Lâm Đàm Đàm vui mừng một lát liền phát hiện một chuyện não nề, có thể dời sang bên này thì cô cũng đã đến lúc dời từ biệt sự sang đây. Lúc trước cô cũng muốn một căn hộ nhỏ, không ngờ hôm qua lại nhận nuôi một đôi ngỗng lớn, căn hộ nhỏ đủ rộng cho một người ở nhưng hai cái con kia biết thả đâu đây? Hơn nữa chúng nó còn muốn ngày nào cũng ngâm nước.
Lòng âu sầu, vừa về đã thấy... hay thật, hai con ngỗng lên bờ rồi.
Nói đúng ra là, chúng nó không cùng nhau lên bờ mà đang đánh nhau với Tam Căn, cả sân sau đã trở thành một mớ hỗn độn. Lúc Lâm Đàm Đàm về tới, Tam Căn cuối cùng không thể đánh lại hai con ngỗng béo, bị đè dưới chân ngỗng, giống như một con rắn nhỏ nằm dưới chân gà trống, dù vặn vẹo thế nào cũng không thoát ra được, khỏi phải nói nó thảm đến mức nào. Ngỗng đen vung đôi cánh lớn, nghểnh cổ, giương cái mỏ đen cứng rắn, hăng cái kêu “quác quác”.
Ngỗng trắng đang cân nhắc nên hạ mỏ xuống chỗ nào, một đám chuột biến dị vây quanh đó nhảy lên nhảy xuống hò reo ủng hộ.
Lâm Đàm Đàm: “...”
Lâm Đàm Đàm nâng trán: “Dừng lại hết cho chị.”
Đám động vật biến dị nhìn thấy cô, Tam Căn càng hăng say vùng vẫy, có vẻ như muốn vùng đến chỗ cô.
Lâm Đàm Đàm đi qua đánh mỗi con ngỗng một cái: “Làm gì vậy hả? Đồng minh với nhau mà hai đứa muốn ăn nó à?”
Nghe nói thức ăn của ngỗng là thực vật, rể cây dưới nước, mầm cây gì đó, tôm tép cũng ăn, Tam Căn dù không phải thực vật sống dưới nước nhưng chúng là ngỗng biến dị, nói không chừng thực đơn cũng đổi khác, Tam Căn còn béo tốt thế này...
Lâm Đàm Đàm vội bảo: “Bỏ ra, mau bỏ chân ra.”
Hai con ngỗng nhìn cô, lại nhìn cái rễ cây thật mập mạp, to lớn mình giẫm dưới chân, trông rất ngon nha, mắt hai con ngỗng đang đói đến mức mắt phát ra ánh sáng xanh lục nhưng cũng biết mình đánh không lại Lâm Đàm Đàm. Đây là người cho chúng nó ao để ngâm mình, đành miễn cưỡng bỏ chân ra.
Tam Căn lập tức nhào về phía Lâm Đàm Đàm, cuộn quanh người cô, nếu nó có mắt có miệng chắc là đã khóc um trời rồi.
Lâm Đàm Đàm bị nó cuốn lấy sắp đứng không vững được đánh vỗ làn da khô cứng dính đầy cát của nó: “Được rồi, được rồi, ngoan nào, còn chưa bị sao mà?” Nói rồi lại dạy bảo hai con thiên nga đây là bạn của chúng, không được đánh càng không thể ăn.
Cô cũng đã đoán được sự tình đầu đuôi thế nào rồi. Hôm nay cô ra ngoài, Tam Căn và lũ chuột biến dị không thể theo cô, Tam Căn tìm đến đám chuột biến dị để chơi chung, sẵn ngâm nước, ai ngờ lại gặp ngỗng mới tới, sau đó là một trận đại chiến hết sức căng thẳng.
Tam Căn mới hồi phục được hai cái chân bị cụt hơn một thước, sao có thể là đối thủ của hai con ngỗng.
Cô cũng ngoài ý muốn nhìn hai con ngỗng lớn, không ngờ chúng cũng rất mạnh mẽ. Nhưng hai con ngỗng mạnh mẽ sắp đói chết rồi, chúng kêu “cạc cạc” với Lâm Đàm Đàm.
Lâm Đàm Đàm đoán được ý chúng nó: “Không phải hai đứa nói có thể giải quyết vấn đề thức ăn à?”
Hai con ngỗng nhìn về phía Tam Căn.
“... Nó thì không được, bình thường mấy đứa ăn cái gì?”
Hai con ngỗng nhìn về hướng ngoài căn cứ, duỗi chiếc cổ dài, nhìn Lâm Đàm Đàm bằng ánh mắt đầy khát vọng, dường như muốn nói cô hãy mang bọn chúng ta ngoài căn cứ.
“Cái này cũng không được, hôm nay chị sẽ không ra ngoài nữa. Thôi, đừng buồn, để chị xem trong căn cứ có cái gì cho hai đứa ăn không.” Sau đó cô quay sang hỏi Tam Căn: “Tam Căn, trong căn cứ có chỗ nào có bèo hay không?”
Tam Căn không vui nghiêng cái rễ, hình như không muốn trả lời, nhưng nó là bé ngoan, nó tỏ ý muốn cô đi cùng nó, nó sẽ dẫn đường.
Tam Căn chui xuống đất, thường xuyên ngoi đầu lên để nhắc Lâm Đàm Đàm đuổi kịp nó, Lâm Đàm Đàm dẫn theo hai con ngỗng béo, hiệu xuất quay đầu tăng 200%.
Ngỗng không thể dễ dàng ẩn giấu thân mình của chúng như chuột biến dị, hình thể lớn, ấn tượng hình thể lớn, đi chậm chạp còn bay không nổi vẫn còn mới mẻ, Lâm Đàm Đàm phát hiện rất nhiều người nhìn chằm chằm thân hình rất có sức nặng của bọn nó, ai nấy đều lộ ra vẻ thèm ăn, cô cảm thấy nếu mình không đi theo, cứ để bọn nó tự ý chạy rong không chừng sẽ bị bắt trộm rồi nướng ăn luôn.
Tam Căn đưa tất cả lên núi, đúng lúc Chính Dương đại đội cũng ở sát triền núi này, trên núi có toàn là đá, căn bản đã hết đường, hai con ngỗng bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhiều lần Lâm Đàm Đàm cứ lo chúng nó sẽ té xuống, nhưng khát vọng đối với đồ ăn khiến chúng nó vẫn cố chịu đựng.
Trong bụi cỏ dưới những tảng đá đôi khi còn có một con rắn nhỏ nhảy ra, mấy con côn trùng bay lên, ngỗng không có hứng thú với rắn nhỏ, nhưng côn trùng... chúng nó sẽ tinh mắt nhanh mồm mổ một cái. Rắn nhỏ cũng không thoát được hôm nay, đám chuột biến dị nấp trong bụi cỏ lúc nào cũng có thể phi ra, mấy con nhào ra hai, ba lần đã có thể xé nát con rắn nhỏ ra ăn, trông thật hung tàn.
Cứ như vậy đi tới đi lui trên triền núi, cuối cùng cũng phát hiện ở một chỗ khuất có một bãi nước.
Hẳn là do nước trên núi đọng lại, không có dấu vết dòng nước rõ ràng, nhưng chỗ này là một mảng dốc thoải, tích tụ ra một bãi nước, nước chỉ khoảng lưng bàn chân, nhưng bùn đất rất xốp, giẫm vào sẽ thành một cái hố, hai bên bèo mọc xanh um, cũng không biết thuộc giống bèo gì.
Lâm Đàm Đàm hỏi hai con ngỗng: “Hai đứa ăn được cái này không? Trông có vẻ rất ngon.”
Hai con ngỗng đi vòng vòng mấy bận, đây cũng không phải món chúng thích ăn, nhưng mạt thế ập đến, chúng nó cũng đã quen ăn mấy thứ linh tinh. Ngỗng đen mổ vài ngụm trước, hương vị cũng được, dù sao cũng đều là cỏ... Nó bắt đầu ăn vui vẻ, còn thỉnh thoảng đưa mỏ xuống đất đào đào, không biết đang uống nước hay làm gì nữa, dù sao nó có vẻ rất vừa lòng, chất nước chỗ này cũng không tệ. Ngỗng trắng hình như không muốn nhưng vẫn dùng cái mỏ bẹt màu vàng mổ từng ngụm bèo để ăn, động tác nhã nhặn hơn.
Lâm Đàm Đàm cũng thở ra, thấy bọn nó ăn vui vẻ liền ngồi xuống một bên, lấy ra bao nhỏ cô hay mang theo, bên trong là một ít tinh hạch, đủ loại màu. Cô lục lọi, lấy ra một viên tinh hạch trong suốt không màu cho chuột đồng nhỏ trên vai mình, lại chọn một viên màu vàng cho Đại Khôi mập mạp, sau đó chọn thêm mấy viên cho mấy con chuột biến dị khác, những con còn lại không có dị năng thì vui vẻ dạo chơi khắp nơi.
Lâm Đàm Đàm cầm hấp thu một viên thủy hệ màu lam vừa tiếp tục xem phim điện ảnh.
Đúng lúc này, Diệp Tiêu gọi cho cô, hỏi cô đang ở đâu. Cô cười nói: “Đang ở trên núi thả ngỗng, chỗ này mọc rất nhiều bèo, bọn nó đang ăn.”
Diệp Tiêu nghĩ đến cảnh cô chăn nuôi ngỗng, nhịn không được cười hỏi: “Một mình em ở đó à? Từ Ly không đi theo em sao? Ở đó có an toàn không?”
“Em không cho Từ Ly theo, nhưng bên cạnh em có một đám bảo tiêu lớn lớn nhỏ nhỏ, anh đừng lo lắng.”
Diệp Tiêu hỏi rõ chỗ đó ở đâu, lát sau đi tìm cô.
Lâm Đàm Đàm mô tả đại khá chỗ mình đang ở.
Diệp Tiêu cúp máy, vẻ mặt trở nên dịu dàng, cô luôn khiến anh cảm thấy thư thái hơn, làm cho người ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, đương nhiên nếu có thể cùng cô hưởng thụ sự vui vẻ này anh thấy sẽ càng tốt hơn.
Diệp Tiêu không thể cưỡng lại mong muốn cùng cô nhàn nhã. Anh bước đi trên hành lang, nơi này là một tòa nhà bên cạnh khu biệt thự, từng cánh cửa phòng đối diện nhau, nhóm người Hàn Anh đã vào đây ở, có người vụng trộm nhìn anh, có người vội vàng rụt về. Diệp Tiêu khẽ nhíu mày, công năng của bộ đàm này vẫn quá kém, lúc nói chuyện còn có công năng phóng to âm thanh, anh phải kêu Giang Hiểu Thiên làm ra máy truyền tin mới thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT