Lúc sắp tới giờ lên lớp tự học tối, học sinh lục tục đi vào phòng học.
Chu Dịch Diệp tức phì phò mà nhìn Dụ Sân một cái, vốn cô ta đã chuẩn bị sẵn trước giờ tự học buổi tối không cho Dụ Sân về phòng ký túc, nhưng không ngờ rằng Dụ Sân căn bản cũng chẳng muốn về, cô ta và Phạm Thư Thu coi
như mất công chặn đồ ở cửa rồi.
Không chỉ thế này, lúc tới cửa phòng tự học cô ta lại phải bê đồ ra, mất sức lực chín trâu hai hổ.
Dụ Sân biết, ngày mà mình đến phòng ký túc tam trung, thì đã không hợp với Chu Dịch Diệp rồi. Ánh mắt địch ý của Chu Dịch Diệp quá rõ ràng, cô
nhìn một cái cười nhạt, tiếp tục làm đề.
Thái độ chẳng sao cả của cô càng khiến Chu Dịch Diệp tức giận.
Phạm Thư Thu vội ngăn Chu Dịch Diệp lại, nhỏ giọng nói: “Bây giờ cậu không
được xung đột với cậu ta nữa, trước mắt cậu là người bị hại, tối nay cậu ta nhất định phải xin lỗi cậu trước mặt mọi người, cậu đợi cậu ta cúi
đầu xin lỗi là được. Nếu giờ mà cậu xung đột với cậu ta sự tình chuyến
theo hướng khác thì làm thế nào?”
Chu Dịch Diệp nghĩ, cảm thấy lời của Phạm Thư Thu cũng có lý: “Cậu nói đúng lắm, chờ mà xem.”
Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Dư Xảo đằng sau, giọng cảnh cáo: “Không được
nối chuyện với cô ta, đã nói là cô lập cô ta, cậu nhớ kỹ đấy.”
Nội tâm Dư Xảo cạn lời: “…”
Dư Xảo nghĩ đến người nọ ở Hằng Việt, dùng giọng nói chẳng có tí cảm giác tồn tại nào của mình nói: “Biết rồi.”
Phạm Thư Thu nhìn bảng chi chít chữ tiếng anh không hề được lau đi, vỗ vai
Chu Dịch Diệp: “Cậu ta cũng to gan quá nhỉ, còn dám không dọn vệ sinh.”
Với tính cách không cho phép chống đối của Triệu Thi Văn, nhìn thấy cảnh này khẳng định tức nổ phổi, Dụ Sân chết chắc rồi.
Không bao lâu, chủ nhiệm lớp Triệu Thi Văn bước vào phòng học.
Theo đó là tiếng giày cao gót cộc cộc cộc, đám học sinh nhìn lên bảng đen chi chít chữ, lại quay sang nhìn Dụ Sân.
Bàn tay đang viết của Dụ Sân khựng lại, ngón tay hơi siết chặt, cô cũng
nâng mắt lên, yên lặng nhìn Triệu Thi Văn. Đợi người giáo viên thiên vị
này làm khó.
Dưới cái nhìn của hơn năm mươi đôi mắt, Triệu Thi Văn cắn chặt răng.
Nghĩ đến con trai mình Tiểu Khải, bà ta cắn răng nói: “Liên quan đến vụ việc đập bóng làm bị thương bạn học ngày hôm nay, tôi có vài lời muốn nói.”
Triệu Thi Văn nói: “Tôi đã điều tra sự việc, phát hiện không đồng nhất với
nhận định chiều nay. Có vài bạn học tận mắt chứng kiến, là Chu Dịch Diệp ném bóng vào phía Dụ Sân trước, để trò ấy tiếp bóng. Lúc đó hoảng cách
giữa Dụ Sân và Chu Dịch Diệp rất gần nên Dụ Sân chuyền bóng lại, đây là
phản ứng tự vệ chính đáng.”
Triệu Thi Văn nắm chặt giáo án, cố nhịn sự xấu hổ mãnh liệt xuống, xin lỗi nói: “Tôi xin lỗi trò Dụ Sân, oan uổng trò rồi.”
Lời vừa nói ra, cả lớp không thể tin nối nhỏ giọng thảo luận.
“Trời ạ, tớ không nghe nhầm chứ, cô Triệu lại có thể đi xin lỗi.”
“Bà ấy dạy tớ hai năm rồ, do dù làm sai chuyện gì cũng chẳng bao giờ thừa nhận, đây là lần đầu bà ta xin lỗi đó.”
“Không phải tớ đang nằm mơ chứ, cô Triệu uống lộn thuốc?”
“Lẽ nào trọng điểm không phải ở Chu Dịch Diệp ném bóng vào Dụ Sân à? hình
như bọn họ ở chung phòng ký túc đó, thù hận sâu cỡ nào, mà Chu Dịch Diệp lại lấy bóng đập người ta chứ.”
Hàng mi Dụ Sân run run,
vốn là cô đã chuẩn bị xong không xin lỗi, chuẩn bị phải mời phụ huynh.
Nhưng không ngờ Triệu Thi Văn phản ứng lại xin lỗi cô.
Cô biết chuyện này không hợp với lẽ thường, ngay sau đó nhìn về phía cây bút hình con vịt kia.
Bách Chính nói sẽ không xía vào.
Đồ lừa đảo.
Triệu Thi Văn xin lỗi chắc chắn liên quan đến cậu.
Dụ Sân nghĩ tới bức thư xin lỗi bị cô tức giận vò nát, khẽ mím môi.
Triệu Thi Văn cũng chẳng điếc, tiếng thảo luận nho nhỏ trong lớp bà ta cũng nghe được đại khái, khuôn mặt thẹn đến đỏ bừng.
Bà ta đẩy đẩy mắt, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng nghĩ tới giọng nói kèm theo nụ cười lạnh nhạt của thiếu niên kia, chỉ có thể khụ khụ một
tiếng, nói tiếp: “Chu Dịch Diệp.”
Bỗng nhiên bị gọi tên, Chu Dịch Diệp vẫn chìm trong mơ màng khuôn mặt mê mang.
Sau đó cô ta nghe thấy Triệu Thi Văn nói với cô ta: “Trò cố ý nhằm vào Dụ
Sân, không thương yêu bạn học, chủ động khơi lên mâu thuẫn, bây giờ, trò cũng xin lỗi Dụ Sân đi.”
Chu Dịch Diệp liền nói: “Cô Triệu, nhưng rõ ràng cậu ta đập vào em!”
Triệu Thi Văn muốn nhanh chóng kết thúc sự việc xấu hổ này, hôm nay là ngày
xấu hổ nhất cuộc đời bà ta kể từ khi làm giáo viên. Chu Dịch Diệp không
phối hợp, khiến trong lòng bà ta có một chút muốn giận chó đánh mèo.
Chu Dịch Diệp sao mà ngu thế! Nổi lên ý xấu trước, kết quả không làm người
ta bị thương không nói, còn hại chính bản thân bà ta cùng mất mặt.
“Trong lòng trò rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lẽ nào trò muốn đối chất với những người chứng kiến sự việc? Mọi người đang đợi vào tiết, Chu
Dịch Diệp, không được làm mất thời giờ của mọi người.”
Ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn lại, khiến mặt Chu Dịch Diệp đỏ thấu.
Không nói đến cô ta ngay cả Phạm Thư Thu cũng cảm thấy xấu hổ.
Lúc sau, hốc mắt Chu Dịch Diệp đỏ bừng nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi không nên ném bóng vào cậu trước.”
Dụ Sân gật đầu, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
Chuyện này đối với cô mà nói chính là tai bay vạ gió, nhưng Chu Dịch Diệp nguyện ý xin lỗi, cô cũng không cảm thấy ấm ức nữa.
Dụ Sân âm thầm tính toán trong lòng, cũng chẳng lỗ lã gì, bị ăn mệt chính
là Chu Dịch Diệp có ý đồ xấu kia, xin lỗi cũng là cô ta.
Chu Dịch Diệp như chịu không nổi, vùi đầu vào cánh tay che đi biểu cảm trên mặt.
Cô ta không biết chuyện này nên trách ai?
Mục Nguyên, Đinh Tử Nghiên hay là Dụ Sân, hay chính bản thân cô ta.
Thấy Chu Dịch Diệp xin lỗi, Triệu Thi Văn thở hắt một hơi, nhưng mà sắc mặt bà ta vẫn không tốt như cũ.
—Bà không có đạo đức giáo viên, vậy giáo viên mà con trai bà gặp phải, cũng không có đạo đức.
Triệu Thi Văn nhịn một hồi, nói: “Trải qua sự việc lần này, hi vọng mọi người lấy đó làm bài học, bạn học đoàn kết, không cho phép xảy ra việc bắt
nạt bạn học nữa. Dụ Sân mới chuyển tới lợp, mọi người nên giúp đỡ trò ấy nhiều hơn. Chuyện lần này cũng nhắc nhở tôi, giáo viên là người dẫn
đường cho các trò, nhưng trong quá trình dạy học, giáo viên cũng sẽ có
lúc mắc sai lầm. Nếu như lần sau tôi có chỗ nào làm không tốt, các bạn
có thể chỉ ra.”
Các học xinh quay mặt nhìn nhau, không dám tin.
Triệu Thi Văn nói: “Được rồi, lớp trưởng tới văn phòng tôi lấy đề thi, tối nay chúng ta vẫn tiến hành thi như bình thường.”
Dụ Sân cất tập đề vào ngăn bàn, một tờ giấy xuất hiện trên bàn cô.
Dụ Sân mở ra, bên trên có nét bút thanh tú của con gái viết:
[Đừng lo lắng, tớ sẽ giúp cậu.]
Dụ Sân nghiêng đầu, thấy Dư Xảo âm thầm làm động tác cố lên với mình.
Rốt cuộc tuổi tác còn nhỏ, cảm giác cô đơn khi tới tam trung của cô lúc này cũng vơi bớt đi, cô cũng muốn có người bạn có thể nói chuyện. Dụ Sân nở một nụ cười thật lòng đầu tiên sau khi tới tam trung.
Dư Xảo sững sờ, lát sau, cô mới phát hiện Dụ Sân cũng đáp lại mình một tờ giấy.
[Được nha.] Đằng sau còn được cô vẽ một cái mặt cười nho nhỏ.
Trong lòng Dư Xảo nghĩ, thì ra Dụ Sân không lạnh lùng chút nào.
Cười tươi như thế này thật là đẹp.
Kết thúc tự học, Dụ Sân quay về ký túc, cô rửa mặt xong, Chu Dịch Diệp và Phạm Thư Thu vẫn chưa quay về.
Trong phòng chỉ có hai người cô và Dư Xảo.
Dụ Sân nâng mắt lên, thì nhìn thấy Dư Xảo đang nghịch điện thoại, gõ chữ.
Cô nàng có chút quỷ dị, dù sao trường tam trung không cho phép mang điện thoại, trước đây hình như không thấy Dư Xảo lấy ra.
Dư Xảo cảm giác được ánh mắt của Dụ Sân, lúc này mới phát hiện bản thân bại lộ rồi.
Cô nàng lập tức kinh hoảng, điện thoại vang lên một tiếng.
Người gửi được đặt tên là Bách thiếu: [Thế nào rồi]
Lúc này, bách chính đang trên đường tới công ty, cậu cũng chẳng vội đi vào, thuận theo gió xuân hỏi thăm tiến triển của sự việc.
Dư xảo vội trả lời:
[Không sao rồi, cô giáo và Chu Dịch Diệp đều xin lỗi, hiểu lầm được làm sáng tỏ rồi ạ.]
Bách thiếu: [Ừm.]
Lại qua một lúc, Bách chính không nhịn được hỏi:
[Cô ấy buồn không?]
Dù gì cũng từ một nơi mọi người đều yêu thích cô, đến một nơi bị người ta
bắt nạt, đoán chừng đa số mọi người đều không cân bằng nổi, cảm thấy ấm
ức.
Dư Xảo gõ chữ: [Không có, yên tâm, lúc tự học cậu ấy cười với tôi nữa.]
Bách Chính ngẩn người, lúc sau mới thấp giọng mắng một tiếng.
Người vất vả rõ là bản thân mình, Dụ Sân còn không chịu cười một tiếng, cô ấy vậy mà rõ hào phóng với Dư Xảo.
Bách Chính càng nghĩ càng thấy bực, cậu lại nhớ tới bức thư xin lỗi kia, bèn gọi một cú điện thoại.
Dư Xảo vội loạn xạ nhận điện thoại.
“A lô.”
“Đưa điện thoại cho Dụ Sân.”
“Hả?” Dư Xảo không dám tin, “Tôi nói thế nào đây?”
Bách Chính nói: “Cô cứ nói, số lạ gọi tới, nói là anh trai cô ấy tìm cô ấy.”
Dụ Sân đang hong khô khăn tay, nghe thấy Dư Xảo gọi cô: “Dụ Sân, có người gọi tới tìm cậu.”
Dụ Sân nghi hoặc nói: “Ai đó?” làm sao lại gọi tới điện thoại của Dư Xảo?
Dư Xảo căng da đầu nói: “Không biết là ai, anh ta nói là anh trai cậu.”
Dụ Nhiên?
Muộn thế này rồi, anh trai có việc gì nhỉ? Mà Dụ Nhiên lấy đâu ra điện thoại?
Nghĩ đến tính cách và hành vi khó nắm bắt của Dụ Nhiên, Dụ Sân cầm lấy điện
thoại của bạn cùng phòng, đi ra ban công nhận điện thoại.
Dư Xảo bịt mắt, chột dạ trộm nhìn một cái.
Gió đếm trên ban công thổi qua mái tróc trên trán cô gái, đối diện là ánh sáng từ nhiều phòng ký túc chiếu đến.
Dụ Sân nhẹ giọng nói: “Anh trai?”
Một tiếng này cho dù không quá xác định, nhưng vừa nhẹ vừa ngọt ngào, Bách Chính tắt nụ cười.
Cậu cũng từng được Dụ Sân kêu qua như thế, nhưng bây giờ ngẫm lại, dường như đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Dụ Sân nghĩ đến tính cách không nóng không lạnh của Dụ Nhiên, bền tiếp tục nói: “Anh trai, là anh sao?”
Bách Chính cười thầm.
Em nói phải thì là phải thôi, lại gọi thêm vài tiếng nữa xem nào.
Cách khoảng không khó nắm bắt được, cuối cùng Dụ Sân cảm giác được không đúng lắm. Mà ai sẽ nói là anh trai cô đây?
Cô có một suy đoán, căm phẫn nói: “Bách Chính?”
Đầu bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp của thiếu niên, cuối cùng cũng truyền tới bên tai cô.
A a a! Dụ Sân nghĩ tới chuyện gọi cậu mấy tiếng anh tra, tức giận đến gò má đỏ bừng.
“Đừng cúp.” Bách Chính quá hiểu tính cách của cô, lập tức cất lời, “Không
nghĩ muốn chiếm tiện nghi của em, hay là anh để em đòi lại? Cũng gọi em
hai tiếng.”
Trong lòng Dụ Sân nghĩ, cái này còn có thể đòi về?
Bách Chính muốn gọi cô hai tiếng chị gái sao? Cô nghĩ ngợi, bị cậu chọc có chút bực mình: “Vậy anh gọi đi.”
Thực ra Bách Chính muốn nói rất nhiều chuyện, muốn hỏi cô, như vậy, ở tam trung cô sẽ vui hơn chăng?
Từng bên cạnh cậu nửa năm có phải rất ấm ức không?
Nhưng mà nghĩ rất lâu, cậu nhìn sắc đêm vô tận, biểu cảm không ngăn được nhiễm lên một chút cảm thán và dịu dàng.
Gió xuân vừa thanh mát vừa dịu dàng, ngón tay dụ sân đặt lên ban công, nghe giọng nói mang ý cười của cậu, thấp giọng nói.
“Tiểu tổ tông, thư xin lỗi của anh em xem chưa?”
Dụ Sân ngẩn ra vài giây, sau đó cúp luôn điện thoại, cô tin Bách Chính cái quỷ!
Dụ Sân chạy về phòng, đưa trả điện thoại cho Dư Xảo: “Sau này nhận được điện thoại của số này không cần tiếp.”
Dư Xảo lập tực tiến vào trạng thái diễn xuất, rụt rè gật đầu: “Tại sao, là điện thoại lừa đảo sao?”
Dụ Sân nhìn cô nàng hai cái, trong lòng có chút khả nghi, nhưng cô lại cảm thấy không thể nào.
Cô bèn gật đầu: “Đúng, cực kỳ xấu.”
Dư Xảo nói: “Được.”
Dụ Sân nằm bò trên giường, bịt chặt hai tai.
Cô mà tin bách chính lần nữa, cô tự đánh chết mình là được rồi.
Tác giả có lời:
Tối qua tôi kể chuyện ma cho người ta
Kết quả dọa chính mình tới nỗi mất cả ngủ, trốn trong chăn nhìn gà hóa cuốc.
Không ngủ được dậy uống nước, uống nước thì muốn đi vệ sinh, không khí trong
nhà vệ sinh rất kinh khủng, nhìn thấy bông tắm treo trước mặt phát ra âm thanh.
Sau đó càng mất ngủ
Sau đó tiếp tục khát nước, uống nước, đi vệ sinh….tuần hoàn.
Buổi sáng tỉnh dây hoảng hốt, rốt cuộc sao tôi lại đi kể chuyện mà cho người khác chứ? A a a a.
Làm người thực sự không nên làm chuyện xấu ahhhhhh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT