Lâm Đàm Đàm vừa xem văn kiện vừa nghe Bạch Trừng giảng giải đủ loại quy tắc cho mọi người, trong lòng không ngừng tán thưởng, chế độ quản lý bán quản chế bán tự do này rất hay, việc này khiến đoàn thể không thể quá lười, cũng sẽ không nảy sinh oán hận vì bị quản lý quá chặt. Quan trọng nhất là bất luận họ làm gì, chỉ cần là việc có lợi cho đoàn đội đều có thể thu được lợi ích bằng nhiều cách khác nhau.
“Cuối cùng, còn một điều rất quan trọng, có lẽ mọi người vẫn còn đang thắc mắc tổ chấp pháp sẽ làm gì nhỉ?” Chờ Bạch Trừng nói xong, Diệp Tiêu tiếp lời: “Tổ trưởng tổ chấp pháp - Tần Hàn, mời cậu lên phát biểu vài câu về quyền hạn chủ yếu của các cậu.”
Tần Hàn kia lập tức đứng lên, Lâm Đàm Đàm vừa nhìn thì thấy anh ta có vẻ khá quen, là người được Diệp Tiêu cứu về từ Cục Công an ở Dương thị, nghe nói là quân nhân xuất ngũ. Người này toàn thân chính khí, vẻ mặt nghiêm túc phát biểu phạm vi quyền hạn của mình.
Tóm lại là họ chuyên phụ trách những chuyện như trộm đạo, cướp bóc, ẩu đả, không tuân theo quy tắc hoặc làm ra những chuyện làm ảnh hưởng xấu đến lợi ích của tập thể. Chỉ cần bắt được, có chứng cứ rõ ràng sẽ căn cứ vào quy định của đại đội để tiến hành xử lý, cần phạt tiền thì phạt tiền, cần đuổi thì đuổi, thậm chí còn có ngục giam chuyên dành cho những người vi phạm, còn phải làm lao động cải tạo, nếu làm ra những sự kiện ác độc như giết người sẽ bị xử bắn.
Anh ta dứt lời, cả phòng họp rơi vào im lặng, không ít người nhìn nhau rồi châu đầu ghé tai, đoán là họ không ngờ còn có chuyện quản lý thế này.
Nếu xếp hạng những mặt nào bị mạt thế tàn phá nghiêm trọng nhất, tư pháp tuyệt đối có thể xếp hạng đầu. Nhìn căn cứ Ninh thị này xem, dù đám người Đinh Cẩm Ba đã đánh giá nơi này rất khá, nhưng quy phạm kỷ luật trong toàn căn cứ vẫn rất tệ, không ít người đã bị đánh, cướp, giết.
Nhưng căn cứ cũng không có dư thừa nhân lực để quản lý những chuyện này, họ có thể làm gì những kẻ vi phạm pháp luật kia chứ? Nhốt chúng còn phải lo ăn, họ nào có nhiều lương thực để lãng phí đến thế. Vậy nên tội nhẹ thì bắt phạt tiền, phạt bằng lương thực vật tư, tội nặng thì giết luôn cho xong chuyện, cũng xem như giết gà dọa khỉ để làm làm những kẻ khác kinh sợ.
Diệp Tiêu không phải người quản lý căn cứ, tạm thời không cần sầu lo về mặt này, nhưng không có quy định thì chẳng thành khuôn phép, đoàn thể trong tay anh vẫn nên có chút biện pháp khiển trách.
Diệp Tiêu nói: “Đây là thời kỳ đặc thù, những điều lệ và chế độ ở đây chắc chắn không thể rập khuôn như trước mạt thế, nhân viên tư pháp chuyên nghiệp thuộc tổ chấp pháp và tăng giảm điều lệ tùy theo tình hình thực tế của căn cứ. Đương nhiên ai cũng có thể góp ý thẳng thắn, nếu thấy không ổn cứ mạnh dạn bày tỏ ý kiến, đương nhiên, sau khi kết thúc thời gian đưa ra ý kiến, quy định sẽ chính thức được xếp vào trong luật lệ của đại đội, tất cả mọi người đều phải tuân thủ. Nếu có ai không thể chấp nhận điều này có thể rời khỏi đại đội Chính Dương bất cứ lúc nào.
Không ai lên tiếng, hơn nữa vì anh nói những lời này, bầu không khí trong đoàn thể càng trang nghiêm hơn, hội nghị cũng đến lúc kết thúc. Diệp Tiêu nói thêm lời cuối, khu nhà ở vẫn còn chưa xây xong, trước mắt mọi người tiếp tục ở yên chỗ của mình, đến khi có thể chuyển vào mọi người sẽ thống nhất di dời.
Sau đó, Bạch Trừng gọi từng tổ trưởng lên nhận danh sách, các tổ trưởng sẽ tìm đủ tổ viên của mình, cần nói chuyện thì nói, cần động viên thì động viên.
Lâm Đàm Đàm chỉ có mười mấy tổ viên, phần lớn là những người làm việc cho phòng khám bên cạnh khu biệt thự, đương nhiên không cần phải nôn nóng hay sốt ruột đến động viên gì. Cô đang nghĩ đợi phòng khám trong căn cứ Chính Dương xây xong, sau khi khai trương phải sắp xếp mười mấy người này thế nào.
Phòng khám bận hay không bận phải xem số đội viên bị thương hoặc sinh bệnh có nhiều hay không? Chỉ khám và chữa bệnh trong đội sẽ không được bao nhiêu thù lao, dù sao giá nội bộ cũng là giá hữu nghị, thu chút tinh hạch tượng trưng, chỉ đủ bù lại năng lượng đã tiêu hao, cho nên vẫn phải triển khai phòng khám bên ngoài, kiếm một khoảng thu nhập thêm?
Nếu chỉ dựa vào án lệ của tổ trị liệu, có thể nhận trợ cấp đãi độ của đại đội nhưng cũng chỉ có thể cho tổ viên cuộc sống bình thường, muốn nâng cao chất lượng sinh hoạt, thậm chí là địa vị của tổ thì còn phải xem tổ trưởng cô đây phát huy được gì ở mặt khác, tổ nào cũng như vậy cả.
Vấn đề là quá ít người, chỉ sợ tổ nghiên cứu và phát triển vũ khí của Từ Thấm còn nhiều người hơn cô, việc này cũng quá khó coi rồi. Sau khi tan họp, Diệp Tiêu bận rộn, Lâm Đàm Đàm lập tức gọi Minh Trạch ra ngoài bàn xem có cách nào để thu hút nhân tài vừa có năng lực vừa đáng tin cậy.
Minh Trạch cũng luống cuống: “Hay chúng ta tìm thuê những dị năng giả mộc hệ cũ ở phòng khám?”
Lâm Đàm Đàm ngẫm lại hình như chỉ có thể như vậy, chỗ đó chí ít cô cũng đã tiếp xúc nhiều với họ, cũng hiểu biết một ít, tương đối dễ quan sát.
“Đại đội cũng muốn nhận thêm nhiều người, tổ trị liệu chúng ta cứ dán thông báo chiêu mộ thôi.” Lâm Đàm Đàm thở dài: “Em vốn nghĩ Thiệu Bình không tệ, nào ngờ… nhân tài hiếm có mà.”
Minh Trạch đơ ra, cúi đầu gọi: “Cô Lâm…”
“Cứ kêu em là tổ trưởng, đừng gọi cô Lâm, cô Lâm nữa.” Lâm Đàm Đàm sửa lời anh ta.
Minh Trạch nghe lời sửa lại: “Tổ trưởng, có chuyện này anh muốn nói cho em biết.”
Anh ta nghiêm túc như vậy khiến Lâm Đàm Đàm cũng nghiêm túc hẳn lên.
Chuyện cũ của Minh Trạch rất đơn giản, anh ta mồ côi mẹ, hai ba con sống nương tựa vào nhau. Ba anh ta gặp tai nạn xe cộ, bị tông chết, người gây họa say rượu lái xe, do trong nhà có tiền nên có thể ép sự tình xuống.
Minh Trạch luôn nhớ thù này, lớn lên làm bác sĩ, gặp lại kẻ gây tai nạn kia, trong cơn hận thù, anh ta biết rõ người ta bị suy tim, còn bị táo bón trường kỳ nên thay đổi thuốc táo bón, sau đó không lâu, người nọ vì táo bón nên dùng sức quá độ, cuối cùng nhồi máu cơ tim rồi chết.
Lâm Đàm Đàm: “…”
Vẻ mặt Lâm Đàm Đàm có chút kỳ quái: “Táo bón quả thật rất đau khổ.” Lúc trước cô đã gặp nhiều bệnh nhân giàu có nhưng luôn bị táo bón, uống đủ loại thuốc, ban đầu có chút hiệu quả nhưng càng uống càng mất đi công hiệu, cuối cùng phải tìm đến cô. Sau khi được cô điều dưỡng, nghe nói vài ngày có thể thả ra vài cân “bánh”, xong rồi cả người nhẹ hai, ba mươi cân, khí sắc cũng tốt hơn, bụng không còn trướng, khẩu vị cũng tăng, lúc tái khám còn khóc nức nở tạ ơn cô, có thể thấy họ đau đớn biết bao nhiêu.
Minh Trạch: “…” Đây là trọng điểm à?
Lâm Đàm Đàm nhìn Minh Trạch với ánh mắt phức tạp, cô thở dài: “Việc này em không tiện đánh giá, trước mạt thế luật pháp không thể chế tài anh, bây giờ cũng sẽ không thể vì vậy mà bắt anh chịu chết, sau này đừng tái phạm, nếu anh còn hại người dưới sự quản lý của em, em chỉ có thể mời anh rời đi.”
Minh Trạch hổ thẹn: “Không đâu, người đó thiếu ba anh một mạng, còn cố tình tránh khỏi luật pháp chế tài nên anh mới…. Những người khác không thù không oán với anh, anh sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy nữa.”
Lâm Đàm Đàm giơ tay vỗ vai anh ta: “Chuyện trước kia em mặc kệ, nhưng bây giờ thời thế khác rồi, cặn bã cũng bắt đầu tăng lên, nếu gặp phải kẻ xấu cũng không thể nén giận được, kẻ đáng chết thì phải giết, nhưng không nên dùng dị năng vốn nên dùng để cứu người đi giết người, bị nghiện hoặc để lại ám ảnh tâm lý sẽ không tốt đâu nhỉ?”
Minh Trạch mơ hồ: “Vậy phải làm sao?”
“Anh nói với em, em đổi dị năng khác giết hắn.” Lâm Đàm Đàm cười híp mắt.
Minh Trạch đã hiểu ra, vị tổ trưởng này của mình là một người hung hãn.
Nói ra bí mật dưới đáy lòng, anh ta đã thấy dễ chịu hơn, cũng không cần sợ sau này sẽ có người dùng việc này để uy hiếp anh ta nữa. Anh ta biết mình có tội, nhưng anh ta cũng rất ích kỷ, không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại, anh ta sẽ cứu thật nhiều thật nhiều người để bù đắp cho tội lỗi dùng chức nghiệp của mình để giết người, nếu bù không đủ vậy chờ đến khi anh ta chết cứ tìm anh ta tính sổ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT