Hàn Anh cười với Lâm Đàm Đàm: “Em gái, em không biết một con zombie cấp bốn đáng sợ đến chừng nào, sẽ giết chết bao nhiêu người đâu. Nếu để chúng nó tự do tiến hóa, một ngày nào đó chúng ta sẽ không thể đánh thắng được nó nữa, nên lúc còn cơ hội phải kịp thời giết chúng nó đi.”

Diệp Tiêu nhíu mày, đang định lên tiếng thì Lâm Đàm Đàm đã lạnh nhạt đáp: “Anh có tính giác ngộ cao như vậy thì khi nào đến thủ đô nhớ đánh nhau với chúng để làm gương cho binh lính nhé.”

Hàn Anh ngẩng đầu, nói như thể không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của cô: “Điều này đương nhiên rồi, tôi có năng lực đó tôi chắc chắn sẽ xông lên. Dù không có năng lực cũng phải thử xem, luôn phải có người hy sinh bản thân, nếu ai cũng co đầu rụt cổ thì nhân loại chẳng còn hi vọng nữa rồi.”

Lâm Đàm Đàm: “...”

Ra tên này là một kẻ lỗ mãng.

Cô quay mặt đi, không nói chuyện nữa, cũng ngưng trị liệu, dù sao máu cũng đã dừng chảy rồi. Loại người đầy nhiệt huyết và ý chí tiến lên này nên để anh ta dùng trái tim nóng bỏng của mình để tự chữa trị cho bản thân đi.

Sau đó Hàn Anh lại tiếp tục khuyên bảo Diệp Tiêu, mỗi lần mở miệng toàn là hiến dâng cho tổ quốc, vì nhân dân.

Diệp Tiêu thản nhiên nói: “Trước mắt em không định đi lên phía Bắc.”

Hàn Anh nhíu mày: “Anh biết cậu có mâu thuẫn với Mẫn Diên Đức, cậu cứ tới chỗ bọn anh, Tư Lệnh Từ rất coi trọng cậu. Hơn nữa, chúng ta đồng tâm hiệp lực, sẽ không như mấy kẻ bên phe Mẫn Diên Đức làm toàn những chuyện bẩn thỉu xấu xa, thủ đô thật sự cần dị năng giả mạnh mẽ.”

Lâm Đàm Đàm: Đồng chí, một kẻ muốn đào góc tường nhà người ta như anh có thể đừng nói ra vẻ đường đường chính chính như thế được không? Khuyên người ta góp một viên gạch cho thế lực của mấy người mà nói cứ như phấn đấu cho niềm hi vọng của toàn nhân loại ấy.

Cô không nhịn được mở miệng nói: “Chỗ này cũng cần Diệp Tiêu mà, người Ninh thị không phải người sao?”

Hàn Anh nhíu mày: “Anh bảo này em gái, bọn anh nói chính sự, em đừng xen mồm vào có được không?”

Lâm Đàm Đàm ngây người, Giang Hiểu Thiên đang vui vẻ nghe Hàn Anh giảng đạo như nghe thằng ngốc diễn trò hề cũng ngẩng đầu từ máy tính lên, Mai Bách Sinh đang lái xe cũng quay đầu nhìn lại, sắc mặt Diệp Tiêu cũng trầm hẳn xuống: “Hàn Anh!”

Anh khẽ quát lên, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu anh còn tỏ thái độ như vậy thì xuống xe ngay đi.”

Hàn Anh cũng anh với vẻ không dám tin, vốn đang ngồi dựa lưng cũng ngồi thẳng dậy.

Diệp Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, vừa rồi lúc anh ta lần đầu tiên gọi Lâm Đàm Đàm là ‘em gái’ anh đã thấy không hài lòng. Lâm Đàm Đàm là vảy ngược của anh, từ lúc người của Lý Quần đối xử lỗ mãng với cô, anh đã hạ quyết tâm sẽ không để bất cứ ai khinh miệt cô, không ngờ bây giờ người bạn anh vừa cứu về lại làm chuyện như vậy.

