Diệp Tiêu nghe xong, im lặng một lúc rồi đáp: “Được thôi, nhưng các người phải thả người trước.”
Đinh Cẩm Ba sắp kích động đến phát điên, cảm thấy sao nãy mình đòi ít quá, muốn thêm nữa, nhưng gã cũng sợ có trá nên trước khi rời căn cứ nhất quyết không thả người.
Diệp Tiêu lại nói Minh Trạch là dị năng giả mộc hệ, không có năng lực tự vệ, anh không đồng ý để họ dẫn anh ta ra khỏi căn cứ, nếu cảm thấy sợ thì đổi con tin.
Đinh Cẩm Ba đảo mắt, hỏi với vẻ thăm dò nhưng giọng điệu lại khá càn rỡ: “Nếu là con tin thì ai có thể đảm nhận cái vai này bằng thượng tá Diệp được chứ, cậu tới đổi cho tôi yên tâm đi?”
Tên thủ lĩnh này, ánh mắt Diệp Tiêu lóe sáng, miệng cười, giọng lại lạnh như băng: “Được.”
Tắt máy, Diệp Tiêu nắm tóc Thiệu Bình đập anh ta vào tường mà không thèm nháy mắt một cái, cú va chạm khiến người vô dụng như gã ngất lịm. Sau đó, anh kéo Bạch Trừng đang trăm công nghìn việc về.
Bạch Trừng vừa nghe chuyện, kinh sợ nói: “Cậu muốn đi làm con tin? Cậu điên rồi à?” Anh ta lập tức nghĩ lại: “Không, tất nhiên cậu không điên, cậu định tự mình tóm gọn cả đám?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Tôi không đi một mình, một là không thể đảm bảo an toàn cho Minh Trạch, hai là không dám chắc có thể giết hết đám người đó. Đây là biện pháp ổn thỏa nhất.”
Bạch Trừng ngẫm nghĩ: “Cậu muốn bọn tôi phối hợp thế nào? Đến lúc đó lấy gì làm hiệu?”
Diệp Tiêu im lặng không nói.
Bạch Trừng nhíu mày: “Cậu không định một mình qua đó chứ? Cậu mà đến đó chuyện đầu tiên họ làm sẽ là phế cậu. Nếu cậu định vừa gặp đã ra tay thì bọn họ có ít nhất năm người, trong đó còn có kẻ có công kích tinh thần lực khó giải quyết nhất, rất nguy hiểm.”
Hiện nay bọn họ đã nghiên cứu tương đối thấu đáo về dị năng, những thứ kim mộc thủy hỏa thổ linh tinh kia dù có huyền bí thế nào cũng có thể xem như dị năng thông thường. Người khó giải quyết nhất là người có dị năng về tinh thần lực, vô hình vô dạng, không tìm ra dấu vết, chỉ một ý niệm đã có thể khiến người ta mất mạng ngay tại chỗ.
Như việc Thiệu Bình bị ép nghe lời là chứng cứ tốt nhất, họ còn nghi ngờ Lý Quần hôn mê cũng là do Đinh Cẩm Ba kia dùng tinh thần lực giở trò quỷ.
Khó lòng phòng bị lại không đoán trước được, sao có thể không kiêng kị được? Dù rõ ràng mình có đến năm hệ dị năng đầy đủ, cũng tự tin vào thực lực của mình, dù Lâm Đàm Đàm có rơi vào ổ zombie cũng không phải chuyện đáng e ngại, nhưng bây giờ đang được người ta bảo vệ đàng hoàng tử tế, còn cố trốn trong phòng không ra thật sự sợ à? Thật ra cô sợ lính đánh thuê được phái đến để đối phó cô có dị năng tinh thần.
Cái thứ đó cô hoàn toàn không có cách để ứng phó, hơn nữa người ta trong tối ám toán, cô sợ mình sẽ trúng chiêu.
Không thấy Diệp Tiêu bị dính chiêu của Chu Nham à?
Đinh Cẩm Ba này cũng vừa vặn có dị năng tinh thần.
Diệp Tiêu nói: “Tôi có tính toán riêng, tóm lại các cậu đừng nhúng tay vào, chỉ chờ tin tức của tôi thôi. Còn nữa vây cho chặt các lối ra, không cho bất cứ ai chạy ra.”
Anh cú xuống, giống như vừa ra một quyết định quan trọng, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Thật ra tôi muốn cậu phối hợp...trong một việc khác.”
Bạch Trừng cũng nghiêm túc theo: “Cậu nói đi.”
...
Lâm Đàm Đàm trốn trong biệt thự rãnh rỗi đến chán, nghe nói hôm nay họ đến chuyển kho vũ khí của Lý Quần, cô không có hứng thú xem, cũng không quan tâm đến chuyện phân chia địa bàn. Một là do không muốn đối diện với Diệp Tiêu, hai là sợ gặp phải Bạch Trừng. Bây giờ cô không dám nhìn mặt Bạch Trừng, sợ nhìn thấy anh sự áy náy sẽ bao trùm lấy cô.
Cô ỉu xìu chơi đùa với một đám chuột biến dị, đột nhiên thấy Diệp Tiêu nhanh chân bước tới.
Cô dùng sức đến mức làm con chuột trắng nhỏ nhất muốn ói cả ra, vội vàng nới tay rồi đứng lên.
Diệp Tiêu bước thẳng đến trước mặt cô, kêu cận vệ Từ Lý cứ ở yên đó đừng làm phiền anh rồi kéo tay Lâm Đàm Đàm ra sân, nhìn cô hồi lâu bằng ánh mắt thâm thúy mà ưu thương, nhìn đến mức Lâm Đàm Đàm sởn cả gai ốc mới hỏi: “Đàm Đàm, em thật sự không có ý gì với anh?”
Lâm Đàm Đàm hơi chần chờ, nói ra những lời mình đã suy nghĩ từ lâu: “Ừm... Diệp Tiêu, anh rất tốt, anh thật sự rất tốt. Nhưng mà... chuyện này không thể miễn cưỡng được. Em vẫn luôn xem anh như một người bạn, một người giống như anh trai. Với em, anh cũng giống như Bạch Trừng, Mai Mai vậy. Hơn nữa, anh có từng nghĩ thật ra tình cảm của anh đối với em cũng giống như với những người khác hay không? Chẳng qua là do em vì cứu Mai Bách Sinh nên đứt mất một bàn tay, trong lòng anh thấy áy náy mới tìm mọi cách chăm sóc em, bởi vì em là con gái mới khiến anh sinh ra ảo giác là đã thích em, thật ra anh không thật sự thích em?”
Mặt Diệp Tiêu nhất thời đen lại, quai hàm bạn ra mới dằn lại được cảm xúc xuống, anh cố gắng dùng vẻ mặt buồn bã hỏi: “Chỉ coi anh là bạn?”
Lâm Đàm Đàm gật đầu.
Diệp Tiêu cắn răng, lừa gạt, nếu cô thật sự chỉ coi anh là bạn, với tính cách của cô dù sẽ lo lắng và thương hại anh nhưng thái độ sẽ thẳng thắng rõ ràng hơn, nhìn đôi mắt cứ chớp chớp của cô xem, lòng cô có gì đã viết hết trong ánh mắt rồi!
Diệp Tiêu hít một hơi, tiếp tục ủ ê: “Vậy em đã có người mình thích chưa?”
Cái này cô phải trả lời sao đây? Nói thật là chưa? Vậy không phải là cho người ta hy vọng à? Nói có? Nhưng giờ kiếm đâu ra một người như vậy?
Lâm Đàm Đàm đành phải vòng vo: “Em có mẫu người mình thích.”
Diệp Tiêu rũ mắt: “Giống như Minh Trạch à?”
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên, sao đột nhiên lại nhắc đến Minh Trạch? Chẳng lẽ lúc sáng mấy lời cô nói với Minh Trạch trong lúc ý tưởng bộc phát đã bị anh biết?
Không đợi cô trả lời, Diệp Tiêu cười tự giễu: “Anh biết rồi.”
Anh hít sâu một hơi, nhìn bầu trời xanh thẳm sau đó dùng một đôi mắt chua sót mà quyết tuyệt nhìn cô: “Đàm Đàm, anh có thể ôm em một cái không?”
Lâm Đàm Đàm bị anh nhìn mà thấy khó chịu trong lòng, cô gật đầu, Diệp Tiêu giang tay ôm Lâm Đàm Đàm vào lòng.
Một cái ôm rộng lớn và ấm áp, tràn đầy sự lưu luyến và kiến quyết. Cánh tay Diệp Tiêu siết chặt, như đây là lần cuối anh ôm cô, muốn nhớ thật kỹ cảm giác này. Lâm Đàm Đàm chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi hoảng hốt, cảm thấy thái độ của Diệp Tiêu là lạ.
Giống như anh đang ôm trước khi xa nhau.
Lời từ chối của cô khiến anh bị đả kích đến vậy à? Tâm trí Lâm Đàm Đàm rất loạn.
Diệp Tiêu buông cô ra, cười nói: “Sau này anh sẽ không làm phiền em nữa.”
Dứt lời, anh nhìn cô một cái thật sâu rồi xoay lưng rời đi, Lâm Đàm Đàm bị lời nói của anh làm cho càng hoảng loạn, cô gọi anh lại: “Diệp Tiêu, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Diệp Tiêu quay đầu cười: “Không có, chỉ là anh nghĩ thông một số chuyện, đừng nghĩ ngợi lung tung.” Anh cười thật đẹp, nói xong lại tiếp tục rời đi, bước chân vừa lớn vừa nhanh.
Lâm Đàm Đàm im lặng nhìn bóng lưng anh, cảm thấy tim như bị bóp nghẹn, trong lòng như có cái gì nghẹn lại, vừa buồn lại vừa khó chịu, vừa đắng chát vừa đau, cô muốn khóc. Lần này anh sẽ thật sự buông tay? Cô đột nhiên khổ sở, nhưng không phải của cô thì sẽ không thuộc về cô, Diệp Tiêu bây giờ quả thật có nảy sinh tình ý với cô, nhưng anh không biết gì cả, người biết chuyện như cô lại có thể không biết mối duyên tiền định của anh là ai sao?
Dù cho, dù cho vì vận mệnh thay đổi, Diệp Tiêu và Bạch Trừng không có loại tình cả sống nương tựa, nâng đỡ nhau những lúc gian nan, làm cho họ bước trên con đường khác, duyên phận sai khác cũng là do tác dụng phụ của thay đổi số mệnh, lòng cô có tiếc nuối cũng sẽ chân thành chúc phúc.
Nhưng sự thay đổi không thể xảy ra do cô chen chân vào được.
Cô không chấp nhận, cô sẽ có cảm giác mình đã trộm thứ gì đó rất quý giá của người khác, cô sẽ sống trong áy náy cả đời, dù cô ở cùng Diệp Tiêu cũng sẽ luôn lo được lo mất trong đoạn tình cảm này.
Cô thầm nghĩ sẽ ở một nơi nào đó ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu từng bước đi lên, chạy luôn càng tốt, từ trước đến nay vẫn chỉ là thế, theo đuổi quá nhiều điều ngược lại làm cô mất đi ý định ban đầu, một lòng muốn tốt cho anh cũng vì thế mà sẽ trở nên không còn thuần túy nữa.
Cô hiểu hết đạo lý đó, tự thuyết phục mình cũng rất dễ dàng, nhưng tại sao cô lại khó chịu như vậy?
...
Diệp Tiêu vừa ra khỏi biệt thự liền thay đổi sắc mặt, trên mặt không còn chút cảm xúc nào. Trên đường, Bạch Trừng đang chờ anh, vẻ mặt có chút phấn khích, có hơi cạn lời: “Cậu thật sự làm thế? Không phúc hậu lắm đâu?”
Diệp Tiêu vô cảm hỏi: “ Phúc hậu là gì? Có ăn được không?” Có thể đổi về một nàng dâu cho anh ôm không?
Anh có đầu óc, anh biết suy nghĩ, anh tin chắc Lâm Đàm Đàm không phải hoàn toàn không hề tình cảm với anh, cô không thể nào có ý gì với Minh Trạch kia. Nhưng cô không muốn đối mặt mà chỉ nghĩ đến phủ nhận và trốn tránh, hơn nữa thái độ còn cực kỳ kiên quyết, có thể nói là cố chấp.
Diệp Tiêu không rõ tại sao, nhưng anh không muốn thỏa hiệp trước phần cố chấp này của cô.
Nghĩ đến đoạn cô nói anh chỉ áy náy với cô chứ không thật lòng thích, anh lại sầm mặt, trong lòng anh nghĩ thế nào anh còn không rõ à? Cô nhóc thật sự muốn chọc anh tức chết, không chỉ ánh mắt, lỗ tai không chịu nhìn thẳng vào tim mình mà còn không cho anh chút cơ hội nào đã vội tẩy não anh, thật là “tốt” mà.
Nếu đã thế thì đừng trách anh dùng thuốc đắng.
Diệp Tiêu nói: “Đi thôi.”
Bạch Trừng nhìn bóng lưng anh, lắc đầu: “Tình yêu làm con người ta mê muội, quả không sai.”
Một người đang bình thường cũng bị ép thành cái gì đây, cảm giác như sắp thành biến thái rồi.
------(Tác giả có lời muốn nói)------
Minh tinh Diệp lên sân khấu ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT