâm Hạo Đôngmột đạp. Tôi thiếu tiền thật đấy, nhưng còn chưa hèn đến mức mặc cho một thằng đực rựa chơi cơ thể của mình!

Lâm Hạo Đông bị tôi đạp ngã xuống đất nhưng lại không tức giận như tôi dự đoán, mà trông còn có vẻ vui mừng. Vẻ mặt của anh ta cứ như thể vừa tìm được bảo bối gì hiếm thấy lắm vậy, làm cho tôi lạnh hết cả người, không nhịn được lại muốn đạp cho thêm một phát nữa.

- Dừng lại!

Lâm Hạo Đông vội vàng lăn ra sau một vòng để tránh né phát đạp của tôi rồi nói với vẻ hung hăng:

- Mẹ nó chứ, cậu còn cần tiền nữa không!

- Cần!

Tôi đáp lời theo bản năng, đồng thời cũng lấy lại tinh thần rồi âm thầm phỉ nhổ chính mình. Nếu có thể kiếm tiền thì bị sờ đôi ba cái có làm sao? Đâu có mất miếng thịt nào cơ chứ?

Làm như ban nãy thì mình thoải mái thật đấy, nhưng tiền cứu mạng kiếm đâu bây giờ?

- Anh Đông, nếu anh có thể giúp tôi việc này thì dù anh có đánh tôi, tôi cũng không đánh trả!

Tôi nhắm mắt lại, tỏ vẻ khẳng khái hi sinh.

Sau một quãng im lặng ngắn ngủi, Lâm Hạo Đông mới lên tiếng:

- Nếu bắt cậu làm trâu làm ngựa thì sao?

Làm trâu làm ngựa?

Tôi nhìn Lâm Hạo Đông với vẻ nghi hoặc, nhưng lại phát hiện ra anh ta cực kì nghiêm túc, chẳng giống đang nói đùa một chút nào. Chẳng lẽ anh ta định bắt tôi làm đàn em bưng trà rót nước cho mình à?

Trực giác của đàn ông nói cho tôi biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như thế, nhưng bây giờ không có gì quan trọng hơn sinh mệnh của mẹ tôi!

- Đừng nói là làm trâu làm ngựa, dù anh bắt tôi lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ chối đâu!



Sau ngày hôm đó, Lâm Hạo Đông vẫn không cho tôi câu trả lời chính xác. Mắt thấy thời hạn giao tiền cho bệnh viện đến mỗi lúc một gần, tôi gần như không còn hi vọng gì nữa. Đúng lúc ấy thì tôi lại nhận được tin nhắn của Lâm Hạo Đông. Việc làm cho tôi cảm thấy bất ngờ là lần này anh ta hẹn tôi ở Ngũ Quang Thập Sắc!

Ngũ Quang Thập Sắc là Night Club lớn nhất thành phố của chúng tôi. Nghe nói chỉ tùy tiện vào đó ngồi một tí thôi cũng mất tám trăm đến một ngàn đồng, nếu muốn uống thêm rượu nữa thì phải có điều kiện lắm mới gánh nổi chi phí. Bởi vậy mà nó nổi danh là một cái động đốt tiền ngầm.

Người ra vào Ngũ Quang Thập Sắc bình thường đều phải giắt túi hàng trăm vạn, còn hạng sinh viên mạt rệp như tôi thì thậm chí còn chưa được đến gần cửa nó chứ nói gì đến vào!

Tôi không biết Lâm Hạo Đông bảo mình đến Ngũ Quang Thập Sắc có chuyện gì. Tôi kháng cự nơi này từ trong tiềm thức, thế nhưng vì tiền thuốc men cho mẹ nên không thể không thỏa hiệp được.

Dù đã thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, nhưng khi đến cửa Ngũ Quang Thập Sắc và nhìn đám người ăn mặc hào nhoáng ra vào nơi đó, tôi vẫn không khỏi cảm thấy tự ti. Thậm chí tôi còn nhận ra mấy tay phục vụ ở cửa Club nhìn mình với ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Tôi cắm đầu đi vào như đi trốn. Không gian trong Club rất rộng, phải mất một lúc lâu tôi mới tìm thấy phòng bao mà Lâm Hạo Đông hẹn mình.

Tôi hít sâu một hơi, tự nhắc mình tuyệt đối không được kích động rồi mới đẩy cửa bước vào.

- Lâm Hạo…

Tôi còn chưa nói xong chữ “Đông” thì đã thấy một đám trai lơ non mỡ ngồi đầy sofa, thế là cả người đơ ra.

- Anh đẹp giai tìm ai thế?

Có lẽ họ cũng không ngờ là có người lạ xông vào đây. Chỉ có cậu trai trẻ ngoài cùng là phản ứng lại trước tiên.

Tôi nhìn số phòng trên cửa, do dự một lát rồi nói:

- Tôi tìm Lâm Hạo Đông.

- Lâm Hạo Đông là ai?

- Tôi nhớ hình như tên tiếng Trung của Mike là Lâm Hạo Đông thì phải?



Đám gà tơ trong phòng bao bàn luận rôm rả. Đúng lúc ấy, cánh cửa sau lưng tôi lại được mở ra. Người bước vào là Lâm Hạo Đông hẹn tôi hôm nay.

Tôi chưa kịp nói gì thì Lâm Hạo Đông đã kéo xềnh xệch tôi ra ngoài:

- Chẳng phải cậu cần tiền sao? Vừa hay có việc cho cậu làm tiền đây!

Làm tiền?

Tôi kéo ngược cánh tay của Lâm Hạo Đông lại:

- Anh Đông, không phải anh bảo tôi đến để cho tôi vay tiền à?

- Ai bảo tôi định cho cậu vay tiền?

Lâm Hạo Đông nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc:

- Gầm trời này làm gì có bữa cơm nào không mất tiền, chẳng phải hôm đó tôi đã nói rõ với cậu rồi hay sao?

Chưa cho tôi nghĩ kĩ lại thì Lâm Hạo Đông đã mở cửa một phòng khác rồi bước vào.

- Mike, cưng cho chị Tịnh ăn cái gì mà người chị như núi lửa sắp phun trào ra thế này? Chị khát cưng quá!

Phòng này còn rộng hơn phòng ban nãy. Trong phòng chỉ có một người phụ nữ. Nói đúng hơn, đó là một ả thiếu phụ quần áo xộc xệch, đang uốn éo trên sofa không ngừng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play