Lâm Đàm Đàm xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, tổng cộng có ba tầng, tuy chỉ quét xi măng, không có sơn hay thiếp gạch men sứ, nhưng tòa trước mắt vẫn khí phái hơn những tòa kiến trúc sứt mẻ hay những tòa nhà tạm bợ của xóm nghèo trong căn cứ.
Lầu một được xây vừa cao vừa rộng, có một phòng họp lớn chứa được cả trăm người, ngoài ra còn một phòng họp nhỏ và một phòng khách.
Lầu hai, lầu ba đều là chỗ làm việc, chia ra nhiều văn phòng có chức năng khác nhau: quản trị nhân khẩu, quản lý vũ khí, phân phối vật tư và tài nguyên, phụ trách kho hàng, bảo đảm việc chữa bệnh, cố vấn dị năng, phụ trách chức vụ chức nghiệp, trông coi các chợ mua bán,…
Những văn phòng đó không chỉ được trát xi măng còn được quét sơn lót, cửa sổ cũng là cửa sổ, cửa nhôm, tất cả đều có dạng vuông vức, sáng sủa.
Lâm Đàm Đàm đi dạo trong khu vực này mấy vòng, cảm thấy ngạc nhiên: “Làm tốt quá rồi.” Tòa công sở bên Lữ Kiếm Bình cô từng đến cũng không tốt như vậy.
Diệp Tiêu ở sau lưng cô cười nói: “Sau này nơi đây sẽ là mặt tiền của chúng ta, đương nhiên phải bỏ công sức ra, do thời gian gấp rút, vật liệu cũng có hạn nên miễn cưỡng làm cho dễ nhìn thôi, sau này có cơ hội phải làm tốt hơn nữa.”
Lâm Đàm Đàm nói: “Bây giờ đang trong tình huống đặc thù, như vậy đã tốt lắm rồi.”
Xuống lầu, Diệp Tiêu chỉ vào tòa nhà lớn bên trái tòa nhà trung tâm, đang xây tầng hai: “Đó là phòng khám của em.”.
||||| Truyện đề cử:
Tiểu Ma Vương Tìm Chồng Cho Mẹ |||||
Lâm Đàm Đàm kinh hỉ: “Kích cỡ thế này, có hơi lớn không?”
“Cứ xây đi đã, em muốn mở phòng khám lớn thì mở lớn, nếu muốn mở phòng phám nhỏ thì phần không gian còn thừa lại vẫn có thể dùng vào mục đích khác. Tòa nhà nhỏ phía sau phòng khám là nơi nghiên cứu phát triển vũ khí.” Diệp Tiêu chỉ vào tòa nhà lớn bên phải: “Bên kia là căn tin, khu mua bán, nhà máy nước.”
Lâm Đàm Đàm nhìn sang tòa đang xây đó, phía trước vẫn chưa có gì, lúc này còn đang dựng tầng một.
Phía sau tòa nhà trung tâm còn một mảnh đất lớn, cũng đang dùng để xây dựng nhà ở, chỗ này phần lớn sẽ là khu dân cư, còn lại là mấy cái nhà lớn, đó là kho hàng chuyên cất lương thực, vũ kh và các loại vật tư khác, đã xây xong, cũng đã có người canh gác.
Phần sau đó nữa, nơi tiếp giáp với núi là một khu gieo trồng không lớn không nhỏ.
Mặc dù cô đã được biết sơ qua về bố cục của nơi này, nhưng được nhìn tận mắt, tâm trạng Lâm Đàm Đàm vẫn có chút cảm giác khác lạ, cảm giác như đang từng chút từng chút xây dựng khu nhà của chính mình.
Diệp Tiêu nhìn cô, bỗng hỏi: “Đàm Đàm, em nghĩ chúng ta nên đặt tên là gì?”
“Hả?”
“Người ta đã đặt tên Thanh Anh hội, Hồng Ưng bang, chúng ta cũng phải có một cái tên mới được chứ.”
Lâm Đàm Đàm lên cơn: “Thanh Long bang.”
Diệp Tiêu: “…”
“Ha ha ha, đùa thôi, anh cảm thấy tên nào thì hay?”
