Bách Chính sợ cô tức giận, lâp tức rời ánh mắt ra chỗ khác.

Dụ Sân mím môi, ngồi trên ghế, chẳng còn tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện của Bách Chính, cô nhìn về phía cửa sân bay, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Dụ Nhiên.

Tám giờ tối máy bay đã cất cánh rồi, nếu lỡ Dụ Nhiên lại xảy ra chuyện gì, cả nhà không ai có thể chịu nổi nữa.

Bách Chính ngồi bên cạnh cô, đợi cùng cô, không nói chuyện.

Tám giờ bốn mươi lăm, một thiếu niên ôm lấy trán đi vào sân bay.

Dụ Sân vội chạy qua: “Anh trai! Anh bị sao vậy?”

Dụ Nhiên nới lỏng ngón tay, lông mày nhăn hết mức, Dụ Sân mới nhìn thấy, trên trán cậu là một mảng bầm tím, còn có chút rỉ máu.

Vừa lúc Dụ Sân có đồ cầm máu, để cậu che trán trước.

Sau lưng Dụ Nhiên là một cô gái ăn mặc cực kỳ tinh xảo, Dụ Nhiên trầm mặt không nói chuyện, cô gái nhún vai mở miệng, cười hì hì nói: “Anh đẹp trai này giúp tôi đánh mấy tên côn đồ, tôi muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện nhưng cậu ấy không chịu.”

Dụ Nhiên trầm mặt, cậu căn bản không muốn giúp cô gái này, cái người này chẳng hiểu ra làm sao cả, cứ ôm chặt lấy cổ cậu, mấy tên côn đô kia vốn phản ứng không kịp, cậu suýt ngất tại chỗ.

Lúc này Dụ Sân mới chú ý đến sự tồn tại của cô gái.

Trông cô gái này khoảng trên dưới hai mươi tuổi, có một đôi mắt mang sóng điện như mắt mèo, thấy Dụ Sân nhìn mình, cô gái chớp mắt, tán thưởng nói: “Cô gái nhỏ xinh đẹp quá, lớn lên thì ghê gớm lắm luôn.”

Dụ Sân cực kỳ hoài nghi lời cô gái này, Dụ Nhiên lại đi giúp đỡ người khác ư? Anh ấy không phải người lạnh lùng đến mức trên đường có nhìn thấy tờ một trăm tệ cũng chẳng cong lưng sao?

Cô gái mắt mèo thấy bộ dáng hoài nghi của Dụ Sân cực kỳ đáng yêu, giơ tay ra định véo má cô, bị một cánh tay ngăn lại.

“Khanh Linh, cô tự trọng.”

Khanh Linh nâng mắt lên, nhìn thấy Bách Chính thì cực kỳ kinh ngạc, thực sự không nghĩ tới, nhân vật chính của trận phong ba trong thành phố lại xuất hiện ở đây.

Cô nhìn Bách Chính mấy lần, tự nhiên biết thân phận vốn có của cậu, là một nhị thế tổ khiến người ta kiêng dè.

Chẳng qua thân phận tiểu bá vương bây giờ khó giữ, khiến cô có chút đồng cảm với thân thế máu chó của mình.

Dụ Sân nhìn Bách Chính, sắc mặt cậu không tốt lắm, nhìn Khanh Linh cảnh cáo.

Dụ Sân liền rõ, bọn họ quen biết nhau.

Khanh Linh giơ tay lên, cười cười nói: “Không chạm thì không chạm, cậu đừng nóng chứ.”

Ánh mắt quyến rũ, cách khoảng không ném cho Dụ Sân một nụ hôn gió: “Em gái nhỏ em đi xem anh trai em đi, bảo đảm cậu ấy không sao.”

Dụ Sân ngẩng đầu nhìn chuyến bay, ánh mắt rố cục cũng nhiều lên một phần biến động.

Dụ Sân nói: “Máy bay đã cất cánh rồi.” máy bay tới thành phố S, đây là chuyến cuối cùng trong ngày, cũng không thể đợi tới ngày mai, bây giờ để lỡ mỗi giấy mỗi phút, đối với anh em cô mà nói chính là lãng phí.

Dụ Nhiên rũ mắt, không nói chuyện.

Khanh Linh ngồi bên cạnh nhìn thấy sắc mặt hai anh em, ý cười trên môi cũng không còn, cô dường như ý thức được, bản thân mình làm lỡ mất việc lớn của người ta rồi.

Khanh Linh khó có được cảm giác chột dạ thế này.

Nhưng cô chuyển mắt nghĩ tới, Bách Chính vẫn còn ở đây, Khanh Linh nhìn Bách Chính: “Bách thiếu, nghĩ cách đi.”

Mặc dù cái xưng hô Bách thiếu bây giờ nghe chói tai đến mức nào, Bách Chính lạnh lùng nhìn cô một cái.

Cậu nhìn Dụ Sân lạc lõng, ngón tay hơi run lên, làm ra một quyết định.

Hau cùng cậu nói: “Đừng sợ, anh nghĩ cách để bọn em về nhà.”

Dụ Sân chẳng nhìn cậu.

Khanh Linh như có suy nghĩ nhìn nhìn Bách Chính một cái, Bách Chính đi ra ngoài gọi điện thoại.

Không lâu sau, Từ Học Dân vội vàng lái xe tới.

Từ Học Dân nhìn Bách Chính, thở phào một tiếng, một mình thiếu niên đứng trong gió đêm, tay cuộn thành nắm đấm run lên.

Cả thành phố T hiện giờ đang bàn tán đến cậu đứa con trai của kẻ cưỡng hiếp, Từ Học Dân thở dài khó chịu, ngay cả danh xưng “Bách thiếu” cũng không dám gọi, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đầu rồi?”

Bách Chính đi vào, cậu ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt của Dụ Sân, thấp giọng nói: “Anh đưa bọn em về nhà.”

Dụ Sân có chút kinh ngạc khó hiểu.

Từ Học Dân đi vào, cong lưng xuống, nói: “Chúng tôi có máy bay tư nhân, có thể đi thành phố S.”

Khanh Linh liếc Từ Học Dân, cô cũng không phải người không có thường thức, nhưng không nhịn được trong nội tâm nhỏ giọng tán thưởng một phen: Mẹ nó, ngầu vãi.

Cô biết thân phận của tiểu bá vương này không đơn giản, nếu không làm sao năm đó Nghi phu nhân lại bốc hơi trong biển người chứ, người như Bách Thiên Khấu cũng không tìm được bà ta.



Dụ Sân liền nhìn sang Dụ Nhiên, Dụ Nhiên gật đầu.

Ai cũng biết, bây giờ càng về sớm được càng tốt, hai anh em đi theo Từ Học Dân.

Máy bay tư nhân đậu ở sân bay, thành phố T không có sân bay dân dụng nên chỉ có thể thuê vị trí ở Sân bay.

Trong thời gian ngắn, Từ Học Dân đã sắp xếp mọi việc cực thỏa đáng.

Dụ Sân và Dụ Nhiên đều là lần thứ hai ngồi máy bay, máy bay tư nhân và khoang phổ thông hoàn toàn không giống nhau, giống như phòng khách nhỏ. Bọn họ đi lên, Khanh Linh cũng đi lên theo.

Từ Học Dân cười cười ngăn cô lại: “Khanh tiểu thư, Bách thiếu của chúng tôi không mời cô.”

Khanh Linh chỉ vào mình, cảm thấy khá thú vị: “Ông nhận ra tôi?”

Từ Học Dân chỉ cười không nói, ngôn từ tuy khách khí, nhưng vẻ mặt không hề dao động. Thân phận của vị tiểu thư này cũng là một cái phiền phức, một thiên kim giả bị tráo đổi của nhà giàu, hiện này thiên kim hàng thật giá thật của người ta đã quay về, thân phận của Khanh Linh xấu hổ không thể tả.

Tính cách của Khanh Linh chính là cá muối, lời đồn cũng chẩng sao cả, đi xuống khỏi máy bay.

Trước khi xuống máy bay, cô nhịn không được nhìn tiểu soái ca kia một cái, lớn giọng nói: “Cậu không sao chứ? Nếu có việc nhớ phải tìm tôi, tôi tên Khanh Linh, cậu đừng quên đó.”

Máy bay cất cánh.

Từ Học Dân nhịn không được nhìn vết băng bó trên cổ Bách Chính một cái, vết máu bị thấm ra ngoài.

Ông nhớ rõ vết thương này, là khi Bách Chính mười ba tuổi, bị Nghi phu nhân dùng dao đâm bị thương, khi đó nháo rất lớn, Từ Học Dân vội vàng cứu cậu cũng bắt đầu từ ngày đó, Bách Chính biết đến sự tồn tại của Từ Học Dân.

Sau đó trên cổ thiếu niên được xăm lên một con cùng kỳ cực hung dữ.

Năm ngoái cậu xóa đi con cùng kỳ đó, cũng trở nên thích cười hơn.

Từ Học Dân không biết, Bách Chính trong tình trạng như bây giờ tìm tới ông, đã hạ quyết tâm lớn thế nào.

Đây đồng nghĩa với việc cậu thừa nhận bản thân mình là một tồn tại dơ bẩn.

Từ Học Dân để bác sỹ tới đây, xem qua cho Bách Chính và Dụ Nhiên.

Dụ Sân vội lùi ra, bác sĩ kiểm tra một chút, nói với Dụ Nhiên: “Tôi giúp cậu sát trùng trước, khi xuống máy bay, nếu rảnh thì tới bệnh viện chụp CT, dù sao cũng bị thương ở trên đầu.”

Dụ Sân trông chừng bên cạnh anh trai.

Một mình Bách Chính ngồi đối diện, bác sĩ xử lý vết thương cho cậu.

Cậu trầm mặc, mắt chỉ nhìn Dụ Sân.

Từ Học Dân nhìn thấy một màn này, không biết tại sao, trong lòng có chút chua xót buồn bã.

Ông trộm nhìn Bách Chính trưởng thành, Bách Chính lúc nhỏ khát vọng cái ôm của Nghi phu nhân, sau đó phát hiện người phụ nữ đó sẽ không yêu thương cậu, dần dần trở nên chẳng sao cả.

Không có người yêu thương cậu, cũng chẳng ai dạy cậu làm sao để đi yêu một người.

Từ Học Dân ôn hòa nói với Dụ Sân: “Dụ Sân, cháu có thể đi cùng tôi xác nhận một chút, tuyến đường sau khi xuống máy bay không?”

Dụ Sân gật đầu: “Được ạ.”

Dụ Sân đi theo Từ Học Dân, Từ Học Dân cầm lấy một cây bút, thương lượng với cô sau khi máy bay hạ cánh, đi Liên Thủy như thế nào.

Xác nhận xong tuyến đường, Từ Học Dân lúc này mới nói: “Dụ Sân, Bách Chính khiến cháu cảm thấy rắc rối sao?”

Dụ Sân nâng mắt lên, cô không quen thảo luận với bề trên vấn đề như thế này, nhẹ giọng nói: “Sao chú lại hỏi vậy ạ?”

*Min: ở đây Dụ Sân dùng từ 您 là ngài đó ạ, nhưng tớ đổi lại là chú cho nó thân thiện.

Từ Học Dân cười nói: “Tôi cũng xem như nhìn cậu ấy trưởng thành, cháu đừng nhìn tính cách cậu ấy hiện giờ khiến người ta ghét, lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, xụ mặt chẳng để ý đến người khác, đôi mắt lại sáng rực lên, đừng nhắc có bao nhiêu buồn cười.”

Dụ Sân giương môi lên, tưởng tượng tới cảnh đó cũng nhịn không được cười cười.

“Mấy ngày trước cậu ấy xảy ra chuyện, có lẽ cháu cũng biết. Bách Chính xác thực không phải con trai của Bách tổng, đối với chuyện này, tôi trừ áy náy ra, không biết nên nói thế nào. Thân phận của cậu ấy vẻ vang, nhưng luôn sống không dễ dàng gì. Nói cho cùng, nếu có thể lựa chọn, tôi tin rằng cậu ấy không mong muốn tới thế giới này.”

Trước giờ không có ai nói với cô chuyện của Bách Chính, Dụ Sân yên lặng lắng nghe.

“Tính cách của cậu ấy kiên cường, có lẽ chưa từng nói với cháu, cậu ấy có bệnh.”

Dụ Sân nâng mắt lên.

Từ Học Dân thở dài một tiếng: “Năm giác quan của cậu ấy không nhạy bén như người khác, coi như khuyết tật di truyền mang đến, xúc giác, vị giác, khứu giác của Bách Chính đều rất chậm chạp, không có cảm thụ đẹp đẽ, cậu ấy thiếu rất nhiều thứ vui vẻ mà người thường có thể trải nghiệm.

“Tôi nói những lời này,” Từ Học Dân khựng lại, “Không phải để cháu thương hại, khiến cháu thích cậu ấy, mà muốn nói cho cháu biết, cậu ấy không có xấu xa như cháu tưởng tượng. Cậu ấy rất tự ti, khiếp nhược, không dám nói ra miệng. Cháu ghét cậu ấy, cậu ấy mê mang lại chẳng có cách gì. Cái gì cậu ấy cũng chưa từng có được, mới sợ hãi mất đi như vậy, nếu như có thể, cháu ôn hòa một chút dạy cậu ấy học cách làm thế nào để buông tay được không?”

Dụ Sân nói: “Cháu không chắc chắn có thể được không.”



Từ Học Dân cổ vũ nói: “Khẳng định có thể, cháu thử nói chuyện với cậu ấy đi, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm tổn thương cháu.”

Dụ Sân gật đầu.

Cô hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Bách Chính.

Cậu vẫn luôn nhìn cô và Từ Học Dân, nhưng vì cách một khoảng, nghe không rõ bọn họ đang nói gì.

Cô nghĩ tới khi trước mắng cậu là biến thái.

Mặc dù trong lòng hiện giờ vẫn nghĩ vậy, nhưng những lời Từ Học Dân nói ngược lại khiến cô nghĩ thoáng ra rất nhiều.

Tính cách Bách Chính như vậy, cũng thật không phải như cô vẫn luôn nói chán ghét mà có thể cách xa. Trừ bỏ khiến cậu càng điên lên, thì thực sự chẳng có gì tốt nữa.

Dụ Sân quay lại chỗ ngồi.

Dụ Nhiên và Bách Chính cũng chẳng có gì để nói, biết có thể quay về, cậu (DN) lại tiến vào trạng thái điềm nhiên trầm mặc. Ngồi máy bay hay ngồi xe khách đối với Dụ Nhiên chẳng có gì khác biệt.

Từ Học Dân tự mình rót cho mỗi người một cốc nước.

Không khí giữa các chàng trai cô gái cực kỳ lạ lùng, Từ Học Dân lại thở dài một tiếng, rời khỏi vòng của bọn họ.

Cái gì ông có thể làm đã làm hết rồi, chính là không cần vướng mắt Bách thiếu nữa.

Dụ Nhiên choáng đầu, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tối nay Dụ Sân khóc qua, hốc mắt cô đỏ lựng, nên dựa vào anh trai, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bách Chính đứng dậy, dường như cũng tự biết mình là người thừa, qua chỗ Từ Học Dân ngồi.

Từ Học Dân ngạc nhiên nói: “Sao lại không ngồi bên kia?”

Bách Chính mím môi, thấp giọng nói: “Tôi ngồi ở đấy, cô ấy không ngủ nổi.”

Từ Học Dân lại thở dài một tiếng, ngược lại cũng chẳng nói thêm gì.

Rất nhiều vấn đề ông muốn hỏi Bách Chính, như thế này thì sau này còn trở về nhà họ Bách hay không? Có sợ đối mặt với ánh mắt của những bạn học kia?

Mà thân phận của ông không để ông vượt qua ranh giới, Từ Học Dân có thể làm, chính là sau khi Bách Chính đưa ra lựa chọn ủng hộ cậu.

“Chú Từ,” Giọng cậu khàn khàn, nhìn lên đôi tay mình, lần đầu tiên hỏi vấn đề này, “Tôi có thể chữa khỏi không?”

Từ Học Dân sẽ không lừa cậu, ánh mắt ảm đạm đi vài phần, không mở miệng.

Bách Chính cười cười: “Trách không được Mục Mộng Nghi nói tôi trời sinh cặn bã.”

Cách Liên Thủy ngày càng gần, Bách Chính nói: “Trước kia tôi có tới nơi này, lần đó là vì con ngốc nhà họ Bách kia.”

Từ Học Dân nhìn cậu, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhắc tới đoạn quá khứ kia.

Bách Chính rũ mắt: “Bảo mẫu của Bách Thanh Hòa ngược đãi nó, bị tôi nhìn thấy, tôi dạy dỗ lại bảo mẫu, Bách Thanh Hòa rất sợ hãi, cứ khóc mãi, Mục Mộng Nghi cho rằng đó là tôi làm.”

Cậu nói đến cực không hiểu, sự thật của ngày xuân đó, bảo mẫu của Bách Thanh Hòa lột quần nó ra đánh.

Bách Chính thi thoảng sẽ đi thăm con bé, dù sao nhà họ Bách chỉ có một con ngốc chẳng hiểu thứ gì, cũng không dùng ánh mắt nhìn rác rưởi mà nhìn cô bé.

Lúc đó cậu phát hiện rất tức giận, lấy chân đạp bảo mẫu sang bên cửa.

Lúc Mục Mộng Nghi đến, chỉ có Bách Thanh Hòa hoảng sợ, còn có Bách Chính sắc mặt khó coi.

Bảo mẫu sợ hãi, nói Bách thiếu bắt nạt Thanh Hòa, mụ ta ngăn lại bị đánh.

“Chú nói có nực cười không, Mục Mông Nghi tin lời bảo mẫu. Bà ta nhìn tôi như đồ cầm thú, nhận định tôi nổi sắc tâm với đứa bé kia.”

Bách Chính nói: “Tôi làm cái gì cũng là sai.”

Từ Học Dân kinh hãi, nội tâm khó nói lên lời, Mục Mộng Nghi bị như vậy, khiến bà ta nhìn thế giới này đều mang theo méo mó và điên cuồng. Nghĩ tới thân thế của Bách Chính, trong lòng Từ Học Dân đau xót.

“Tôi muốn trở nên tốt hơn, thật đó, chú Từ.” Bách Chính khàn giọng nói, “Nhưng mà dường như tôi càng ngày càng hỏng bét, có phải tôi cũng có một ngày, sẽ biến thành người như ông ta không?”

Từ Học Dân an ủi nói: “Sẽ không.” Cậu và ngài ấy không giống nhau.

Bách Chính bỗng nhiên cười: “Sẽ không có ngày đó, trước lúc tôi thực sự tổn thương tới Dụ Sân, tôi sẽ tự mình kết thúc trước.”

Từ Học Dân chấn kinh nhìn cậu: “Cậu!”

“Nói ra chú có thể không tin, năm ngoái tôi ở Hằng Việt, thực ra cũng cứu rất nhiều người.” Bách Chính cười cười, “Nếu như có thể, tôi không muốn trở thành kẻ lừa gạt biết bao, tôi nghĩ, chẳng thà đôi tay này nhuốm máu tươi, phế đi đôi tay này, đền một mạng, cứu cô ấy ra trước Mục Nguyên một bước.”

Như vậy sẽ không đau khổ, không áy náy, cũng không sợ bị quên đi.

Đáng tiếc, vận mệnh trước giờ đối với cậu không tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play