Ban đầu Bách Chính hơi giật mình, nhưng thấy cô cười vui vẻ đến như vậy, trong lòng cậu cũng chỉ còn lại sự vui sướиɠ vô tận.
Dường như tất cả những khoảng thời gian u ám trước đây đều đã biến mất ngay tại khoảnh khắc này.
Cậu biết Dụ Sân không thể ở lại lâu, gia đình cô quản rất nghiêm khắc, còn
phải về sớm ăn cơm tất niên, vì vậy nói: "Em chờ chút, anh đưa em về."
Trong phòng mở máy sưởi, cho nên dù cậu chỉ mặc áo sơ mi thôi cũng không
lạnh. Nhưng bên ngoài tuyết đã phủ khắp nơi nên cậu buộc phải mặc thêm
quần áo. Bách Chính mặc thêm áo khoác vào, lại cầm thêm một chiếc khăn
choàng bằng lông cừu màu xanh lam đậm.
Cậu cẩn thận quàng khăn cho Dụ Sân, rồi giơ tay ra với cô.
Dụ Sân khẽ ho một tiếng, đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô ở bên trong chiếc khăn lớn càng trở nên nhỏ xinh ngoan ngoãn, trái tim cậu như được lấp đầy, trong mắt như
chỉ có giờ khắc này, không có chí khí đến mức chẳng muốn thêm cái gì
nữa.
Bách Chính không nỡ để cô đi ngay, cho nên dắt tay cô bước chậm rãi đi trêи phố.
Tuyết rơi dày đặc trêи những cành cây, cậu sống mười chín năm trời, đây là
lần đầu tiên cảm nhận được loại hạnh phúc bình yên và đơn giản thế này.
"Dụ Sân, đây là lần đầu tiên anh thích một người, nếu có chỗ nào làm chưa
tốt, anh đều có thể sửa đổi vì em." Muốn trở thành kiểu người mà cô
thích nhất, cô sẽ ở bên cậu cả đời.
Dụ Sân lúc nào cũng nói cậu hư hỏng, nhưng khi chính cậu nói điều đó, cô thậm chí còn không chỉ ra được cậu đã sai chỗ nào.
Vô tình cậu đã là người tốt nhất ở trong trái tim cô.
Cô kìm nén sự xấu hổ, nói nhỏ: "Em cũng sẽ đối xử tốt với anh."
Bách Chính xoa đầu cô, cười nói: "Ừ."
Đồ ngốc này tuy ngượng ngùng nhưng lại nghiêm túc đến vậy, ngay cả trêu
chọc cô cậu cũng không nỡ. Tấm lòng của cô vừa nhiệt tình mà vừa đơn
giản.
Dụ Sân không giống cậu, một lời nói ra thì nhất định sẽ làm được. Chuyện cô có thể tới tìm cậu đã nói lên tất cả. Cô là cô gái được nuôi dưỡng trong gia đình gia giáo, rõ ràng cái gì cũng sợ hãi, nhưng
lại dám bước tới bên cậu.
Lần đầu tiên trong đời Bách Chính được người khác kiên định lựa chọn.
Cậu sợ Dụ Sân bị lạnh, đưa cô đi một lát thì lái xe đưa cô về. Khi thích
một người thì nắm trong tay cũng sợ rớt, ngậm trong miệng cũng sợ tan.
Dù không nỡ để cô rời đi, nhưng lại không nhẫn tâm cưỡng ép cô ở lại.
Xe chạy đến tiểu khu nhà Dụ Sân, cho dù tiểu khu nhà cô đã cũ lắm rồi,
nhưng vì để đón năm mới, nên mọi người đều trở về. Tiểu khu cực kì náo
nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng đón năm mới.
Bách Chính đứng giữa không khí pháo hoa thế này, cảm giác vui sướиɠ càng thêm chân thật.
Quà mừng năm mới của cậu đang cúi đầu tháo dây an toàn ra.
Bách Chính đột nhiên nói: "Đợi sang năm em thi đậu đại học rồi thì đưa anh về nhà đón năm mới được không?"
Dụ Sân bị dọa sợ đến mức nhảy dựng, ngẩng lên nhìn cậu.