Diệp Tiêu không muốn những cái tên đậm chất thổ phỉ như vậy, cũng không muốn đặt những cái tên có sắc thái chiến đấu như Phi Ưng, Liệt Hỏa gì đó. Anh muốn đặt một cái tên cho người ta hướng tới hy vọng, đoàn kết. Vốn định dùng hai chữ “Triều Dương” (sớm mai, hướng về phía mặt trời) nhưng cảm giác khí thế quá yếu, nên cố tình giữ lại chữ “Dương”, ý nói mặt trời là hy vọng.
“Chữ ‘Dương’ cũng hay, rất chính khí, ấm áp.” Lâm Đàm Đàm nói.
Diệp Tiêu vừa nghĩa: “Vậy đặt tên là ‘Chính Dương’ đi.”
Lâm Đàm Đàm ngẩn người, cái tên vài năm sau mới xuất hiện ở mạt thế vậy mà lại xuất hiện lúc này, cô lập tức nở nụ cười: “Rất tốt, bất cứ khi nào tâm hồn vẫn luôn có chính khí, làm một người chính trực, vĩnh viễn luôn ôm ấp hy họng và nỗ lực vì nó. Ngụ ý rất hay.”
Diệp Tiêu cũng cười, họ quả nhiên có suy nghĩ giống nhau.
Một lát sau, người ngày càng nhiều, Diệp Tiêu dẫn Lâm Đàm Đàm đến phòng họp lớn.
Trên đài có một loạt bàn dài, đối diện vị trí bên dưới. Lâm Đàm Đàm bị đưa thẳng lên ngồi bên trên, sau đó một đám người đi tới, có những người cô quen như Tưởng Trung Ý, Minh Trạch, Dương Tâm Ngữ, Triệu Nhất Đan, Phàm Phương,…Phần nhiều là những người không quen.
Hôm nay những người có thể góp mặt ở đây đều là thành viên cốt lõi, đám người ngồi xuống chỉnh tề, Diệp Tiêu bắt đầu nói chuyện. Trước tiên, anh nói sơ lược về tình hình trên thế giới và tình huống của quốc gia: Nhân dân toàn cầu đã có bao nhiêu người mất đi? Nhân dân cả nước đã có bao nhiêu người ngã xuống? Có bao nhiêu tỉnh thành không còn chính quyền tồn tại nữa? Thủ đô - trái tim của tổ quốc cũng đang rơi vào hỗn loạn. Hiện nay, mỗi nơi trên đất nước lại chia ra nhiều căn cứ và hình thành nên thế lực mới, trong đó chỉ có khoảng một nửa là do nhà nước quản lý.
Lâm Đàm Đàm nhìn anh, cũng không biết anh tìm đầu ra những tin tức tường tận như vậy, tóm lại chỉ có một ý, bây giờ điều kiện sống ác liệt, zombie, động vật biến dị, thậm chí cả sự sống của chính con người cũng bị đe dọa, muốn sống sót thì chúng ta phải chung tay đoàn kết.
Bla bla một tràng nhưng không có một câu vô nghĩa, lần đầu tiên Lâm Đàm Đàm biết Diệp Tiêu lại có tài ăn nói tốt như vậy, quả thực y như một đại hội động viên, khiến nhiệt huyết của người nghe sôi trào hừng hực, cả đám người dưới đài rất kích động, chỉ thiếu điều đứng lên hô khẩu hiệu nguyện đầu rơi máu chảy vì xây dựng quê hương.
Cô không khỏi nhớ tới, lần đầu cô thấy Diệp Tiêu phát biểu là lúc cô còn rất nhỏ, cái cô xem là tư liệu hình ảnh duy nhất của anh để lại, chỉ ngắn ngủn một phút, hình ảnh trong video cũng rất mơ hồ, nhưng những lời nói khí phách mạnh mẽ của người đàn ông này đã khiến cô sùng kính, trở thành ánh đèn, thành người dẫn đường giúp cô vượt qua giai đoạn gian nan, đau đớn đến mức muốn từ bỏ cuộc sống.
Mà bây giờ, khi chính mình ngồi tại hiện trường, cô hơi ngẩn ngơ, có chút thổn thức, nhiều hơn nữa là sự tự hào phát ra từ nội tâm.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng tổng kết lại, nói từ hôm nay trở đi, đại đội Chính Dương của bọn họ sẽ chính thức thành lập, những người đang ngồi tại đây đều là nguyên lão của Chính Dương, phải đoàn kết, nhất trí, v.v.
Tất cả mọi người kích động, đồng loạt vỗ tay.
Sau đó là phân chia chức năng.
Trước khi phân chia chức năng là màn tuyên bố bốn vị lãnh đạo.
Diệp Tiêu đương nhiên là đội trưởng, Bạch Trừng là đội phó, Từ Thấm cũng là đội phó, Lâm Đàm Đàm…
Gì? Lâm Đàm Đàm nghe thấy tên mình, có chút kinh ngạc nhìn sang Diệp Tiêu. Mình cũng làm đội phó?
Nhưng cô và Từ Thấm chủ yếu chỉ làm đội phó vinh dự, đảm đương vị trí chức năng.. Cô phụ trách toàn bộ về phương diện chữa bệnh và liên quan đến cố vấn dị năng, Từ Thấm sẽ đảm đương việc nghiên cứu phát triển vũ khí, đều là những bộ phận tương đối quan trọng.
Người lãnh đạo chân chính vẫn là Diệp Tiêu và Bạch Trừng. Diệp Tiêu đảm nhiệm các quyết sách, Bạch Trừng quản lý các mặt khác, về cơ bản là… cái gì cũng quản, là người quản lý chân chính, những việc này cũng giống như trong trí nhớ của cô.
Tiếp theo là phân chia tổ chiến đấu, tổ chữa bệnh, tổ gieo trồng, tổ hậu cần, tổ kiến trúc, tổ tin tức khoa học kỹ thuật, tổ nghiên cứu và phát triển vũ khí, tổ chấp pháp, tổ quản lý hành chính, v.v Những danh sách đó là do Bạch Trừng báo, có danh sách quá dài anh ta lược qua luôn, nói sẽ dán công khai sau.
Lâm Đàm Đàm vừa lấy danh sách xem, ghê thật, lúc trước Diệp Tiêu nói thành viên chủ chốt có hơn 2000 người, phân đều vào các tổ, ai cũng có việc, bao gồm cả người nhà của họ cũng được phân chia vào tổ hậu cần.
Cô vừa tìm được tổ chữa bệnh của mình, tổ trưởng đương nhiên là cô, tổ phó là Minh Trạch, mặt sau danh sách chỉ có mười mấy người, nhìn qua toàn là dị năng giả mộc hệ quen mắt, là những người lúc trước cô từng hội họp với họ. Cô thở dài, tổ chữa bệnh của cô thật là nhân khẩu ít ỏi, nhân tài thưa thớt.
Mỗi tổ viên trong các tổ chức năng đều phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của thành viên trong đại đội Chính Dương.
Ví dụ như tổ chiến đấu còn được chia ra nhiều nhóm, hôm nay nhóm này ra khỏi căn cứ, ngày kia nhóm nọ tuần tra trực đêm, tất cả sẽ luân phiên nhau. Trong phiên trực phải nghe theo mệnh lệnh, đến thời gian nghỉ ngơi muốn làm gì thì làm. Hoặc như tổ chữa bệnh, hôm nay cần ai đó trực ban xem bệnh bao lâu, tan ca thì anh muốn ra ngoài làm việc riêng hay về nhà ngủ gì cũng được. Hay như một cô gái có dị năng hệ thủy được phân vào tổ quản lý hành chính, ngồi văn phòng làm việc, lúc tan làm có thể đi bán nước để đỡ đần chi phí trong nhà, việc này hoàn toàn được phép và rất được hoan nghênh.
Đương nhiên, bởi vì chức vụ khác nhau nên có thể thù lao kiếm được cũng khác biệt. Ví dụ như tổ nghiên cứu và phát triển vũ khí có thể được ở phòng tốt hơn tổ hậu cần, người ở tổ chiến đấu sẽ có những ưu đãi hơn người ở các tổ khác.
Cho nên họ luôn khuyến khích mọi người nỗ lực, phát huy tiềm năng của mình để dược điều sang tổ tốt hơn.