Dụ Sân sợ cậu làm loạn, vội hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Cô lắc đầu: “Bách Chính, anh không cần xía vào chuyện của tôi.”
Bách Chính cúi mắt nhìn cô một cái, lúc sau cười lên: “Anh ra ngoài tản bộ.”
Dụ Sân không thể tin nổi, trước khi cậu bước ra cửa, liền đi theo mấy bước.
Bách Chính quay đầu lại: “Còn đi theo anh, anh hôn em một cái đấy tin không?”
Dụ Sân dừng bước, tức giận nhìn cậu.
Đuôi mắt Bách Chính hiện lên ý cười: “Em ngược lại cũng đi theo một bước rồi nha Dụ Sân.”
Dụ Sân ý thức được không thể không lùi ra sau một bước, Bách Chính tắt nụ cười, nhìn cô một cái rồi từ tầng ba đi xuống.
Tất cả văn phòng của giáo viên khối mười một đều ở tầng 1, Bách Chính cũng
không đi vào, lúc đi ngang qua, cậu nhìn thấy bên trong có một người
quen.
Lão Phương đang nói chuyện với Triệu Thi Văn.
Bước chân Bách Chính khựng lại, cậu lười biếng dựa vào vách tường, cậu lại muốn biết cách giải quyết của Mục Nguyên ra làm sao.
Lão Phương nói: “Cô bé Dụ Sân này tôi gặp qua, tuyệt đối sẽ không ném bóng
vào bạn học. Lúc đó cả lớp đang học tiết thể dục, cô giáo Triệu có thể
hỏi các bạn học khác, ai nhìn thấy sự việc phát sinh lúc ấy.”
Triệu Thi Văn nhìn lão Phương, nhưng lời nói vẫn mang theo vài phần khách
khí, bà ta nói: “Sau đó tôi có lên lớp hỏi, mọi người đều nói không chú
ý. Lại nói, tôi cũng biết trò Chu Dịch Diệp nhiều năm, em ấy cũng không
giống người có thể dùng bóng đập bạn học. Chân tướng của sự thật chính
là như vậy, Dụ Sân chẳng có việc gì, mà người bị thương là CHu Dịch
Diệp, khuôn mặt bây giờ vẫn còn đỏ. Vì lưu lại chứng cứ, tôi còn cố ý
chụp lại một bức, ông có muốn xem không?”
Lão Phương cau
mày: “Học kỳ này Dụ Sân mới chuyển tới trường học, tính đi tính lại thì
cũng chưa tới một tháng, cô bé cũng không thân với các bạn học khác, cho dù có người nhìn thất có lẽ cũng không nguyện ý nói ra.”
Dù sao đi nữa Chu Dịch Diệp là bạn học cùng với bọn họ đã hai năm, Dụ Sân chỉ là bạn học mới đến.
Con người Triệu Thi Văn cố chấp, cần mặt mũi, nghe vậy trong lòng cực kỳ không vui.
Bà ta đã ra quyết định, cực kỳ không thích người ta đánh vào mặt.
“Theo như ông nói, chính là Chu Dịch Diệp nói dối, cố ý bắt nạt bạn học mới?
Dụ Sân đập bạn học, tôi không nên trách phạt trò ấy?”
Lão Phương và Mục Nguyên giống nhau, không thấy sự việc phát sinh lúc ấy.
Triệu Thi Văn lại không phải người lương thiện gì, nghĩ tới việc Mục
Nguyên nhờ vả, trong lòng lão Phương thở dài một tiếng, nghiêm túc nói:
“Sự việc xảy ra ai trong chúng ta cũng không rõ ràng, cô Triệu cũng
không nên tùy tiện trách phạt Dụ Sân. Nếu Chu Dịch Diệp thực sự bị
thương, tôi có thể bồi thường, nhưng cô còn khiến Dụ Sân viết thư xin
lỗi, còn để cô bé ấy đi dọn vệ sinh mời phụ huynh, phải chăng hơi quá
đáng?”
Triệu Thi Văn biết lão Phương rất được nhà họ Bách coi trọng, nhưng với thân phận là giáo viên bà ta chỉ cam chịu lùi một
bước: “Quét dọn vệ sinh trò ấy vẫn phải làm, còn việc viết thư xin lỗi
cho dù không biết cũng phải nói xin lỗi trước Chu Dịch Diệp, phụ huynh
bên kia, tôi có thể đi hỏi Chu Dịch Diệp xem em ấy có nguyện ý hay
không.”
Lão Phương do dự một hồi rồi gật đầu.
Bách Chính đứng ngoài cửa cười nhạo một tiếng.
Thì ra đây là cách của Mục Nguyên, chính là đàm phán với loại người như
Triệu Thi Văn, anh lùi một bước tôi lùi một bước. Mà ấm ức Dụ Sân phải
nhận vẫn cứ là nhận.
Theo cậu thấy, ôn hòa tới mức không đau không ngứa như này chính là đồ ngu.
“Kiều Huy, đưa số em họ mày cho tao.”
Kiều Huy có chút ngoài ý muốn, khẩn trương nói: “Em họ em, anh nói là Vương
Diễm? Anh muốn số điện thoại của tên nhóc đó làm gfi, không phải là muốn đập nó một trận chứ?”
Vương Diễm còn đang học sơ trung, mẹ cậu ta một đống tuổi mới sinh ra được một cậu con trai, cả nhà coi cậu ta như báu vật.
Nhà họ Vương cũng coi như có tiền có thế, từ khi còn nhỏ Vương Diễm hận
không thể chọc thủng trời, Kiều Huy thường bị tên nhãi đó chọc cho tức
không thốt ra lời.
Mãi đến khi Kiều Huy bị Vương Diễm
quấn lấy đòi mang cậu ta đi chơi, Vương Diễm to gan, trực tiếp ném bùn
với cỏ vào trong cốc của Bách Chính, nước bắn tung tóe khắp người cậu.
Bách Chính cúi mắt xuống nhìn cậu ta, Vương Diễm cười đến gập cả người.
Bách Chính cũng cười cười, nhưng mặt trầm xuống, đánh cho Vương Diễm khóc kêu cha gọi mẹ ngay tại chỗ.
Chưa hết, cậu dùng một tay nhấc bổng tên nhãi sơ trung lên, đẩy cậu ta đến
ben cửa sổ: “Nhóc con vẫn còn nhỏ, đi đầu thai chắc còn nhanh hơn là lớn lên.”
Vương Diễm khóc xin tha, chuyện đó dọa cho Kiều Huy mềm nhũn hai chân.
Thời gian qua lâu vậy rồi, Bách Chính lại nhắc đến Vương Diễm, Kiều Huy khẩn trương muốn chết: “Anh Chính, nó thay đổi rồi, anh đừng đánh nó, tha
cho nó một mạng đi.”
“Đồ óc lợn mày đang nghĩ cái quái gì thế.” Bách Chính không kiên nhẫn giải thích nói, “Chủ nhiệm lớp Dụ Sân
có con trai, là học sinh cùng trường với Vương Diễm, chúng nó tan học sẽ tiến hành huấn luyện bóng đá. Không phải mụ ta thích giúp học sinh ăn
vạ sao, vậy để Vương Diễm ăn vạ con trai mụ ta một cái xem nào.”
Level như Vương Diễm đi bắt nạt người khác, không dọa chết khiếp Triệu Thi Văn cậu ta không tin.
Kiều Huy: “….” vãi nồi, quá âm hiểm.
Kiều Huy vui vẻ đưa số điện thoại, bỗng sực nhớ, cậu ta cảm giác không đúng
lắm: “Không phải chứ, anh Chính, làm sao mà tình huống của chủ nhiệm lớp Dụ Sân ra sao anh cũng tường tận thế!”
Bách Chính cười như không cười, dùng câu nói của Dụ Sân trả lời cậu ta:”Tôi biến thái ấy mà.”
Kiều Huy: “…”
Gọi điện thoại cho Vương Diễm, đem mọi việc giao phó xong, Bách Chính đút tay vào túi quần, chậm chậm lắc lư về khu dạy học.
Trong văn phòng, Triệu Thi Văn không quá nguyện ý đạt thành hòa giải với lão Phương.
Lão Phương ra tới cổng trường, vườn trường tràn ngập sắc xuấn, thiếu niên
ngồi đợi trên xe ngoài cổng trường hỏi: “Bác Phương, thế nào rồi?”
Lão Phương nói: “Tôi cố gắng hết sức rồi, cậu nói qua không được ỷ thế ép
người, tranh thủ cục diện có lợi nhất đối với Dụ Sân. Nhưng vị giáo viên họ Triệu này, trừ thiên vị ra, cực kỳ cần thể diện, không dễ dàng thừa
nhận bản thân mình phạt nhầm người. Cuối cùng bà ta đồng ý không báo lên nhà trường, cũng không gọi phụ hhuynh, nhưng Dụ Sân vẫn phải xin lỗi
Chu Dịch Diệp, dù sao cũng là cô bé ấy đụng phải người ta.“
Mục Nguyên chau mày.