"Có chuyện này em vẫn luôn không nói với anh, trước kia ba mẹ em muốn tặng
anh bao lì xì để cảm ơn. Sau đó vẫn luôn không từ bỏ ý niệm đó, em liền
nói với họ là mình nhận lầm người." Lúc đó Dụ Sân thực sự vừa tức vừa
hận, cả đời này cũng không muốn gặp Bách Chính nữa. Ba mẹ còn thúc giục
cô đi tặng quà cho người ta, Dụ Sân chẳng còn cách nào, chỉ có thể nói
ra chuyện Bách Chính không phải ân nhân của cô.
Dụ Sân cúi đầu.
Bách Chính hiểu rõ, ba mẹ cô chắc là cũng không hề yêu thích gì cái tên lừa đảo là cậu đây.
Nhưng sắc mặt cậu vẫn thản nhiên: "Đừng sợ, anh sẽ tự mình nhận lỗi."
Vì tương lai có được Dụ Sân, cậu có thể làm tất cả mọi thứ.
Cậu đã từng nghĩ, mình thật sự muốn ở bên cạnh cô cả đời.
Bách Chính cúi đầu, hôn lên trán cô một cái.
"Dụ Sân, năm mới vui vẻ."
Qua năm mới, lúc đầu xuân phải quay trở lại trường học thì đã là học kỳ cuối cùng của cấp ba rồi.
Tuy lúc trước là Triệu Thi Văn bị Bách Chính cưỡng ép làm giáo viên tốt hơn nửa năm, đến nay cũng thành quen, trong lòng không nhịn được mà có chút cảm khái.
"Đây là học kỳ cuối cùng rồi, mọi người liều mạng một
phen, phấn đấu vì tương lai của chính mình. Cố gắng nửa năm, nhàn nhã cả đời. Nếu chơi bời nửa năm này, cả đời có thể sẽ rất cực khổ, các trò tự mình chọn đi."
Những học sinh ở Tam trung đều là học sinh ưu tú, tiếng trống vang không cần gõ mạnh, mọi người đều đắm mình trong học tập.
Dụ Sân phát hiện, học kỳ này, Dư Xảo đối xử với cô cực kỳ tốt.
Có khi buổi sáng, cô ấy sẽ đưa cho cô một cốc sữa tươi, còn có bánh ngọt nhỏ được làm thủ công nữa.
"Trong trường học không có bán cái này, cậu mua ở đâu vậy?"
Dụ Xảo bình tĩnh nói: "Ờm, cậu hai của mình tới thăm mình, cậu hai mang
tới cho mình đó, mà mình không ăn hết hai phần, nên chia cho cậu một
phần."
Dụ Sân nhận lòng tốt của cô ấy, lúc sửa lại trọng điểm của các loại đề, cũng làm một bản chia cho Dư Xảo. Thành tích của cô lại
tốt nên phần quà tặng này cũng coi như quý giá.
Dư Xảo vuốt ngực mình, mặc niệm: Mình không có lương tâm.
Ngày hôm sau là sữa hoa hồng, khắp khoang miệng đều là mùi thơm. Dụ Sân nhìn về phía Dư Xảo.
Dư Xảo cực lực trấn định giải thích: "... Cậu ba mình cũng tới thăm mình."
Được thôi.
Rốt cuộc là cậu có mấy người cậu vậy.
Mùa xuân se lạnh, đầu xuân trời vẫn còn rất lạnh, khi Dụ Sân làm bài tập,
những ngón tay nhỏ trắng xinh của cô thường xuyên bị lạnh, ngày hôm sau, Dư Xảo đưa cho cô một đôi bao tay lông cừu.
Nhìn một cái là biết giá không hề rẻ chút nào.
Dụ Sân nhìn chằm chằm cô ấy. Người cậu nào mà ngay cả đến bao tay cũng suy nghĩ tới?
Dư Xảo cố gắng bình tĩnh, vẫn không chịu bại lộ thân phận gián điệp của
mình, cô ấy lắp bắp nói: "Nếu mình... Mình nói mình yêu thầm cậu, cậu có tin không?"
Dư Xảo tỏ vẻ cô ấy đã quá khó khăn rồi, thực sự đã cố gắng hết sức. Dựa
theo tốc độ tặng đồ của Bách thiếu, làm gì có ai không nghi ngờ đây chứ. Cô ấy làm tròn bổn phận gián điệp hơn một năm mới bị bại lộ, thật sự
không hề dễ dàng gì.
Nếu đã bại lộ rồi, Dư Xảo cũng không giấu diếm nữa, lấy hết tất cả những thứ Bách thiếu chuẩn bị để tặng cho Dụ Sân.
Khăn choàng cổ cho con gái, vòng tay, kẹp tóc, điên nhất chính là miếng dán giữ nhiệt cũng có luôn.
Dư Xảo nhét hết đồ vào trong lòng cô: "Đây là của tuần này."
Dụ Sân ôm lấy chúng nó, có hơi muốn cười.
"Anh ấy còn bảo cậu làm gì nữa?"
Dư Xảo lợn chết không sợ nước sôi nữa: "Chụp một tấm ảnh của cậu."
"Cậu chụp được chưa? Cho mình xem nào."
Dư Xảo không còn cách nào, đành đưa điện thoại cho Dụ Sân, trong lòng đã
chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô đánh chết. Dụ Sân nhìn điện thoại một cái, cô
gái trong bức ảnh đang nghiêm túc làm bài tập, cũng chẳng rõ Dư Xảo chụp từ lúc nào.
Có lẽ do làm việc xấu nên có hơi hoảng loạn, bức ảnh chụp được có cảm giác hơi mờ.
Dụ Sân nói: "Bức này không đẹp, mình giúp cậu chụp lại một tấm khác nhé."
Cô cầm điện thoại trước mặt mình, nở một nụ cười ngọt ngào.
Hình ảnh được chụp lại.
Cô gái trong bức ảnh cười rất ngọt ngào, rất xinh đẹp. Thấy cô không tức
giận, còn giúp mình hoàn thành nhiệm vụ, Dư Xảo ngu người, mẹ, mẹ kiếp.
Bách thiếu thực sự theo đuổi được người ta rồi à?
Dụ Sân biết, cô không thể trách móc Bách Chính nặng nề. Cậu không phải là người dịu
dàng, nhưng vì cô mà trở nên kiềm chế, cẩn thận từng li từng tí.
Cậu là người kiêu căng tự đại, mà lại sợ cô bị người khác mắng một câu.
ɖu͙ƈ vọng khống chế của cậu rất mạnh, mà hiện tại đã biết tự kiểm soát bước chân của mình.
Cô cũng nên trao lại cho cậu chút dịu dàng.
Tối hôm đó Bách Chính huấn luyện xong trở về, mở điện thoại ra thì lập tức
nhìn thấy người con gái đối diện với ống kính, nở nụ cười xán lạn dịu
dàng.
Cậu không tự chủ được mà hoảng loạn một chút, sợ cô sẽ tức giận.
Nhưng ngay sau đó cậu lấy lại tinh thần, khóe môi không nhịn được giương cao.
Cô không tức giận, còn cười với cậu nữa.
Dụ Sân bắt đầu học cách bao dung tính cách và sự cực đoan của cậu.
Dạo gần đây tâm trạng cậu tốt không thể tả, ra sức huấn luyện. Từ Học Dân
thi thoảng đến thăm cậu cũng cảm thấy cậu chủ nhỏ vui vẻ đến mức sắp
thành thằng ngốc luôn rồi.
Tất cả những thứ này đều là Dụ Sân đem lại cho cậu.
Cô khiến cậu trở nên sáng sủa, vui vẻ và tràn đầy hy vọng.
Trong lòng Từ Học Dân tiếc nuối, cả đời của chủ nhân trước cũng chưa từng có
được sự vui vẻ như thế này. Bởi vì sự căm hận của Mục Mộng Nghi, ngay cả đến tính mạng, ngài ấy cũng dâng lên.
Từ Học Dân biết vào tháng ba, đám người Bách Chính phải đi tham gia huấn luyện.
"Cậu thực sự không suy xét đến chuyện tiếp nhận công ty sao?"
Bách Chính nằm ở trêи sô pha vắt chân lên, tay cậu sờ bức ảnh của Dụ Sân, khóe miệng cong lên.
"Không suy xét, chú Từ, tôi cảm thấy bây giờ rất tốt. Trước giờ chưa từng tốt thế này."
Từ Học Dân trầm mặc, cũng không khuyên cậu nữa.
"Chuyện lần trước của Bách Thanh Hòa tiểu thư, tôi quên nói cho cậu. Sau khi
Bách Thiên Khấu bị bệnh, Nghi phu nhân vẫn luôn chăm sóc ông ấy, không
có cách nào tiếp tục chăm sóc Bách Thanh Hòa tiểu thư nữa, cho nên cô bé mới rời khỏi bảo mẫu, tự mình chạy đến đây."
Mẹ ruột của Bách Thanh Hòa vốn chẳng thèm quan tâm đến cô bé, nếu bị lạc mất, đoán chừng cũng chẳng khó chịu gì mấy.
Hiện giờ mỗi người đều quan tâm đến bệnh tình của Bách Thiên Khấu, sợ sau
khi Bách Thiên Khấu chết, một chén canh cũng không được chia.
Bách Chính cũng đoán được tình huống này.
Cậu nói: "Chú Từ, nếu như có thể thì chú giúp đỡ chăm nom con ngốc kia một chút đi."
Vốn đã ngu ngốc rồi, bây giờ còn chẳng có ai thương. Đừng có mà đi lạc nữa, chỉ cần ở nhà họ Bách, cả đời này của cô bé sẽ luôn là mệnh đại tiểu
thư.
Từ Học Dân gật đầu: "Đây là việc mà tôi nên làm."
Quãng thời gian này, Mục Nguyên cũng vì bệnh tình của Bách Thiên Khấu mà lo
lắng. Cậu ta cũng rất hiếu thuận, cũng không bởi vì tham quyền thế nhà
họ Bách. Dù sao Mục Nguyên cũng được coi như là do Bách Thiên Khấu nuôi
lớn.
Nhà họ Bách rối loạn, căn bản là không có ai rảnh rỗi để trông con ngốc kia.
Từ Học Dân nghĩ thầm, Bách Thanh Hòa gọi Bách Chính là anh, đúng là không bị thiệt chút nào.
Ít nhất trong lúc mưa gió bão bùng, chỉ có Bách Chính giương đôi cánh có ý che mưa chắn gió cho cô bé.
Tháng ba, Bách Chính và bọn Kiều Huy đều phải tham gia giải đấu tuyển chọn.
Bởi vì trong tỉnh thống nhất theo quy tắc tích điểm, bọn họ mặc trang phục
đặt riêng để đi tập hợp, sau đó phải ở khách sạn của tỉnh một tuần. Cho
đến khi giải đấu kết thúc, mới quyết định có được tư cách tham gia vòng
tuyển chọn vào đội tuyển quốc gia hay không.
Đợi danh sách những
vận động viên may mắn trúng cử được xác định, tháng năm sẽ bắt đầu tiến
hành tuyển chọn vận động viên quốc gia.
Đêm trước khi xuất phát, đám người Bách Chính cùng thay đồng phục.
Kiều Huy nhìn trái nhìn phải, hưng phấn nói: "Bộ quần áo này thật là ngầu."
Bàng Thư Vinh nói: "Đồng phục của vận động viên quốc gia đó mới gọi là ngầu, đi trêи đường, tỉ lệ quay đầu lại để ngó nhìn là trăm phần trăm đấy."
Đám thiếu niên hăng hái, mỗi người đều có cảm giác hồi hộp khi sắp đối mặt với thử thách.
Vì lần thi tích điểm này, cũng tương đương với kỳ thi tuyển sinh đại học của trường thể thao bọn họ.
Bách Chính thay quần áo xong thì ra ban công gọi điện thoại cho Dụ Sân.
Dư xảo thấy cuộc gọi đến liền đưa điện thoại cho Dụ Sân.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói mềm mại của cô gái: "Bách Chính?"
"Ừ, sao lại thở dốc thế?"
Dụ Sân thật sự không ngờ đến cái này mà cậu cũng nghe ra.
"Kết thúc tiết tự học buổi tối, em vừa leo mấy bận cầu thang. Không khí học
tập ở đây quá căng thẳng, em đang rèn luyện cơ thể thuận tiện giải tỏa
bớt áp lực.
Cô nghiêng đầu kẹp điện thoại, đồng thời ngồi ở trêи sân thượng tự nắn bóp bắp chân.
Bách Chính có chút đau lòng cô, trường Tam trung là cái nơi quái quỷ gì vậy! Cậu còn không nỡ để Dụ Sân đi bộ nhiều, nơi quái quỷ kia làm cô chọn
phương thức leo cầu thang để giải tỏa áp lực.
Nếu không phải biết thi đại học bắt buộc phải tham gia, Bách Chính muốn nói chúng ta không cần thi nữa.
Cậu giấu tâm tình của mình đi, cười nói với cô: "Ngày mai anh phải đi tham gia thi đấu tích điểm rồi."
Dụ Sân không biết lại nhanh như vậy.
"Cánh tay của anh đã khỏi chưa? Có ảnh hưởng đến sự phát huy của anh không?"
Cô lo lắng nói, chỉ sợ vì mình khiến cho anh thi đấu không thuận lợi.
"Đã không có việc gì từ lâu rồi, một tay cũng có thể bế em lên đó."
Dụ Sân cười rộ lên.
Tiếng cười trong trẻo của cô truyền vào trong tai nghe, làm ánh mắt cậu dịu dàng không kể siết.
"Anh phải đi một thời gian, em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình đấy. Anh
để Từ Học Dân lại cho em, có việc gì thì có thể tìm chú ấy, tới lúc đó
anh sẽ gửi số điện thoại của chú ấy vào điện thoại của Dư Xảo."
Dụ Sân gật đầu: "Được ạ."
Cô không cần phần chăm sóc tỉ mỉ này, nhưng cũng không từ chối tâm ý của Bách Chính.
"Khi nào thì xuất phát."
"Chiều mai."
Dụ Sân còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà Dư Xảo lại đang hối cô.
"Dì quản lý ký túc đang điểm danh rồi, Dụ Sân, chúng ta phải về thôi."
Dụ Sân chỉ đành nhanh chóng cúp điện thoại.
"Bách Chính, anh cố lên nha."
Cô về đến phòng ngủ, nghĩ như thế nào lời tạm biệt ban nãy cũng thấy quá vội vàng.
Ngày mai chính là thứ bảy, buổi chiều bọn họ mới xuất phát, buổi trưa sau
khi tan học cô chạy nhanh một chút, nói không chừng có thể tới Hành Việt tiễn cậu.
Bách Chính cực khổ một năm, không thể không có ai tới cổ vũ cho cậu, tiễn cậu đi thi đấu được.
Tuy Từ Học Dân rất chu đáo, nhưng sẽ không quan tâm đến tình cảm của Bách
Chính. Quan hệ giữa cậu và nhà họ Bách cũng không còn nữa, nên nhà họ
Bách cũng sẽ không có ai đến tiễn cậu.
Nếu cô không đi, cậu sẽ lại cô đơn một mình.
Trước cổng trường Hành Việt, xe buýt đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ba Kiều Huy tự mình lái xe tới, ông hài lòng mà sờ cánh tay con trai:
"Đống cơ bắp này đúng là rèn luyện không tồi, thằng nhóc thúi, nhớ lấy
thể diện về cho ông đây, đừng có mà vừa vào đã bị loại ra đấy."
"Biết rồi, ba, ba đừng sờ loạn nữa được không." Kiều Huy đẩy tay ba mình ra:
"Con không còn nhỏ nữa, để người khác nhìn thấy mất hết cả mặt mũi."
Phía nhà Bàng Thư Vinh thì do ba mẹ bận việc, nên chỉ có ông nội cậu ta tới tiễn, nhưng ông nội cậu ta là người rất dễ gần.
Mẹ Đại Quang cũng tới. Mẹ cậu ta tóc đã bạc trắng nửa đầu, khóe mắt thì có nếp nhăn.
Bà ấy tặng mỗi cậu một cái băng bảo vệ cổ tay do chính mình thêu.
Bách Chính một mình dựa vào bờ tường.
Mẹ Đại Quang đi qua, đưa cho cậu một cái băng bảo vệ cổ tay.
"Cháu là Bách Chính đúng không, bác thường nghe Đại Quang nhắc đến cháu, cảm
ơn cháu chăm sóc nó trong hai năm qua. Đại Quang rất sùng kính cháu, giờ nó hiểu chuyện hơn nhiều rồi, bác không có gì để cảm ơn cháu, cái băng
bảo vệ cổ tay này, hy vọng cháu không chê."
Bách Chính nhận lấy: "Cảm ơn bác."
Cậu lật đi lật lại cái băng bảo vệ cổ tay một hồi lâu.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, mỗi một người dù có không tốt đi nữa, cũng có
một hai người thân. Bọn họ từng bị bỏ rơi, đến nay mối quan hệ gia đình
dần dần hòa hoãn lại.
Bách Chính chỉ có một mình, vẻ mặt thản nhiên mà lạnh lùng.
Trong trường hợp này, thực ra cậu rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng từ khi
quyết định làm vận động viên, cậu không hề động đến thuốc lá nữa.
Thời gian tạm biệt còn lại mười phút.
Bách Chính đang định lên xe trước.
Không nghĩ tới lại có một cô gái ở đằng xa đang chạy tới.
Cô gái cố gắng chạy tới bên này, chỉ sợ muộn mất. Ngày xuân lạnh lẽo, đầu
cành nhú ra chồi non, sắc màu của mùa xuân đột nhiên nở rợ trước mắt
cậu.
Bước chân Bách Chính khựng lại, nhịp tim của cậu đập nhanh như bay.
Bách Chính giang hai tay ra, cô gái nhào vào trong lòng cậu. Bách Chính ôm lấy một vòng ôm ấm áp mà thơm ngát.
"Bách Chính, em đến cổ vũ cho anh." Cô thở gấp.
Ánh sáng trong mắt cậu mở ra từng lớp, khiến cổ họng cậu cũng sắp cứng
ngắc. Lúc cô thích một người, thì ra là có thể đối tốt với người ấy đến
mức này.
Tốt đến mức, ngay cả lời cậu cũng chẳng thể thốt ra.
"Sao lại đến đây? Trong điện thoại chẳng phải đã nói qua rồi hay sao?"
"Em không yên tâm về anh." Hơi thở của cô phớt qua tai cậu, môi cong lên nở nụ cười: "Tất cả những bạn nhỏ khác đều có người tới đưa tiễn, Bách
Chính nhà chúng ta cũng phải có."
Cậu mím môi, ôm cô chặt hơn.
Những đau đớn với cô đơn kia, toàn bộ đều biến mất hết.
Chuyện mà cuộc đời này cậu làm đúng nhất, chính là đi tới khu nạn Liên Thủy,
cứu rất nhiều người cho dù bên trong không có Dụ Sân, nhưng cuối cùng
cũng đổi lại được một Dụ Sân.
Tử vong và hạnh phúc chỉ cách nhau một đường, cậu dùng mạng sống để cược, cuối cùng cược thắng rồi.
Hai phút cuối cùng.
Dụ Sân biết cậu phải đi, một năm này Bách Chính đều mặc một loại quần áo
thể ɖu͙ƈ, dáng người thiếu niên thẳng tắp, hình xăm trêи cổ cậu đã không còn từ lâu.
Cậu vẫn luôn thay đổi tốt hơn.
Phụ huynh đã sớm đi rồi, đồng đội cũng lục đục lên xe.
Bách Chính và cô đứng dưới gốc cây Tử đằng.
Dụ Sân buông tay trước.
Cô biết rõ, Bách Chính cần phải đi. Cô không buông tay, Bách Chính chắc chắn cũng không muốn đi.
Thiếu niên vừa muốn xoay người, Dụ Sân đột nhiên nói: "Bách Chính, anh cúi đầu xuống."
Cậu lập tức cúi đầu, một nụ hôn thơm thơm mềm mềm rơi trêи má cậu.
Trước kia cậu từng nói, mười phần nắm chắc chín phần, chỉ thiếu một cái hôn của cô.
Không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ.
"Anh phải thi đấu thuận lợi đó, cũng phải bình an."
Đôi tròng mắt màu đen của Bách Chính nhìn cô, cậu gật đầu.
Cậu còn đang muốn sờ má cô, bên ngoài có người hô to: "Chính ca, xe phải chạy rồi."
Bách Chính chỉ có thể lên xe.
Một đám thiếu niên cười xấu xa nhìn cậu.
Kiều Huy nói: "Chính ca, anh thực sự không nên tham gia quần vợt đâu, mà nên chọn điền kinh."
Bách Chính ngước mắt.
Đám thiếu niên cười rộ lên.
"Nếu để Dụ Sân ở vạch đích, tốc độ chạy của anh chắc chắn sẽ lấy được quán quân thế giới đấy."
Bách Chính cũng cười theo.
Bọn họ nói không sai, cậu sẽ không để cô đợi, cũng sẽ không để người khác
nhanh chân đến trước, sẽ liều mạng chạy tới bên cạnh cô.
Nhưng bọn họ nói cũng không hoàn toàn đúng.
Dụ Sân ở trong lòng cậu chính là điểm cuối.
Cho nên dù làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể trở thành quán quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT