Edit: Quanh

Dụ Sân biết chú Từ để ý chuyện gì, lời đồn đãi lần trước thật sự đã làm cho cô sợ hãi.

Gia giáo nhà cô nghiêm khắc, nghĩ đến việc khiến Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính thất vọng, trong lòng cô đã cảm thấy không thở nổi. Không phải mỗi người đều giống Bách Chính, dù có chuyện gì xảy ra cũng không sợ hãi.

Mỗi tuần, Dụ Nhiên và cô đều cùng nhau về nhà, ở mức độ nào đó cũng làm cho cô bớt lo lắng phần nào.

Nhưng cả một mùa đông, cô rất hay thường xuyên mơ thấy Bách Chính.

Cậu lấy đom đóm thắp sáng cả con đường, cậu quỳ xuống ôm cô vào trong ngực, cậu bế cô về nhà. Ngày hôm đó, bầu trời trêи cao vô cùng đẹp, thế nên cô nằm mơ, khóe môi cũng cong lên.

Cả một mùa đông cô ở nhà ấp ủ dũng khí, rốt cuộc đến hôm nay, tuyết rơi, cô ra ngoài tìm cậu.

"Bách Chính có ở nhà không chú?"

"Có, cháu vào gõ cửa là được." Bình thường Từ Học Dân cũng không đi theo cậu, nhưng Bách Chính mới khỏi bệnh, Bách Thiên Khấu lại xảy ra chuyện, Từ Học Dân thật sự không yên lòng.

"Đây là hạt dưa đậu phộng nhà cháu xào, còn có cả đậu tằm nữa, chú Từ nếm thử xem ạ."

Cô lấy đồ từ trong túi ra, chia một phần bưng cho Từ Học Dân.

Từ Học Dân nhận lấy, sắc mặt dịu lại: "Cảm ơn Dụ tiểu thư, vậy chú đi trước, công ty còn có ít việc."

Từ Học Dân nói xong liền lên xe, ý bảo tài xế đi được rồi.

Dụ Sân nhìn ông rời đi hẳn, lúc này mới gõ cửa nhà Bách Chính.

Đợi không lâu lắm thì cửa đã được mở ra, thiếu niên còn buồn ngủ, sắc mặt cậu không mấy kiên nhẫn.

Tóc cậu rối bù, chỉ mặc một chiếc quần tứ giác, trông bộ dáng hào sảng không chút gò bó.

Dụ Sân mở to hai mắt, tầm mắt cô liếc thấy cơ bụng cậu, rồi xuống hình xăm trêи eo, cuối cùng dừng lại ở trêи chiếc quần tứ giác, cô chớp chớp mắt.

"..." Bách Chính thấy Dụ Sân, bỗng nhiên cậu đóng cửa lại.

Bách Chính còn tưởng là Từ Học Dân, suốt khoảng thời gian này, trong lòng cậu buồn bã, một mặt nghĩ về bệnh tình của Bách Thiên Khấu, một mặt nghĩ chuyện Dụ Sân rời xa cậu.

Cho dù không nhìn thấy Dụ Sân, nhưng mỗi ngày Dụ Sân làm gì, cậu đều biết.

Trong lòng cậu nôn nóng, vuốt ve ảnh chụp của Dụ Sân, cô rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn đi tản bộ với Dư Xảo. Trêи đường về nhà với Dụ Nhiên, trêи mặt cô lúc nào cũng tươi cười.

Dù Bách Chính tự nguyện làm sáng tỏ lời đồn, cũng chủ động rời xa cô, nhưng khi nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của cô, trong đầu lại không ngừng xuất hiện những ý nghĩ âm u.

Để không làm thương tổn cô, cậu rất ít khi ra khỏi cửa.

Cô ở bên ngoài cười nói vui vẻ, còn cậu ở nhà nếu không phải tập thể hình phát tiết cảm xúc thì cũng là ngủ mê man. Không cần nghĩ, cậu cũng biết dáng vẻ của mình bây giờ thảm hại bao nhiêu.

"Em chờ một chút, đừng đi, chờ một lát thôi!"

Bách Chính vừa mặc quần vừa lầu bầu mắng chửi người, cậu qua loa kéo quần, rồi mặc thêm áo sơ mi, sau đó mới ra mở của.

Cậu sợ Dụ Sân không chờ được sẽ đi mất, cũng may, cô gái vẫn đứng ở ngoài cửa, đôi mắt to tròn và trong trẻo nhìn cậu.

Vui sướиɠ bất ngờ này gần như xua tan hết những bực bội khó chịu mấy ngày nay.

Cuối cùng trong mắt cậu đã có ánh sáng, cậu cười rộ nên: "Anh giúp em thay giày."

Bách Chính vô cùng ân cần, cậu tìm dép lê mới, ngồi xổm xuống muốn tự tay thay giày cho Dụ Sân.

Cậu thể hiện lòng yêu thương cực kỳ rõ ràng, Dụ Sân lắc đầu: "Không cần, em tự mình đi được."

Cô sợ cậu thật sự thay giày cho mình, vội vàng tháo giày, lấy dép lê cậu đưa đi vào.

Thiếu nữ mang tất màu xanh lá nhạt, bên ngoài tuyết rơi phủ một tầng thật dày, cô chọn màu sắc này, thật giống chồi non mùa xuân.

Bách Chính biết cô thẹn thùng, nên cậu cũng không miễn cưỡng.

Dụ Sân vừa thay giày xong thì bỗng nhiên bị người bế lên.

Cô khẽ kêu lên một tiếng: "Bách Chính!"

Thiếu niên cười vui sướиɠ: "Nói cho anh biết, vì sao em tới?" Những nỗi niềm tốt đẹp tản ra từng tầng từng tầng một trong lòng cậu, làm cậu không nhịn được dù chỉ một khắc.

Cô đỡ lấy bả vai cậu: "Anh thả em xuống trước đã."

Dép cũng rơi mất một chiếc rồi.

"Em nói trước, nếu không hôm nay đừng hòng xuống."

Dụ Sân ngượng ngùng nói nhớ cậu, cô cố gắng bình tĩnh nói: "Năm mới đi chúc tết, em đến thăm anh."

Bách Chính cười nhẹ một tiếng: "Còn gì nữa không?"

Dụ Sân xấu hổ buồn bực: "Hết rồi."



Bách Chính không động, nhướng mày cười: "Nói dối."

Cô nói lảng sang chuyện khác: "Anh bị thương, cánh tay còn đau không?"

Bách Chính thấy cô quan tâm mình, trong lòng mềm như bông, cậu không bắt nạt cô nữa, buông cô đứng xuống, lấy dép xỏ vào cho cô.

"Không đau nữa."

Lần đầu tiên Dụ Sân tới nhà Bách Chính, căn phòng này là tài sản của riêng cậu. Từ khi cậu đến Hành Việt học thì đã không còn trở về nhà họ Bách nữa, một mình chuyển đến ở nơi này.

Cô cho rằng với tính tình kiêu ngạo như Bách Chính thì nơi ở sẽ cực kì xa xỉ, nhưng không ngờ ngoại trừ phòng khách hơi rộng một chút, thì đây là một gian nhà giống như bình thường, có ba phòng và một sảnh.

Một phòng còn bị cậu cải tạo thành phòng tập thể thao.

Bách Chính thấy cô tò mò đánh giá, nói đùa với cô: "Em thấy nhỏ à? Sau này anh kiếm tiền mua một căn lớn hơn cho em được không?"

Dụ Sân thiếu chút nữa bị sặc: "Không có, anh nói linh tinh cái gì thế."

Bách Chính giải thích nói: "Anh ở một mình nên cũng không để ý."

Cuộc sống của cậu vốn tùy ý, cậu xoa cằm Dụ Sân: "Anh vừa nghèo, tính tình còn xấu, em có chê không?"

Dụ Sân nhìn cậu một cái: "Anh mà nghèo hả?"

"Anh không phải là người thừa kế của nhà họ Bách." Bách Chính sờ sờ tóc cô, quan sát vẻ mặt cô: "Đồ vật ở chỗ Từ Học Dân anh cũng không định nhận. Anh có thể sẽ phải giống như người bình thường, nỗ lực kiếm tiền, bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Không còn là vận động viên đứng đầu, sẽ rất nghèo, em ghét bỏ không?"

Chính cậu cũng hiểu rõ vì có vòng sáng thái tử gia nhà họ Bách trêи người, nên người ta mới đuổi theo cậu như đuổi vịt.

Theo bản năng, Dụ Sân lắc đầu.

Lắc đầu rồi cô mới nhận ra không đúng, Bách Chính đã cười rồi: "Hóa ra em muốn ở bên anh cả đời."

Dụ Sân bực đến nỗi muốn đánh cậu, cậu nắm lấy mu bàn tay nhỏ của cô lên rồi hôn, ánh mắt cũng trở nên mềm mại.

"Dù anh nghèo, cũng sẽ để em sống thật tốt."

Nếu Dụ Sân sống không tốt, cậu cũng không cần liêm sỉ nữa, có thể mặt dày trở về nhà họ Bách, cũng có thể tiếp nhận tài sản trong tay Từ Học Dân.

Cậu sợ cô ghét bỏ cậu, nhưng đáp án của cô lại khiến cậu vui vẻ cực kỳ, cô thật sự yêu thích cậu.

Chẳng sợ cậu là tên khốn, tương lai có thể không có tiền. Đến Bách Chính còn không chịu nổi, muốn mở đầu cô ra nhìn thử, sao cô lại thích mình như thế?

Nhưng cậu rất vui vẻ, khóe môi nhếch lên thật cao.

Bách Chính không nhắc đến việc tai tiếng, Dụ Sân lấy hết can đảm mở miệng nói.

"Em đã nghĩ rất lâu về việc tai tiếng lần trước. Em rất xin lỗi anh, Bách Chính, em không đủ dũng cảm, không dám đứng ra bảo vệ anh."

Bách Chính nói: "Em đừng có ngớ ngẩn, đây là kết quả mà anh muốn, cũng chỉ bị mắng vài câu, không đau không ngứa."

Dụ Sân lắc đầu: "Là em sai, trở về em đã suy nghĩ rất lâu. Tuy rằng vẫn có chút sợ hãi, những sau này em sẽ bảo vệ anh. Chờ đến sau khai giảng, em sẽ đi nói rõ mọi chuyện."

Trong lòng cậu mềm mại, lại buồn cười: "Dù anh rất cảm động, nhưng thật sự không cần. Nếu để cho con gái tới bảo vệ thì anh sẽ không còn là con trai nữa."

Cô phồng má.

Bách Chính nói: "Anh không giống em, anh chỉ có một mình, còn em có rất nhiều thứ phải suy nghĩ. Ba mẹ em, bạn học em, ước mơ của em. Anh thì không có cái gì cả, vì vậy anh không quan tâm, em lại có quá nhiều, nên cứ để anh gánh vác trước."

Gương mặt cậu dịu dàng: "Sau này em phải thi vào trường đại học tốt nhất, làm việc mà em thích. Anh muốn em ở cạnh anh, không phải để khiến em sợ hãi, lo lắng, hy sinh, mà là muốn..."

Cậu dừng một chút.

"Anh hy vọng em vui vẻ."

Dụ Sân giương mắt, ngơ ngác nhìn Bách Chính.

Một năm trước, Bách Chính không nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay. Đã từng, cậu rất muốn cô đối tốt với cậu, nhưng hiện giờ lại dùng tất cả muốn đối tốt với cô.

Thậm chí vì thế, cậu còn có thể kiềm chế tính cách của mình lại.

Cô không muốn thấy cậu, thì cậu mặc bộ đồ thú bông to lớn. Cô sợ lời đồn, rhi2 cậu không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa. Cũng không sợ bởi vì vậy mà mình sẽ trở nên khó chịu táo bạo, buồn rầu hay khổ sở.

Cậu dần dần ý thức được một việc, ở trong lòng cậu, Dụ Sân đã quan trọng hơn so với chính bản thân cậu từ lâu.

Cậu đã nói qua với Từ Học Dân, nếu có một ngày cậu không nhịn được mà muốn làm tổn thương Dụ Sân thì cậu sẽ tự sát trước.

Lời này chắc chắc không phải đùa giỡn.

"Vậy nên hãy nghe lời." Bách Chính xoa má cô: "Nếu cả đời này em vẫn cứ ngọt như vậy, lại thêm phần tình cảm này, có bảo anh đi chết anh cũng sẽ đi."

"Ngọt là dùng để mắng người ngốc." Dụ Sân sửa lại cho đúng.

"Với anh thì không phải." Bách Chính cười cười, cậu nói: "Là vị giác."

Cậu nâng cằm cô lên, muốn hôn cô.

Dụ Sân lập tức phát hiện, cô đẩy cậu ra, gương mặt nóng bỏng.



"Trước kia anh nói, nếu chưa lên đại học, anh sẽ không hôn em."

Bách Chính hỏi lại: "Anh từng nói như vậy hả?"

"Từng nói."

"À." Bách Chính cười nói: "Vậy em hôn anh đi."

"Em sẽ không..."

Cô vừa định lắc đầu. Bách Chính đã giữ lấy gáy cô, nhẹ nhàng kéo một cái, cô đã bị kéo ngã vào lồng ngực cậu, môi chạm vào đôi môi lạnh lẽo của cậu.

Tay cậu giữ chặt, cô không thoát ra được, bị bắt phải hôn cậu.

Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi.

Lần đầu tiên cô thấy có người bắt buộc người khác hôn chính mình.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa có tiếng bé gái thở nhẹ.

Bách Chính ấn đầu cô vào trong lồng ngực, sắc mặt cậu trở nên khó coi: "Bách Thanh Hòa."

Hóa ra, cậu lại quên đóng cửa.

"Anh trai, anh trai." Bách Thanh Hòa chạy vào.

Lần này, bé không nhìn anh trai mà bé thích nhất, mà chạy tới gọi cô gái trong lồng ngực anh trai.

"Chị Hương Hương."

Dụ Sân rất thích đứa bé đáng yêu này, nhưng cảnh vừa rồi lại bị con bé thấy, cô rất muốn đâm đầu vào tường.

Bách Thanh Hòa kéo kéo quần áo cô: "Chị với anh đang làm gì đấy ạ?"

Dụ Sân còn chưa nói gì, Bách Chính đã giận quát: "Đến từ đâu thì mau biến về đấy nhanh, sao nhà họ Bách lại vô dụng như vậy, một đứa ngốc thôi cũng không trông được."

Nghe anh trai mắng mình là đứa ngốc, miệng Bách Thanh Hoài cứng lại, giống như là sắp khóc.

Dụ Sân vội vàng sờ sờ tóc bé, ôm bé vào lồng ngực.

"Anh dữ như vậy làm gì."

Khóe miệng Bách Chính giật giật, cậu nhịn, vào bếp lấy nước cho Dụ Sân cùng đứa ngốc kia uống. Ánh mắt cậu nhìn Bách Thanh Hòa không hề có thiện cảm. Thật vất vả Dụ Sân mới ở bên cậu một lát, nó tới làm gì.

Sau khi rời khỏi cái ôm của Dụ Sân, Bách Thanh Hòa nằm ở trong lồng ngực cô, giọng nói còn mang giọng sữa la hét muốn Dụ Sân hôn bé.

"Chị cũng sẽ hôn Thanh Hòa."

Dụ Sân nhìn bé thật sự đáng yêu, vừa định hôn khuôn mặt nhỏ của bé.

Ở giữa xuất hiện một bàn tay che miệng cô lại.

Lòng bàn tay thiếu niên ở trêи môi cô, mang theo sức mạnh không cho cô tránh thoát.

"Không cho." Bách Chính nói: "Anh trai của nó em không hôn, phải đè lại mới chịu phối hợp. Đứa ngu ngốc này dựa vào cái gì."

Cậu không nói đùa chút nào. Bách Chính xách Bách Thanh Hòa từ lồng ngực cô ra, đặt trêи mặt đất.

Sau đó lấy ví đựng tiền từ ngăn kéo ra, qua loa nắm lấy một xấp nhét vào trong túi áo Bách Thanh Hòa."

"Được rồi, đây là tiền mừng tuổi, em có thể lượn đi rồi đấy."

Bách Thanh Hòa bị cậu xách đến cạnh cửa. Bách Chính lấy điện thoại, gọi người đến đón đứa ngốc này đi.

Bách Thanh Hòa khóc đến kinh thiên động địa, Bách Chính vẫn không hề dao động mà đóng cửa lại.

Cậu quay đầu lại, nhìn xuống: "Nó đi rồi, anh với em tiếp tục."

"..." Dụ Sân không dám nhìn, nói: "Anh còn hư hơn anh trai em."

Bách Chính cong môi cười: "Anh sẽ là người tốt nhất trong cuộc sống của em." Sẽ không có người nào còn thích cô hơn cậu.

Dụ Sân đột nhiên kề sát vào bên tai cậu: "Thật ra hôm nay em đến là vì muốn nói với anh một câu."

Hơi thở của cô quét qua quét lại, khiến cho hơi thở Bách Chính cũng run lên theo.

"Nói."

Cậu rất chờ mong, tim cũng đập loạn nên.

Thiếu nữ lại nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

Giọng nói của cô giòn tan: "Năm mới vui vẻ!"

Dụ Sân nhìn sắc mặt cứng đờ của Bách Chính, cô rất buồn cười. Đáng đời, giáng sinh năm trước, người xấu này cũng trêu ghẹo cô như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play