Diệp Tiêu đưa tay về phía Lâm Đàm Đàm, kéo cô lại để cô cách xa Hàn Anh một chút, đưa tay sờ tóc cô, anh nói với Hàn Anh: “Đàm Đàm là người quan trọng nhất trong đoàn đội của chúng tôi, không phải người anh có thể mở miệng kêu một tiếng ‘em gái’. Hơn nữa, dù là ai nói gì cô ấy cũng có tư cách phát biểu ý kiến. Hàn Anh, xin lỗi đi.”

Hàn Anh ngơ ra một lúc lâu, mặt chậm rãi đỏ lên: “Cậu, cậu...” Thế mà lại vì một đứa con gái mà làm mất mặt anh ta!

Nhưng anh ta cũng biết mình đang ở trên xe người, người ta còn vừa cứu nhiều mạng người của họ như vậy. Anh ta hiys sâu một hơi, nhìn Lâm Đàm Đàm, trầm giọng nói: “Cô Lâm, xin lỗi cô, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói những lời vô tâm, cô đừng để trong lòng.”

Lâm Đàm Đàm nhìn anh ta bằng cặp mắt khác xưa, một người trông lỗ mãng lại có thể cúi đầu như vậy, đúng là co được giãn được.

Câu “Đàn ông chúng tôi nói chuyện, một đứa con gái đừng nói chen vào” dù không tổn thương đến cô nhưng quả thật rất làm người ta mất hứng, cô cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa, nói với Diệp Tiêu một câu rồi an vị bên ghế phụ lái. Không có cô, Diệp Tiêu và Hàn Anh tuy cũng câu được câu chăng, nhưng không còn thân thiện như lúc trước nữa, không khí giữa hai người bạn cũ xa cách đã lâu nhưng quan hệ vẫn còn tốt đẹp vừa rồi cũng hoàn toàn lạnh xuống.

Trên đường về có gặp một ít zombie và động vật bị biến thành zombie, động vật biến dị, đều bị giải quyết dễ dàng, về đến căn cứ mới mười một giờ.

Xe trực tiếp chạy thẳng đến ngoài đại viện của đại đội Chính Dương, không láu vào. Hàn Anh xuống xe, dù trên mặt vẫn còn chút ngượng ngùng nhưng nhìn thấy một nơi như vậy, trên cổng lớn viến bốn chữ to “Đại đội Chính Dương”, chữ viết mạnh mẽ, có lực còn khá khí phách làm anh ta có chút kinh ngạc: “Đây là địa bàn của cậu à?”

Diệp Tiêu khẽ gật đầu.

Hàn Anh vừa nói vừa định bước vào: “Cậu sống ở đây không tệ nha!”

Đúng lúc này, Bạch Trừng dẫn người từ bên trong ra, mỉm cười chào hỏi Hàn Anh: “Đến đây, mọi người vất vả rồi, tôi đã chuẩn bị xong chỗ nghỉ chân cho mọi người, mời mọi người theo tôi.”

Nói rồi không đi về phía đại viện mà đi về một hướng khác.

“...” Hàn Anh chỉ chỉ vào đại viện: “Không ở lại đây sao?”

“À, chỗ này không phải, không có dư phòng ở, tôi đã chuẩn bị phòng ở chỗ khác, điều kiện cũng không tệ.” Bạch Trừng chu đáo giải thích, sau hai câu nói này, anh ta sâu sắc nhận thấy không khí hình như hơi là lạ, chủ yếu là giữa Hàn Anh và Diệp Tiêu có gì đó sai sai. Trước khi xuất phát Diệp Tiêu còn rất sốt ruột lúc này đừng ở một bên, vẻ mặt có hơi lạnh lùng, đối xử với Hàn Anh không thân thiện như trong tưởng tượng, cứ như đối xử với một người quen bình thường.

Anh ta có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói qua vài lời, còn nói thấy bọn họ có người bị thương, muốn phái hai dị năng giả mộc hệ đến giúp họ.

Vốn dĩ Lâm Đàm Đàm ở đây thì anh không cần phái người khác nữa, nhưng anh vừa thấy tình huống khác lạ liền lập tức sắp xếp chiêu này, hai người mộc hệ kia còn không phải người của tổ chữa bệnh mà vốn định lát nữa đến phòng khám bên ngoài mời đại hai người.

Lúc này Diệp Tiêu nói: “Ở đâu? Tôi dẫn họ đi.”

Bạch Trừng nói là tòa nhà bên cạnh khu biệt thự, Diệp Tiêu gật đầu, dẫn đám người Hàn Anh đi, Bạch Trừng đến hỏi Mai Bách Sinh chuyện gì đã xảy ra?

Mai Bách Sinh cười ha ha: “Nói thế nào ta, rồng có vảy ngược, ai động vào tất sẽ nổi giận. Em vẫn thấy câu nói này thật ngu ngốc, giờ xem ra quả thật có chuyện như vậy.”

Bạch Trừng vừa nghe liền hiểu, Hàn Anh có thể đã chọc tới Lâm Đàm Đàm rồi.

Cũng chỉ có nguyên nhân này, Diệp Tiêu mới có thể thẳng thẳn tỏ ra bực dọc với anh ta, sắc mặt cũng sẽ không khó coi đến vậy.

Qủa nhiên Mai Bách Sinh nói tiếp: “Tên kia miệng thối, nói chuyện thiếu tôn trọng với Đàm Đàm, đội trưởng rất tức giận.”

Bạch Trừng nhìn sang phía Lâm Đàm Đàm, thấy cảm xúc của cô không tệ, lúc này đang đi đến cửa đại viện, kinh ngạc xem cảnh tưởng bận rộn bên trong: “Đang dọn đồ rồi à?”

Bạch Trừng nói: “Đang chuyển đồ đến.”

“Không phải còn chưa đến thời gian định sẵn sao? Phòng ở xong rồi à? Không cần làm gì nữa à?”

“Đã xong rồi, việc cuối cùng là trang hoàng đơn giản, cái này để mọi người dọn tới tự làm đi, ai cũng muốn vào ở phòng mới mà.” Bạch Trừng cười nói với Lâm Đàm Đàm, nhưng cô nhìn gương mặt hồ ly của anh ta bỗng cảm thấy lộ ra thâm ý gì đó.

Quả nhiên, Bạch Trừng nói tiếp, sau khi những người này dọn đến đây, anh ta cho một nhánh tổ hậu cần tới dọn dẹp một ít phòng trống trong tòa nhà bên cạnh biệt thự cho mấy người Hàn Anh ở.

Lâm Đàm Đàm: “...”

Nên mới dọn trước cho người vô ở?

Bạch Trừng nói: “Anh tưởng có mấy trăm người, trong thời gian ngắn thật sự không kịp sắp xếp nên mới nghĩ ra cách này.” Không ngờ nhân số ít hơn dự đoán.

Đây là sự thật, nếu có tới mấy trăm người sẽ rất khó tìm chỗ ở cho nhiều người đến thế. Dù sao cũng là bạn cũ của Diệp Tiêu, điều kiện quá kém cũng không được, đại đội Chính Dương của họ có một đống phòng mới cũng không thể đưa họ đi ra lều ở, nhưng cho người ta vào ở đại viện... việc này khẳng định không làm được, dứt khoát chiếm trước đã.

Hơn nữa, Bạch Trừng đã có lòng, trước khi đám người Hàn Anh tiến vào căn cứ đã dọn xong đại viện rồi.

Lâm Đàm Đàm không biết anh ta tốn nhiều tâm tư như vậy, cô bước vào đại viện xem mọi người bận rộn, người ở gần đồ đạc ít thì tự mang tới đây, ai ở xa nhiều đồ hoặc cần chuyển gia cụ thì dùng xe kéo, xe đẩy kéo đến, ai có xe thì lấy xe chở, từng chuyến từng chuyến ở đồ vào đại viện.

Ai nấy đều mặt mày hớn hở, không chút mệt mỏi.

Trong đại viện có tổng cộng mười ba tòa nhà, đều chỉ cao sáu tầng, không phải họ không nghĩ đến chuyện xây cao, nhưng tài liệu thép có hạn, nhà càng nhiều tầng thì yêu cầu đối với công trình càng cao.

Từ tòa số một đến tòa số năm thuộc dạng ký túc xá độc thân, thích hợp cho một người ở, cũng có thể ở hai người, phòng chữ nhật hơn mười mét vuông, có ban công và toilet riêng, không có phòng bếp, muốn ăn cơm thì đến căn tin. Một tầng lầu có hơn hai mươi phòng ở, tòa nhà năm tầng này có thể sắp xếp cho 800 đến 1000 người.

Từ tòa số sáu đến tòa số 13 thuộc dạng căn hộ họ có hai phòng, thích hợp cho người một nhà chung sống. Mỗi căn hộ khoảng ba mươi mét vuông, một tầng có 16 nhà, mỗi nhà bình quân có bốn người, vậy có thể sắp xếp cho 3000 người.

Đương nhiên thực tế không thể tính như vậy, ví dụ như tổ trưởng tiểu tổ chiến đấu, chi tiêu cá nhân của cậu ta là một căn hộ nhỏ hai phòng, nếu là một người đàn ông độc thân, không quá chú ý đến điều kiện thì cậu ta có thể đổi sang sống một mình trong ký túc xá, nhường căn nhà nhỏ cho những người cần hơn. Có người ở tiểu tổ hậu cần, chi tiêu của họ chỉ bằng nửa phòng ký túc xá, nhưng người một nhà toàn là thành viên trong tổ, bọn họ gom lại có thể xin được một căn hộ nhỏ.

Tóm lại ngoài tính linh hoạt chủ yếu còn do cách chi tiêu của mỗi người. Nhưng ở trong phòng nhiều hay ít cũng phải giao điểm cống hiến, ở phòng lớn thì giao nhiều, ở phòng nhỏ thì giao ít, nhượng lại phòng lớn còn có thể nhận thêm chút trợ cấp, dù sao cũng không để ai phải chịu thiệt.

Dù tính như vậy vẫn còn hơn một ngàn người không có phòng ở, nên muốn ở lại trong đại viện còn phải xem may rủi, nhờ rút thăm, không may mắn chỉ có thể chờ đợt phòng ở thứ hai ở ngoài đại viện. Tuy rằng không được ở trong đại viện sẽ có chút thiệt thòi, hoặc làm người ta cảm thấy không an toàn mấy, nhưng sẽ có chút bồi thường, ví dụ như phòng khá lớn, tiền thuê cũng thấp hơn.

Dù sao phân phối phòng ở cũng có rất nhiều đường ngay lối rẽ, Lâm Đàm Đàm vừa nghe đã thấy đau đầu, cũng may phòng ở đã được sắp xếp ổn thỏa, hôm nay những người được phép vào ở đã có thể cầm thẻ phòng đi nhận phòng ở của mình rồi.

Lúc này, căn phòng trống nào cũng nhốn nháo cả lên, lấp đầy hơi người, chợt nghe có người kinh ngạc hô lên, nói sao cầu thang này rộng vậy, cửa sổ sáng sủa thế, mặt đất bằng phẳng ghê, còn có vòi nước và bồn cầu, không khác trước mạt thế là bao,... vân vân mây mây các loại.

Lâm Đàm Đàm nhìn mọi người bận rộn, nghĩ tới những căn nhà bên ngoài căn cứ, không khỏi cười lên. Phòng ở là nơi con người khát vọng nhất, nhất là khi rối ren nguy hiểm, có phòng để ở ai cũng cảm thấy an yên, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.

Giống như thế lực của bọn họ, ngày bọn họ thành lập người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói họ giống trống khua chiêng, nhân lực vật lực đều đặt vào phòng ở, lẫn lộn đầu đuôi. Bọn họ thì biết gì chứ? Kêu vang khẩu hiệu liệu có ích gì? Vẽ ra một cái bánh ngô có lợi gì chăng? Ngay cả phòng ở cũng không thể cho người ta ở được thì sao có thể đi được lâu dài?

Hơn nữa, chỉ cần không phải loại người bụng đầy dã tâm, nguyện vọng chính của đa số mọi người là có một cuộc sống tốt đẹp chứ không phải xưng vương xưng bá. Thế nên giúp mọi người sống tốt, đề cao chất lượng sinh hoạt và hoàn thiện các tiện ích mới là thật sự là điều quan trọng, đề cao thực lực, nâng cao uy vọng gì đó đều chỉ để phục vụ cho mục đích này.

Hàn Anh kia cứ luôn miệng nói người như Diệp Tiêu phải đến thủ đô mới không lãng phí. Lâm Đàm Đàm lại thấy anh ở Ninh thị dẫn dắt những người này có được mái nhà an yên cũng chẳng kém đến thủ đô hơn chục triệu người giết mấy con zombie.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play