Lão Phương thấy cậu không hài lòng, nói: “Ngược lại tôi cũng có thể đi thêm lần nữa, nhưng mà Mục Nguyên, cô gái nhỏ đó vẫn phải ở trong ký túc
cùng với bạn học hơn một năm nữa, đắc tội toàn bộ mọi người, ngày tháng
sau này của cô bé ấy sợ rằng không được tốt lắm. Chu Dịch Diệp bị
thương, cô bé xin lỗi cũng không quá đáng. Nếu như Dụ Sân có ấm ức, sau
này cậu an ủi cô bé nhiều hơn là được.”
Mục Nguyên siết chặt hai tay, lát sau mới gật đầu.
*
Bách Chính huýt sáo, trong lòng tự nhủ: Bắt đầu
Tối nay là Triệu Thi Văn lên lớp tự học, ăn tối xong, bà ta phải chuẩn bị bài thi cần cho kỳ thi trước.
Triệu Thi Văn vừa ngồi xuống, thì nhận được điện thoại ở trường con trai.
“Cái gì, không thể nào!” Sắc mặt Triệu Thi Văn lập tức thay đổi, “Tiểu Khải
con trai tôi đá bóng cố ý đá vào bạn học khác? Tiểu Khải không phải
người như vậy.”
Triệu Thi Văn nói: “Thầy Tôn, buổi tối
tôi còn có lớp, chút nữa báo cho ba đứa nhỏ tới trường giải quyết. Nếu
Vết thương của học sinh kia không nghiêm trọng, cũng không cần thiết oan uổng Tiểu Khải như vậy chứ? Trong lúc huấn luyện ai có thể đảm bảo
không xảy ra sai sót chứ? ….cái gì?Đứa trẻ vẫn còn nhỏ như vậy, sao có
thể ăn vạ như thế chứ, chẳng qua chỉ trầy chút da.”
Triệu Thi Văn rất bất mãn, chuyện rõ ràng như thế này, khẳng định Tiểu Khải bị oan.
“Cùng lắm là đưa đứa nhỏ kia đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, nếu thực sự bị thương chúng tôi bồi thường.”
Thầy Tôn đầu bên kia thở dài: “Đây không phải vấn đề bồi thường hay không, đứa trẻ kia tên Vương Diễm.”
Ông giải thích qua loa gia cảnh và tính cách của Vương Diễm, sắc mặt Triệu Thi Văn đại biến.
Thầy Tôn nói: “Vương Diễm muốn nói chuyện với cô.”
Đầu bên kia, Vương Diễm cười hì hì nói: “Cô cũng là giáo viên?Vậy cô nói
chuyện với anh cháu đi, anh cháu không vui, chuyện này không xong đâu.
Đúng rồi, con trai cô bị dọa sắp khóc đến nơi.”
Triệu Thi Văn tâm hoảng ý loạn, vội làm theo chỉ thị của Vương Diễm, gọi đến số điện thoại của anh trai cậu ta.
“Anh trai Vương Diễm phải không, con trai tôi Tiểu Khải thực sự không cố ý đâu, chuyện này ngài có thể hay không….”
“Không thể.” Giọng nói trầm thấp của thiếu niên đầu bên kia mang theo cười
cợt, “Bà hoảng sợ? Bây giờ biết sợ, lúc trước bà làm gì rồi? Dao không
rơi trên người mình thì không biết đau.”
Triệu Thi Văn cũng không phải người ngu, vừa liên tưởng, bà ta lập tức phản ứng lại.
“Cậu! Không phải cậu là anh trai Vương Diễm sao? Có quan hệ gì với dụ Sân?”
Bách Chính chậc một tiếng: “Cũng phản ứng lại rồi, chứng minh lòng cô giáo Triệu sáng như gương, còn biết chột dạ.”
Mặt Triệu Thi Văn lúc đỏ lúc xanh.
Thực ra sau khi xảy ra chuyện học sinh có nhỏ giọng nói chuyện, là do Chu
Dịch Diệp đập bóng trước. Chỉ có điều bà ta làm như không nghe thấy,
theo bà ta thấy, người bị thương là Chu Dịch Diệp vậy là đủ rồi.
“Không ai trong chúng tôi rõ ràng chân tướng sự việc.”
“Chân tướng?” Bách Chính nói, “Tôi cần phải biết à?”
Triệu Thi Văn nói: “Cùng lắm thì tôi hủy bỏ hình phạt đối với Dụ Sân, không để trò ấy xin lỗi nữa.”
Bách Chính liếm răng, cắn đến mức hơi phồng lên, tí nữa cười ra tiếng: “Được nha, cách xử lý này không tồi. Vương Diễm không phải là rách miếng da
sao, con trai bà cùng lắm thì đứt miếng thịt.”
Triệu Thi Văn thực sự hoảng loạn: “Cậu muốn thế nào?”
“Nghe đây,” Giọng nói thiếu niên lạnh băng, “Tôi không phải đang bàn điều
kiện với bà, cũng chẳng có sức. Thứ nhất, hủy bỏ toàn bộ hình phạt. Thứ
hai, bà và Chu gì đó, xin lỗi Dụ Sân, ngay tại lớp giải thích đó là hiểu lầm. Thứ ba, bà không có đạo đức giáo viên, giáo viên mà con trai bà
gặp phải cũng chẳng hề có đạo đức đâu.”
Triệu Thi Văn bị dọa mềm chân, vội nói: “Vương thiếu, sau này tôi sẽ làm một giáo viên tốt, cậu đừng động vào Tiểu Khải.”
Bách Chính trầm mặc, cười nói: “Ừ.”
Cúp điện thoại, cậu thở dài một tiếng thật sâu.
Ngay cả loại giáo viên rác rưới như Triệu Thi Văn, còn biết thay đổi vì con trai mình.
Rốt cuộc cậu sinh ra đã mang tội ác đến bao nhiêu, mới không được thế giới này chấp nhận.
*
Cách người xấu đối phó với người xấu rất đơn giản lại thô bạo.
Lúc Bách Chính trở lại phòng học, dụ Sân đang giải đề.
Lúc cô suy nghĩ về đề bài, thì đã qua giờ ăn cơm. Dụ Sân cũng chẳng ăn nữa, cầm đề luyện tập môn hóa học ra làm.
Phòng học chỉ có một mình cô, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, phòng học lớp bảy cũng bật đèn.
Bách Chính tùy ý nhìn một cái, bảng đen trong phòng học vẫn chưa lau, cô gái nhỏ cũng rất có cốt khí.
Thiếu nữ ngồi thẳng như cán bút, đuôi ngựa ngả ra sau lưng.
Bách Chính ngồi xuống đối diện cô.
Dụ Sân thấy cậu quay lại, vội hỏi: “Anh làm cái gì rồi?”
Ánh mắt bách chính nổi lên ý cười, cậu chậm chạp nói: “Không làm cái gì,
không phải em nói không cho anh xía vào sao? Ai cần biết em uất ức hay
không?”
Dụ Sân nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không cần anh lo.”
Buổi tự học tối nay, cô cũng sẽ không xin lỗi Chu Dịch Diệp, Dụ Trung Nham
và Vạn Xu Mính đều là người hiểu lý lẽ, sẽ hiểu con mình.
Bách Chính thấp giọng nói: “Ừ, không lo.”
Dụ Sân yên tâm, hỏi: “Anh quay lại làm cái gì?”
“Viết thư xin lỗi cho em.”
“Không cần đâu.”
Bách Chính ỷ tay mình dài, với lấy một quyển tập trên bàn cô.
Dụ Sân không kịp ngăn cản: “Ấy, anh….”
Bách Chính lấy một chiếc bút hình con vịt từ hộp bút của cô, cười nói: “Quỷ ngây thơ.”
Thiếu nữ tức giận nhìn cậu.
Cậu cúi mắt cười cười, lật sang trang, đoan đoan chính chính viết: “Thư xin lỗi.”
Chữ rõ là xấu, Dụ Sân liếc một cái, nhìn cũng lười nhìn cậu, mắt không thấy tâm không phiền, cô cúi đầu tiếp tục làm đề hóa.
Bách Chính xoay bút trong tay, nhìn con vịt nhỏ ngoan ngoãn lại nhìn cô một cái.
Cậu nhịn không được cười một tiếng.
Mãi lát sau, cậu nói: “Viết xong rồi, nhận lấy.”
Cậu xé trang giấy ấy xuống, gấp lại, sau khi gấp năm sáu lần, biến thành
một hình vuông nhỏ, Dụ Sân nhận lấy, tiện tay vứt vào thùng rác.
Sắc mặt Bách Chính thối hoắc, Dụ Sân cho rằng cậu sẽ nổi điên.
Không ngờ rằng cậu vội vàng ngồi xổm xuống, bới nó từ đống rác nhặt lên.
Cậu nói: “Tốt xấu gì thì cũng xem một cái rồi vứt, có được không?”
Dụ Sân nâng mắt lên.
Cậu dường như đối với chuyện mình nhặt đồ từ thùng rác có chút bối rối và
phẫn nộ, thiếu niên hướng mắt ra chỗ khác nói: “Anh đi về đây.”