Editor – Tử Dương
***

Qua năm mới, Dụ Sân giữ lời hứa gọi báo cho Hình Phỉ Phỉ và Tang Tang chuyện mình sắp chuyển trường.

Về vấn đề này, Dụ Sân đã suy nghĩ kĩ.

Tuy không nỡ rời xa bạn bè và thầy cô ở Hành Việt, nhưng Hành Việt lại không hợp quy chuẩn vì coi thể dục là môn học chính của trường.

Trong mắt Vạn Xu Mính và Dụ Trung Nham, việc Dụ Sân chuyển trường đã như ván đóng thuyền.

Dụ Sân cố gắng thuyết phục ba mẹ.

Dụ Sân hỏi: "Con nhất định phải chuyển trường sao?"

Vạn Xu Mính vội nói: "Con muốn mẹ đau tim con mới chịu đúng không? Vừa nghĩ tới cảnh con tới đó học, không nói thành tích, chỉ nói xác suất gặp nguy hiểm thôi mà mẹ đã lo sốt vó."

Dù trên cương vị giáo viên hay một người mẹ, Vạn Xu Mính luôn cho rằng, Hành Việt không phải là nơi lý tưởng để con gái chuyên tâm học hành.

Vạn Xu Mính nói tiếp: "Ba con làm thủ tục gần xong hết rồi, con và anh hai chung trường có gì dễ chăm sóc nhau hơn."

Dụ Trung Nham khuyên: "Sân Sân, chuyển trường đồng nghĩa với việc có thêm bạn mới, quan trọng là cần thời gian thích nghi. Nền tảng của ngôi trường mà con đang học thật sự quá kém, ba cũng tán đồng chuyện con chuyển qua Tam Trung."

Dụ Sân hiểu ở lứa tuổi mười bảy, không phải chuyện gì cũng do cô quyết định.

Lúc gọi cho Hình Phỉ Phỉ, Hình Phỉ Phỉ khá bình tĩnh: "Mình biết rồi."

Nhưng Tang Tang ở đầu dây bên kia lại khóc nức nở: "Dụ Sân, cậu còn về thăm tụi mình không?"

Tiếng khóc của Tang Tang làm Dụ Sân buồn theo, hốc mắt cô ửng đỏ: "Còn, khi nào nghỉ mình sẽ qua thăm các cậu."

"Hứa nhé, nhất định phải về đó." Tang Tang nói.

Cô biết Dụ Sân là người giữ chữ tín, ít ra cũng an ủi được phần nào.

Dụ Sân nói: "Tang Tang, mình có thể nhờ cậu một chuyện không?"

"Chuyện gì, cậu nói đi, mình làm tất."

Dụ Sân rũ mắt cười cười.

"Khi nào khai giảng, cậu giúp mình báo với Bách Chính một tiếng là mình đã chuyển qua Tam Trung. Mình vô cùng biết ơn vì những nghĩa cử mà anh ấy đã làm trong suốt học kì vừa qua."

Tang Tang nghe tên Bách Chính: "..."

Sớm biết thế cô đã không đồng ý, tên đại ma vương đó đáng sợ lắm, đến cô còn chưa dám bắt chuyện.

Nhưng dẫu sao cũng là lần cuối Dụ Sân nhờ vả, Tang Tang không nỡ từ chối, cô giòn giã đáp: "Không thành vấn đề, cứ giao cho mình."

*

Tiết xuân se lạnh, kì khai giảng đến gần.

Cái lạnh lẽo và hanh khô của ngày đông dần dịu đi, do Tam Trung xa nhà, buổi tối lại có thêm tiết tự học nên Dụ Sân vẫn ở ký túc xá.

Dụ Nhiên không chờ, lúc em gái và mẹ kế đang tất bật dọn đồ thì cậu đã xách cặp ra ngoài.

Dụ Trung Nham hết cách với cậu, giờ mà bảo Dụ Nhiên chăm sóc em gái thà nằm mơ còn hơn.

Dụ Sân nghẹn cười nhìn bóng anh hai.

Chuẩn bị xong xuôi, Vạn Xu Mính đưa Dụ Sân đi đăng kí, lần trước đã bàn giao thủ tục, nên lần này chỉ cần đóng tiền.

Dụ Nhiên học ban sáu, Dụ Sân học ban bảy.

Chủ nhiệm ban bảy là một người phụ nữ trung niên mắt sắc như dao tên Triệu Thi Văn, trông Triệu Thi Văn có vẻ thích Dụ Sân.

"Cô đã xem bảng điểm của em, thành tích cuối kì xếp hạng năm đúng không?"

Dụ Sân gật đầu.

Triệu Thi Văn nói nói: "Thật tiếc cho em vì lúc trước phải học ở một ngôi trường như Hành Việt, giờ tới lớp cô, em có thể yên tâm trao dồi kiến thức, tin chắc em có thể làm tốt hơn nữa trong tương lai gần." Triệu Thi Văn khinh Hành Việt ra mặt.

Dụ Sân bức bối trong lòng, nhìn chủ nhiệm: "Hành Việt tốt lắm ạ."

Triệu Thi Văn nhíu mày, Vạn Xu Mính vội hoà giải: "Xin lỗi cô Triệu, con gái tôi mới chuyển trường nên chưa kịp thích ứng, nhưng con bé hứa sẽ vâng lời. Phải không Sân Sân?"

Dụ Sân im lặng, đành gật đầu dưới ánh mắt tha thiết của mẹ.

Triệu Thi Văn không hài lòng, Dụ Sân mới học ở Hành Việt chưa bao lâu đã bênh cái trường đó răm rắp, có khi nào bị nhiễm thói không?

Chủ nhiệm nhìn gương mặt xinh xắn của Dụ Sân, chợt nhớ gì đó, cố ý nhấn mạnh: "Tam Trung cấm yêu sớm."

Tam Trung không quậy phá như Hành Việt, hút thuốc đánh nhau yêu sớm, ba thứ nghiêm cấm tuyệt đối.

Vạn Xu Mính cam đoan: "Cô Triệu đừng lo, con gái tôi không yêu sớm."

Triệu Thi Văn thấy Vạn Xu Mính xuống nước, thái độ cũng hòa hoãn hơn: "Được rồi, hai người mau hoàn tất thủ tục đi, mai bắt đầu học."

Trên đường đến ký túc xá, Dụ Sân phụng phịu: "Mẹ, con không thích chủ nhiệm lớp."

Tuy mới tiếp xúc nhưng cô đã nắm chắc hai chuyện: Thứ nhất, cô Triệu đề cao thành tích theo chủ nghĩa thực dụng, kỳ thị học sinh yếu.

Thứ hai, trông mặt mà bắt hình dong.

Vạn Xu Mính thở dài: "Sân Sân, mẹ biết con muốn nói gì, đúng là lối suy nghĩ của chủ nhiệm Triệu hơi hủ lậu(*), nhưng mọi chuyện đều có cái lợi và hại của riêng nó, tỷ như trong quá trình truyền đạt kiến thức, biết đâu bà ấy lại làm tròn trách nhiệm." (*mục nát và nhỏ hẹp, dùng để chỉ đầu óc không còn hợp thời)

Dụ Sân không đáp, tính cô ngoài mặt cởi mở nhưng cũng bướng bỉnh không kém, càng không chấp nhận được chuyện Triệu Thi Văn buông lời sỉ nhục Hành Việt.

Vạn Xu Mính nói tiếp: "Sân Sân, đã là cuộc sống thì không bao giờ tồn tại hai chữ công bằng, sau này lớn lên con sẽ hiểu, vạn sự trên đời đều có mặt trái của nó. Chỉ khi con học được cách nhường nhịn thì con mới sống tốt được."

Dụ Sân thấu rõ đạo lý này nên biết lý do tại sao Vạn Xu Mính lại đứng ra hòa giải.

Nhưng trong những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi, có ai lại không giữ cho mình chút bồng bột của tuổi trẻ.

Lõi đời mà không hiểu đời, khó lòng đả thông tư tưởng.

Bởi thế Dụ Sân hiểu là một chuyện, làm hay không lại là chuyện khác.

Cô rời Hành Việt, nhưng không bao giờ phán xét Hành Việt, hùa theo số đông coi thường Hành Việt.

Ký túc xá ở Tam Trung hơi cũ, nếu so với Hành Việt thì nơi này vẫn kém hơn. Lúc Dụ Sân lên lầu, không thiếu người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, dãy hành lang yên tĩnh khác xa trường cũ, nơi lúc nào cũng có học sinh chạy qua chạy lại, nô đùa giỡn hớt.

Vạn Xu Mính rất vừa ý: "Môi trường ở đây tốt thật."

Nơi Phòng Dụ Sân sắp ở đã có ba cô gái ở trước, lúc Dụ Sân đến nơi, bọn họ đang thảo luận về cô bạn 'ma mới'.

Phạm Thư Thu nói: "Phiền chết mất, ba người chúng ta chiếm lĩnh là được rồi, tự dưng nhảy đâu thêm một người. Học kì một bên ban sáu cũng có học sinh chuyển trường, mọi người biết Đinh Tử Nghiên không, chưa gì đã thấy cậu ta đi khắp nơi khoe mình là bạn gái Mục Nguyên trong khi trường chúng ta không cho yêu sớm. Chả hiểu đầu óc Đinh Tử Nghiên chập mạch chỗ nào, may nhờ Mục Nguyên đứng ra lãnh đạn. Thiệt tình, mỗi lần nhắc học sinh mới là thấy ớn lạnh."

Dư Xảo rót nước nói: "Lỡ bạn cùng phòng của chúng ta tốt tính thì sao?"

Chu Dịch Diệp lập tức bác bỏ ý kiến của Dư Xảo: "Hình như nhỏ này từng học Hành Việt, tính nết Đinh Tử Nghiên ra sao chắc hai bồ cũng hiểu, gần đây cậu ta còn không chịu mặc đồng phục, thậm chí lôi Mục Nguyên ra tuyên bố chủ quyền, nghe đồn lắc tay cậu ta đeo có giá tận 4000 tệ! Có trời mới biết nó là đồ thật hay đồ giả, nói thật hay chỉ nói khoác."

Phạm Thư Thu tiếp lời: "Đinh Tử Nghiên từng là hoa khôi của trường, do xinh đẹp nên hồi ở Hành Việt ai cũng thích cậu ta."

Chu Dịch Diệp cười đáp: "Bên Hành Việt học hành chẳng ra làm sao, trường thì rác rưởi, học sinh thì xấu tệ." Chu Dịch Diệp vốn tự tin với nhan sắc sẵn có, thậm chí luôn nghĩ mình đẹp hơn Đinh Tử Nghiên.

Dư Xảo thở dài, ậm ừ cho qua.

Riêng hai cô bạn kia cứ ngồi đó đoán già đoán non, đoán xem người bạn cùng phòng xấu xí cỡ nào.

Đương lúc bọn họ đang tranh luận, Dụ Sân gõ cửa.

Dư Xảo nói: "Để mình mở."

Dư Xảo kéo cửa, đông chưa dứt xuân chưa sang, vạn vật mãi chưa thức tỉnh, đầu cảnh lá rụng, phủ đầy sắc xanh.

Ngoài cửa, cô gái 'xấu xí' trong miệng bọn họ giương mắt nhìn Dư Xảo.

Dư Xảo sững người, đến 'gái thẳng' như cô mà tim còn đập loạn.

Bọn họ nói chuyện lớn tiếng như vậy, Dụ Sân đứng ngoài cửa không nghe mới lạ.

Dụ Sân vào phòng, nhìn thoáng qua hai cô gái mới nói xấu mình, im lặng lướt ngang bọn họ.

Chào hỏi hả? Dẹp ý tưởng đó đi!

Phạm Thư Thu và Chu Dịch Diệp ngơ ngác nhìn cô.

Chu Dịch Diệp xấu hổ.

Phạm Thư Thu bẽn lẽn.

Không phải chứ? Đẹp quá!

*

Cùng lúc đó, Hành Việt cũng chuẩn bị khai giảng.

Mới sáng sớm Y Khánh đã thấy Bách Chính ngồi lù lù trong lớp, cậu ta đứng chết trân, tay cầm quả trứng gà, lắp bắp nói: "Chính... Chính ca, năm mới vui vẻ."

Nói xong mới sực nhớ năm mới trôi từ đời nào, Y Khánh vội bổ sung: "Không phải, ý mình là khai giảng vui vẻ."

Bách Chính liếc Y Khánh, nhưng thực chất tâm trạng cậu không tệ, nhìn đâu cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Y Khánh đã đến, Dụ Sân sẽ sớm có mặt.

Bách Chính hất cằm, ý bảo Y Khánh - anh chàng đang đứng khép nép như học sinh tiểu học ngồi xuống.

Y Khánh sợ sệt nghe lệnh.

Bách Chính thấy hơi khó chịu, bèn giơ tay sờ cổ. Con Cùng Kỳ đã bay sạch sau năm lần xóa xăm, hiện tại chỉ hơi sưng và để lại vết sẹo nhạt trên cổ.

Sáng sớm ra cửa cậu còn tự hài lòng với bản thân, cuối cùng hình xăm cũng biến mất, chắc cô thấy cậu không đến nổi nào đâu nhỉ?

Bách Chính hỏi Y Khánh: "Đồ đần, bộ nhìn ông đây hung dữ lắm hả?"

Y Khánh vội quay đầu: "Không dữ."

Sợ Bách Chính tức giận, Y Khánh bật ngón cái, nịnh nọt cậu: "Chính ca không hề dữ, Chính ca oai phong."

Bách Chính phì cười, đá ghế Y Khánh.

Y Khánh tủi thân, cậu nói sai gì ư?

Cũng may Kiều Huy và Bàng Thư Vinh tới kịp lúc, có Huy ca bảo kê, Y Khánh đỡ sợ hơn.

Kiều Huy cười hì hì: "Chính ca, Y Khánh."

Kiều Huy thấy cổ Bách Chính trống ngoác, ngạc nhiên hỏi: "Chính ca, cậu xóa xăm rồi à?"

Bách Chính ừ một tiếng.

Bàng Thư Vinh tò mò nhìn theo.

"Mình nghe nói xóa xăm đau lắm, mà còn phải xóa nhiều lần, thiệt hay giả thế?"

Bách Chính nhướng mắt, lười nhác nói: "Cậu thử xem?"

Kiều Huy vội lắc đầu: "Mình xin kiếu, mình sợ đau." Xóa xăm y như hình thức tự tra tấn bản thân, cậu không thể đối xử tệ bạc với thân thể ngọc ngà này được.

Kiều Huy ngồi xuống, vô tình nhìn bàn Bách Chính.

Cậu ta sửng sốt: "Đệt! Chính ca, cậu mua sách vở nhiều như vậy làm gì?"

Bàn Bách Chính chất đầy tập vở. Kiều Huy tiện tay rút một quyển, vãi chưởng, hoa hòe mới chịu! Ngay sau đó, tay Kiều Huy bị Bách Chính gõ bút.

Bách Chính nói: "Đừng đụng bậy, lấy cái tay bẩn của cậu ra."

Kiều Huy nghĩ thầm, mỗi quyển vở thôi mà làm như bảo bối không bằng!

Bàng Thư Vinh câu vai Kiều Huy, nhướng mày nhiều chuyện: "Trường tụi mình đâu có tiền lệ phát vở đâu ta?"

Hành Việt không giống những trường khác, học sinh phải tự mua sách vở.

Kiều Huy chợt hiểu: "Hóa ra là mua cho Sân Sân bé nhỏ."

Bàng Thư Vinh cười khằng khặc: "Thật không ngờ, Huy ca cũng có ngày vác não theo."

Kiều Huy nói: "Cút cút cút."

Cậu líu lưỡi: "Tầm này chắc xài hai năm mới hết."

Bàng Thư Vinh trêu: "Chính ca có tiền."

Cả đám cãi nhau ầm ĩ, Bách Chính cùng bọn họ đánh vài ván.

Thầy Đường vào lớp, bắt đầu tiết học.

Kiều Huy hạ giọng làm mặt quỷ: "Chính ca, chừng nào cậu đưa?"

Bách Chính ỡm ờ: "Chờ cô ấy tìm mình."

Cô gái nhỏ ngoan như thế, kiểu gì khai giảng cũng phải chào cậu một tiếng chứ, huống chi sợi dây bàn long vẫn còn ở chỗ cô, Bách Chính chờ cô lên hỏi.

Kiều Huy: "À." Tiểu nữ thần Dụ Sân sẽ chủ động tìm Chính ca thật sao?

Qua tiết thứ hai, bọn họ vẫn không thấy bóng dáng Dụ Sân đâu.

Bách Chính bực bội, điên cuồng chém đối thủ trong game, đối thủ điên tiết, miệng chửi như tát nước.

Bàng Thư Vinh nhìn Bách Chính, không hé răng.

Quả nhiên, không quá hai giây, Bách Chính ném điện thoại, không nói một lời chạy thẳng lên lầu.

Sau lưng vọng ngược tiếng cười. "Ha ha ha đã nói Chính ca không chờ nổi mà, tiết thứ hai rồi! Y Khánh, mau nộp tiền."

Bách Chính đứng trước cửa ban bốn, thở dài, coi như cậu thua, cô không tìm cậu thì để cậu chủ động tìm cô.

Cái ôm bất ngờ lần trước khiến cậu mất ngủ mấy ngày liền, cậu thật sự nhớ cô đến phát điên.

Bách Chính đảo mắt nhìn khắp ban bốn, nhưng không gặp Dụ Sân.

Ngược lại, toàn bộ bốn ban bỗng dưng im phăng phắc, bầu không khí khác lạ, còn đâu tiếng vui cười nên có vào ngày khai giảng.

Tầm mắt Bách Chính xẹt qua bọn họ, nét cười trong mắt hóa tro tàn, cảm giác vũng vẫy giữa vực sâu đã mài mòn tim cậu trong nháy mắt.

Học sinh ban bốn nhìn tên ác long ban mười lăm, trăm mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, Tang Tang đứng lên, lấy hết can đảm đối diện Bách Chính.

Cô bước tới cửa, gió đông hãy còn đâu đây, nghe tiếng gió thổi hòa cùng làn hơi lạnh.

Một sự yên lặng chưa từng có.

Tang Tang nơm nớp mở miệng: "Anh tìm Dụ Sân à? Cậu ấy..."

Bách Chính ngắt lời Tang Tang, như thể cậu chẳng sao cả: "Cô ấy không ở đây, tan học tôi quay lại."

Cậu lập tức xoay người.

Tang Tang đuổi theo, hô một tiếng: "Bách Chính!"

Viền mắt cậu đỏ ửng, tay nắm chặt, dừng chân nhưng không quay đầu.

Đừng nói.

Cậu không tin!

"Dụ Sân chuyển qua Tam Trung, cậu ấy bảo em nhắn với anh là, cảm ơn vì những nghĩa cử mà anh đã làm trong suốt học kì vừa qua."
Edit: Ngược từ chương này ngược dài sang các chương sau, ngược Bách Chính tơi bời hoa lá :(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play