Dường như Bách Chính không quen nói với người khác những thứ này.

Cậu trầm mặc hồi lâu, nghĩ tới nụ hôn hèn hạ kia, ánh mắt nhịn không được hòa hoãn đi nhiều.

Mặc dù đó là thứ mà cậu cướp được, cũng có lẽ là thứ duy nhất cuộc đời này mà cậu cướp được.

Dụ Sân vốn dĩ không ngủ được, cô lo lắng cho bà nội, một hồi không yên lòng mở mắt ra, nhìn nhìn Dụ Nhiên rồi lại nhắm mắt lại.

Dụ Nhiên bên cạnh hơi cau mày lại, sau cùng nhịn không được mở mắt ra, nhìn về phía em gái.

Có phiền không thế, chịu thì chịu đi, có thể đừng nhích tới nhích lui không.

Dụ Nhiên do dự vài giây, giơ một tay ra, đẩy đầu cô ra bên ngoài một chút.

Qua bên đó đi.

Bị anh trai ghét bỏ, Dụ Sân chớp mắt, quy củ ngồi một bên.

Từ Học Dân che miệng, nhỏ giọng khụ một tiếng, giấu đi cảm giác muốn cười. Bách Chính bên cạnh khi Dụ Nhiên đẩy Dụ Sân ra, ngay sau đó muốn đứng dậy, cơ thể cậu hơi động, rốt cục cũng nhị ngồi về chỗ.

Nội tâm Từ Học Dân nghĩ, nếu bây giờ có thể đưa Bách Thiếu một lời thuyết minh, chắc chắn cậu sẽ nói, Dụ Nhiên không cho em dựa, em dựa vào anh là được rồi, muốn lăn lộn như nào thì lăn lộn.

Nhưng mà Bách thiếu nhà ông đến tư cách cũng chẳng có.

Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống thành phố S.

Đoàn người xuống máy bay, phải ngồi xe đến bệnh viện của trấn Liên Thủy.

Từ Học Dân điều chỉnh bản đồ chỉ đường, tự mình lái xe, đưa bọn họ về.

Bách Chính ngồi ở ghế phụ lái, Dụ Sân và anh trai ngồi hàng ghế sau. Dụ Sân lo lắng không yên, càng đến gần trấn Liên Thủy, cảm giác này càng rõ ràng, cô sợ bản thân mình đến nơi, không nghe được tin tức tốt nào nữa.

Từ đầu đến cuối Dụ Nhiên vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt, nhìn không ra tâm trạng cậu ra sao.

Đêm đã khuya, đã về tới trấn Liên Thủy sau một năm cách biệt, mặc dù đang đêm khuya nhưng Dụ Sân cảm giác quê hương thay đổi rất nhiều, duy nhất không thay đổi chính là con sông, trước kia mỗi nhà mỗi hộ đều xây kế bên con sông, hiện giờ còn một số khung nhà vẫn chưa dỡ bỏ, có vài tòa nhà lầu nhỏ trong bóng tối nhìn không chân thật.

Trên đường yên tĩnh, trong phòng thắp sáng đèn.

Cuối cùng cũng tới bệnh viện, Dụ Sân và anh trai xuống xe.

Cô quay đầu, cúi người xuống nói với Từ Hạo Dân: “Cảm ơn chú.”

Dụ Sân khựng lại, nhìn sang Bách Chính, nhẹ giọng nói: “Cũng cảm ơn anh, Bách Chính.”

Bách Chính không nghĩ đến trong tình trạng hiện giờ, có thể được cô cảm ơn. Khi cô còn ngốc nghếch chạy theo cậu, cũng chân thành và hòa hoãn thế này.

Trái tim cậu nhịn không được hơi mềm ra: “Không cần cảm ơn, em vào bênh viện đi.”

Dụ Sân và Dụ Nhiên vội chạy vào bệnh viện.

Từ Học Dân nhìn Bách thiếu một cái, nói: “Cô gái nhỏ ăn mềm không ăn cứng.”

Một thân xương cốt này của Bách thiếu quá cứng, tính tình cũng vừa thối vừa ngang ngạnh, trách không được người ta chán ghét.

Bách Chính khựng lại, mím chặt đôi môi.

*

Vạn Xu Mính vẫy tay với con trai con gái mình: “Tới đây thăm bà nội.”

Dụ Sân vội chạy qua, tóc bà lão nằm trên giường bạc trắng, bà nhắm mắt lại, hốc mắt lõm xuống, sắc mặt trắng nhợt, cực kỳ yếu ớt.

Bà lão dường như có cảm giác, đôi mắt vẩn đục mở ra, nhìn tháy cháu gái, trong mắt nhiều thêm chút sắc màu.

“A Nhiên, bé Sân.”

“Bà nội!” đôi mắt Dụ Sân rưng rưng nước, nắm lấy đôi tay khô gầy của bà lão.

Dụ Nhiên chậm chạp ngồi xổm trước giường bà lão, nắm lấy một tay khác của bà, giọng cậu trầm thấp: “Bà nội.”

Bà nội cười rồi, ánh mắt hiền từ hòa ái. Bà lão nhìn Dụ Nhiên: “A Nhiên là cậu bé trưởng thành rồi, lớn lên rất tuấn tú, so với ba cháu hồi trẻ còn đẹp trai hơn.”

Dụ Nhiên không nói chuyện, nắm chặt lấy tay bà lão.

Bà nội là nhìn Dụ Sân.

Cô cháu gái nhỏ này, mới là tâm can bà yêu thương mười mấy năm nay. Vì Dụ Nhiên vẫn luôn bị bệnh, Tâm tư của Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính đều đặt trên người Dụ Nhiên, cô bé này từ nhỏ đã vô cùng nghe lời, giúp bà lão làm việc, giọng nói non nớt nói chuyện cùng bà, còn đấm lưng đấm chân cho bà.

Bà lão chớp mắt chảy ra rất nhiều nước mắt, bé Sân của bà, là bảo bối tốt nhất trên đời này.

Cho dù từ nhỏ bị người khác xem nhẹ, cô vẫn vui vẻ dịu dàng giống như một tiểu thiên sứ.

Bà nội nói: “Bà không sao, con người đều có một ngày này, cuộc đời này bà không còn gì tiếc nuối nữa. Bé Sân, thành phố lớn có vui không, có người bắt nạt cháu không?”

Dụ Sân nuốt nước mắt xuống, cười cười gật đầu, lại lắc đầu: “Rất vui vạ, đẹp y như lời bà nội nói, không ai bắt nạt cháu đâu, mọi người đều rất tốt bụng.”



Dụ Trung Nham bưng bát nước lên: “Mẹ ơi, uống chút nước.”

Vạn Xu Minh vội lấy bông thấm, làm ướt môi cho bà lão. Bà lão đã không thể ăn gì nữa rồi, đến việc uống nước cũng chỉ có thể dùng cách này mà thôi.

Dụ Sân nói: “Để con tới.”

Vạn Xu Mính đưa bát cho con gái.

Dụ Sân cẩn thận bón nước cho bà nội, bà lão không có tinh thần, lại nhắm mắt lại.

Vạn Xu Mính lại thở dài một tiếng, thấp giọng nói với Dụ Sân và Dụ Nhiên: “Các con ra ngoài trước đi, để bà nội nghỉ ngơi một lát.”

Hai anh em đi ra ngoài, Dụ Sân cắn răng, hỏi: “Bác sỹ nói sao ạ?”

Vạn Xu Mính nhìn Dụ Trung Nham, bàn tay Dụ Trung Nham để sau lưng, đáy mắt đều là đau lòng.

Chẳng cần bọn họ nói thêm gì, Dụ Sân đã hiểu ra rồi.

Đại khái vào khoảng hai ngày này.

Vạn Xu Mính ôm Dụ Sân vào lòng, vỗ nhẹ sống lưng con gái.

Đêm xuân mang tới vài phần lạnh lẽo, cả nhà đợi ở bệnh viện, ai cũng không rời khỏi.

Bên ngoài bệnh viện, Bách Chính ngồi trong xe nguyên một đêm.

Cậu cũng không ngủ được, năm ngoái khi cậu tới Liên Thủy, vẫn là một tên cặn bã danh xứng với thực, cậu hận thấu cách nhìn của Mục Mộng Nghi đối với cậu, trong lòng nghĩ cho dù tới Liên Thủy, một người cậu cũng không cứu, còn phải sống sót mà trở về.

Cậu cắn lấy ngọn cỏ, xấu xa nghĩ, để bọn họ đi chết đi.

Mà Liên Thủy bị tàn phá hoàn toàn, cậu nhìn một vòng, nghe thấy những thế rên rỉ đau đớn của những người còn sống. Bách Chính thấp giọng mắng một tiếng, bắt đầu tìm kiếm người sống sót.

Cậu chẳng có duyên phận gặp gỡ Dụ Sân.

Dư chấn đến gần, cậu bị đụng tới bị thương, vết thương rất nặng. Bách Chính nhịn đau, chẳng nói với ai cả.

Buổi tối hôm đó, cậu mơ hồ ngủ trong lều của nhóm cứu viện thứ nhất.

Mọi người vừa đói vừa lạnh, sau đó cậu nhận được một chiếc chăn.

Có người nói: “Là một cô gái đưa cho cậu.”

Vết máu tươi tràn ra bên môi cậu, nhưng trong nháy mắt, lại bị một mùi hương thơm ngát thay thế.

Cậu mở mắt ra, trời sinh năm giác quan kém hơn bình thường, lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương dễ ngửi như thế, giống như đang bồi thường cuộc đời mười mấy năm sống trong tư vị tẻ nhạt của cậu.

Giống như trăm hoa đua nở mùa xuân, cơn gió mát dịu dàng mùa hạ.

Cậu vì mùi hương này, trái tim lần đầu tiên nhói lên.

Mà có vài chuyện, từ bắt đầu chính là sai lầm.

Sau đó Bách Chính mới nghĩ rõ ràng, đó vốn dĩ là đồ Dụ Sân muốn đưa cho Mục Nguyên.

Cô cũng bị thương, còn lo lắng cho ân nhân buổi tối sẽ bị lạnh.

Đôi mắt đen như mực của Bách Chính nhìn lên màn đêm của Liên Thủy, nếu như không có cậu, có khi nào Dụ Sân đã cùng Mục Nguyên lưỡng tình tương duyệt?

Trong thanh xuân của bọn họ, cậu là kẻ đột nhiên xông tới cướp đoạt, là một tồn tại sai lầm.

Cô đưa nhầm đồ, cậu thích nhầm người.

Nói cho cùng, người nào động lòng trước thì người ấy càng bi ai.

Trời dần sáng lên, lúc sáu rưỡi, tinh thần của bà nội trở nên rất tốt.

Bà đã mặc xong quần áo, đeo mạt ngạch, đi ra ngoài cửa.

Min: cái mạt ngạch chính là cái băng mà các bà lão hay đeo trên trán, bạn nào hay xem phim cổ trang trung quốc sẽ thấy nha.

Bà lão vừa đi ra thì nhìn thấy một đôi mắt thỏ đỏ rực, đôi mặt thiếu nữ tròn tròn nhìn bà.

“Bà nội.”

Bà lão biết, cháu gái không hề ngủ.

Bà khẽ gọi một tiếng, Dụ Nhiên ở bên cạnh mở mắt ra, Dụ Nhiên cũng không ngủ.

Bà nội vẫy hai đứa cháu lại, ngón tay làm động tác suỵt, ngữ khí có vài phần hoạt bát: “Đừng ồn đến ba mẹ các cháu, có muốn đi cùng bà nội về nhà nhìn một cái không?”

Dụ Sân gật đầu, Dụ Nhiên cũng trầm mặc đi theo.

Bà cháu ba người, trong lúc trời tờ mờ sáng đi ra khỏi bệnh viện.

Bách Chính ngồi trong xe, tay đỡ lấy cằm nhìn Dụ Sân.

Cô chắc khóc rất nhiều, đôi mắt mới đỏ như vậy. Tình cảm của Dụ Sân vừa rõ ràng vừa giản đơn, người khiến cô thực lòng thích rất ít, nhưng mỗi người có được, đều cực kỳ trân quý.



Bách Chính không đi theo.

Vào năm mười tám tuổi này, cậu rõ ràng ý thức được, đối với bản thân mà nói, Dụ Sân không thể thiếu được, đối với Dụ Sân mà nói cậu tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện.

Việc thích này, làm gì có chuyện công bằng.

Bà lão cầm chìa khóa mở cửa, nếp nhăn trên mặt treo đầy ý cười: “Lão già ơi, bé Sân với A Nhiên về rồi đây.”

Trong nhà tất nhiên chẳng còn ai có thể đáp lại bà.

Căn nhà này là bà lão dùng tiền trợ cấp và tiền tiết kiệm của mình sửa sang lại, nhà nhà hộ hộ đều đổi sang phong cách mới, nhưng bà nội vẫn giữ lại bề ngoài mà Dụ Sân đã từng ở.

Người không thể nào không có gốc, sau này bọn họ không còn nữa, vẫn nên giữ lại cho con cháu thứ gì đó có thể hoài niệm.

Bà đưa hai đứa cháu ra sau vườn, gà trống đang gáy, âm thanh cao vút, kiêu ngạo mà bước đi trong vườn.

Bà lão cho gà ăn trước tiên, sau đó ngồi cùng hai anh em trên ghế đẩu, mỗi tay dắt một đứa.

Bà hiền từ nói: “Lớn rồi, hai đứa nhỏ nhà ta đều lớn hết rồi.”

Dụ Sân biết, đây phân nửa là hồi quang phản chiếu.

“A Nhiên phải vui lên một chút, phải có thứ mình yêu thích, trên thế giới này, có rất nhiều điều thú vị.”

Bà nội xoa tóc Dụ Sân: “Bé Sân phải luôn lạc quan thân thiện như thế này nhé, bảo vệ bản thân cho tốt. Ba mẹ hai đứa đó, một đống tuổi rồi, nhưng chẳng đáng tin chút nào. Không có người bảo vệ cháu thì phải tự bảo vệ lấy bản thân mình.Từ nhỏ cháu đã thích cười, sau này cũng phải cười nhiều hơn. Ngay khi người ta nghĩ rằng cháu dễ thương đáng yêu, cuộc đời này sẽ suôn sẻ hơn nhiều.”

Trời cao ban tặng đứa trẻ này, lúc cười rộ lên ánh sáng trên thế gian này cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Dụ Sân ôm lấy bà lão, gật đầu.

Bà nội thấp giọng hát cho bọn họ nghe, là bài đồng dao hát ru Dụ Sân hồi nhỏ.

“Cây dương xào xạc lá, tung bay trong nước, tôi cao bằng chị gái. Chị gái cưỡi con ngựa đỏ, tôi cưỡi cành cây. Chị gái đeo dây chuyền bạc, tôi cưỡi bó rơm khô….”

*Min: thứ lỗi tiểu nữ bất tài không tìm nổi bản dịch của bài đồng dao này, nên hiểu thế nào thì dịch thế ấy thôi.

Mặt trời lên cao rồi, giọng hát của bà dần dần dừng lại.

Dụ Sân bưng lấy miệng, thấp giọng khóc lên.

Dụ Nhiên rũ mắt xuống.

Bà lão yên lặng đi rồi.

Trấn Liên Thủy rơi một trận mưa xuân, Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính lo liệu hậu sự cho bà lão.

Mặt sông Hoài Hà nổi lên những gợn sóng lăn tăn.

Năm tháng nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành, nhưng lại mang người già đi xa.

Bách Chính không rời khỏi, cậu xa xa nhìn Dụ Sân, cô thường ngẩn người, có lúc không nhịn được gục mặt xuống gối khóc thút thít.

Bà lão đi rồi, có lẽ người đau lòng nhất trong nhà là cô.

Dụ Nhiên cũng chẳng biết an ủi cô, Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính bận rộn, cũng chẳng có thời gian trông coi cô.

Những giọt nước mắt của cô dường như hòa tan cậu vừa lạnh vừa cứng đến xương, Bách Chính lần đầu tiên thử rời khỏi cô.

Cậu so với bọn họ đều cần phải rời đi đầu tiên.

Ngày Dụ Sân và ba mẹ về thành phố T, đã qua một tuần.

Cô dọn dẹp hết đồ đạc trong nhà, kéo va li hành lý, ra khỏi bệnh viện.

Một cậu nhóc khoảng bảy tám tuổi chạy lạch bạch tới trước mặt cô, nhìn cậu bé có vẻ rất linh động hoạt bát: “Cái này cho chị.”

Dụ Sân rũ mắt, là một chiếc kẹo đường vẽ hình màu vàng.

Kẹo đường là hình một con phượng hoàng nhỏ đang giương cánh bay.

Cậu nhóc vò đầu bứt tai, nghĩ tới lời mà anh trai hung dữ kia nói, lát sau nói: “Ngoan, em đừng khóc nữa.”

*Min: đây là lời cậu nhóc nói thay Bách Chính nên tới để thành giọng của Bách hung hăng nha.

Bộ dáng nghiêm túc an ủi của cậu nhóc, cô như cũ có thể nhìn thấy bóng dáng của người kia.

Dụ Sân cầm lấy phượng hoàng nhỏ, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Xuyên qua màn mưa dày đặc của quê nhà, Dụ Sân nhón chân lên nhìn, không thấy bóng dáng của Bách Chính nữa.

Dụ Sân mới nghĩ tới, Bách Chính đi cùng cô và anh trai một đường.

Nhưng bọn họ dường như quên mất, đoạn thời gian này, trong cuộc đời cậu, cũng là đoạn thời gian khó khăn nhất.

Cậu quen nuốt khổ sở vào trong, cũng bắt đầu học cách không làm phiền tới cuộc sống của cô nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play