Thiệu Bình bị dọa điếng người, run rẩy đấp: “Là là là mấy người, có tên thủ lĩnh tên Đinh Cẩm Ba, là những kẻ bị truy nã.”
Diệp Tiêu nổi giận, hỏi: “Tôi hỏi cậu cái gã bạn trai kia là ai!”
“Hả?” Thiệu Bình vội nói: “Là Minh Trạch?”
Minh Trạch? Ai? Diệp Tiêu lờ mờ nghĩ tới mộc hệ dị năng giả hay được Lâm Đàm Đàm khen ngợi. Anh vốn nghĩ “bạn trai” kia có thể là một kẻ tạp nham như Trần Chí Hạo, lúc đó dù Diệp Tiêu có tức đến váng đầu thì một thằng nhóc cũng không thể khiến anh cảm thấy bị uy hiếp.
Nhưng Minh Trạch?
Người luôn đi theo bên cạnh lâm Đàm Đàm? Luôn bên cạnh ở phòng khám, cùng đi chữa bệnh từ thiện, kết bạn từ khi còn ở Dương thị, được cô khen rất nhiều lần, vừa nhắc đến tên đã khen…
Thái dương của Diệp Tiêu đập thình thịch.
Anh nghiêm mặt: “Sao lại nói gã là của Đàm Đàm… Các người tìm nhầm người rồi.”
“Phải mà, chúng tôi… À không, chúng tôi cái gì, tôi không có trong đám bọn họ. Tôi đã nói Minh Trạch không phải bạn trai của cô Lâm, nhưng cô Lâm để ý cậu ta thì sao? Lúc sáng bọn họ cài máy nghe trộm lên người Minh Trạch, chính tai nghe thấy cô Lâm thổ lộ với Minh Trạch.” Thiệu Bình nói năng lộn xộn, định âm thầm phủi sạch trách nhiệm của mình.
Sắc mặt Diệp Tiêu trở nên cực khủng bố, anh gằn từng chữ: “Thổ, lộ, hồi, nào?”
“Ngay, ngay sáng nay.”
Diệp Tiêu quay phắt đầu nhìn về một góc mai hiên trên căn biệt thự phía xa xa, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc, vừa muốn quay về hỏi cho rõ, vừa cảm thấy điều đó không thể nào xảy ra.
Mắt anh lòe sáng nhìn Thiệu Bình, lúc thì nảy ra suy nghĩ giết chết người kia, sau đó ra vẻ như không biết gì cả. Minh Trạch, Ám Trạch gì đó, giết con tin thì cứ giết đi, xử lý cho sạch sẽ. Lúc thì ánh lại thấy Minh Trạch gặp tai bay vạ gió, nếu anh ta là người Lâm Đàm Đàm coi trọng thì anh không thể bỏ mặc không quan tâm.
Diệp Tiêu cứ nhìn Thiệu Bình với tâm trạng phập phòng như thế hồi lâu, đến mức mặt Thiệu Bình sắp đơ cả ra, gã cầu cứu như khóc tang: “Đội trưởng Diệp, anh cứu tôi với, những người đó bắt tôi, còn nhồi nhét tinh thần lực vào đầu tôi. Tôi không nghe lời là họ lại muốn dùng tinh thần lực để nổ chết tôi, tôi bị ép buộc mà.”
Diệp Tiêu nặng nề nhắm mắt lại, cố gắng nuốt xuống. Điên thật rồi, bất luận chuyện Minh Trạch là thế nào, nhóm người này không thể tha.
Chuyện nào ra chuyện đó, lần này phải ép chết họ.
Tất cả cảm xúc trong nhất thời đều hóa thành sát khí, anh thả Thiệu Bình, giọng rất bình tĩnh: “Cẩn thận nói rõ tình hình cảu những người đó, nếu dám giấu diếm nửa lời… Bọn họ có thể giết cậu, tôi cũng có thể giết cậu.”
Thiệu Bình nào dám giấu, vội tự kể ra hết những gì mình biết.
Diệp Tiêu nghe lời gã, đôi mắt sắc bén có chút thay đổi. Chờ Thiệu Bình nói xong, anh cũng đã có suy tính, ngước mắt nhìn Thiệu Bình.
Thiệu Bình nuốt nước miếng: “Tôi nói hết rồi, thật sự nói hết rồi.”
Diệp Tiêu nói: “Họ cho cậu đến đây làm chuyện quan trọng thế này, trên người cậu hẳn là có gì đó để liên hệ với họ?”
Thiệu Bình ngốc nghếch gật đầu.
Một lát sau, Diệp Tiêu đã liên hệ được với Đinh Cẩm Ba ở khu vực bên kia.
Đinh Cẩm Ba vừa nghe thấy giọng Diệp Tiêu đã thấy chẳng lành, cho đến khi máy nghe trộm bị hủy, họ đã biết kế hoạch lại chết non.
Đinh Cẩm Ba ão não: “Thành sự thì ít, bại sự có thừa!”
Những người khác khuyên gã rút đi, Đinh Cẩm Ba nói: Rút? Còn rút được ư?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy thật mệt tâm.
Đinh Cẩm Ba nhìn sang Minh Trạch đã bị trói như đòn bánh tét, gã hung tợn nghĩ, có con tin quan trọng trong tay, Diệp Tiêu còn dám đến giết họ hay sao? Nếu người này không dùng được thì cứ giết, bọn họ tạm rời đi, đợi mấy ngày nữa không tin không tìm được cơ hội khác!
Đúng lúc này, bộ đàm được giao cho Thiệu Bình có tín hiệu, Đinh Cẩm Ba nhìn màn hình sáng lên trên tay, gã biết người gọi tới chắc chắn không phải Thiệu Bình.
Gã sầm mặt, bình tĩnh nghe.
Quả nhiên có tiếng của Diệp Tiêu: “Đinh Cẩm Ba? Các người nhốn nháo hơn tôi tưởng đấy.”
Đinh Cẩm Ba giật giật khóe miệng: “Thượng tá Diệp quá khen, chúng tôi cũng chỉ kiếm miếng cơm thôi.”
Diệp Tiêu nói: “Minh Trạch hẳn đang nằm trong tay các người. Không được làm hại anh ta, nếu anh ta thiếu một đầu ngón tay, tôi cam đoan không ai trong các người có thể sống sót ra khỏi căn cứ.”
Đinh Cẩm Ba nghe ra gì đó, cười híp mắt: “Muốn cậu ta an toàn trở về thì anh đưa Lâm Đàm Đàm đến đổi.”
Diệp Tiêu cười: “Ông thấy có thể không? Nếu thật sự đụng đến người bên cạnh cô ấy, cô ấy có thể sẽ nghe theo ông, nhưng ông nghĩ tôi sẽ đồng ý điều kiện này sao? Thả anh ta ra, tôi cho các người an toàn rời khỏi căn cứ.”
Đinh Cẩm Ba trao đổi ánh mắt với những người bạn nhỏ của mình, họ đều hiểu rõ ý nhau, Diệp Tiêu vừa xuất hiện đã bảo vệ Minh Trạch, hơn nữa còn chủ động đề nghị thả họ an toàn rời đi, có thể thấy Minh Trạch này thật sự rất quan trọng.
Quan trọng là được rồi, quan trọng mới có cái mà làm.
Đinh Cẩm Ba hít sâu lấy hơi, tranh luận với Diệp Tiêu, gã ngoài cười nhưng trong không cười: “Chúng tôi vất vả lắm mới bắt được thằng nhóc này, đâu chỉ vì rời khỏi nơi đây. Nếu anh không muốn mang Lâm Đàm Đàm ra đổi thì lấy cái khác để bồi thường đi?”
Diệp Tiêu im lặng một lát, trầm giọng hỏi: “Các người muốn gì?”
Thế mà đã thỏa hiệp rồi à?
Mấy người Đinh Cẩm Ba cảm thấy thật bất ngờ, Đinh Cẩm Ba càng thấy Diệp Tiêu này vốn không phải người mà gã từng biết.
Xem ra tên Minh Trạch này thật sự rất quan trọng đối với Lâm Đàm Đàm, mà Diệp Tiêu cũng cực kỳ coi trọng Lâm Đàm Đàm.