Editor – Tử Dương
***

Dụ Sân và Dụ Nhiên nghỉ đông, riêng Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính vẫn đi công tác.

Trên thực tế, bọn họ đều là giáo viên nên được quyền nghỉ, nhưng vì lo cho hoàn cảnh túng quẫn trong nhà, rồi tiền học phí năm mới tiền thi đại học cho hai đứa nhỏ, sợ là phải tốn thêm một khoảng.

Dụ Nhiên cần khám bác sĩ định kì, huống chi bà nội Dụ Sân còn ở thị trấn, mỗi tháng Dụ Trung Nham đều gửi tiền cấp dưỡng cho bà.

Lương giáo viên vốn không cao, mà ở thành phố cái gì cũng cần đến tiền. Cả nhà họ mới chuyển qua hơn ba tháng, mua này mua kia, tiền tiết kiệm không còn bao nhiêu.

"Cứ ưu tiên mua quần áo ấm cho Sân Sân và Dụ Nhiên trước." Dụ Trung Nham nói: "Mùa thu còn châm chế chứ mùa đông đừng để bị cảm."

Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính bàn bạc, cuối cùng quyết định tham gia lớp bổ túc, thêm thu nhập từ lớp bổ túc tiền lương sẽ ổn định hơn.

Cha mẹ đi công tác, dư lại Dụ Sân và Dụ Nhiên quanh quẩn trong nhà.

Dụ Nhiên sống như người vô hình, ngoài những lúc cần thiết, cậu toàn ở lì trong phòng.

Biết trưa nay Vạn Xu Mính không về nên vừa tới giờ cơm, Dụ Sân liền gõ cửa gọi Dụ Nhiên: "Anh hai, ăn cơm."

Hồi lâu, thiếu niên mở cửa bước ra.

Cậu cúi đầu ngồi đúng vị trí, cầm đũa ăn cơm.

Dụ Sân trộm nhìn cậu.

Dụ Nhiên ăn cơm rất có nề nếp, mỗi muỗng gần như giống nhau, hệt như được ước lượng sẵn, hơn nữa cậu không bao giờ gắp đồ ăn.

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Dụ Sân đặt đôi đũa ngay bát anh mình.

"Anh hai ăn cơm."

"Không thích ăn thịt cũng ráng ăn chút đỉnh." Cô vừa nói vừa múc canh trứng cà chua cho Dụ Nhiên: "Anh, em để đây cho bớt nóng, ăn xong nhớ uống."

Cô đã quen với việc tự chăm sóc bản thân cũng như trông nom Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát, cậu khựng người, lùa chúng qua một bên, tiếp tục ăn.

Dụ Sân dở khóc dở cười.

"Ăn thịt, nhất định phải ăn thịt." Cô cười nhe răng khểnh, uy hiếp nói: "Không ăn là em gắp một lượt ba miếng."

Rốt cuộc cậu chàng cũng ngẩng đầu, ánh mắt dao động.

Cô em gái này thật phiền phức.

Thấy Dụ Sân lại gắp thịt cho cậu, Dụ Nhiên lạnh mặt dùng đũa chắn ngang, ngoan ngoãn ăn phần trong bát.

Dụ Sân muốn cười, nhưng không nỡ làm khó Dụ Nhiên, cúi đầu ăn cơm.

Ngặt nổi cơm chưa khỏi miệng, ngoài cửa lại có tiếng chuông.

Dụ Sân liếc nhìn điệu bộ dửng dưng của Dụ Nhiên, đành đứng dậy: "Tới ngay."

Cô chạy vội, ngó qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

Người bên ngoài khiến cô ngạc nhiên, lập tức mở cửa.

"Mục Nguyên?"

Nghe tiếng cô gái gọi tên mình, Mục Nguyên ngẩn người.

Cô gái nhỏ mặc áo khoác lông cừu, đôi mắt trong veo.

Nghĩ cũng lạ, tuy Mục Nguyên mới gặp Dụ Sân ba lần, thậm chí đã qua một khoảng thời gian khá lâu kể từ lần gặp mặt xin lỗi vì chuyện của Đinh Tử Nghiên. Theo lý thuyết thì cả hai không thân quen, nhưng không hiểu sao lúc nghe cô cất giọng quen thuộc, lòng cậu bỗng thấy lâng lâng.

"Dụ Sân." Cậu nhớ tên cô, cái tên rất êm tai.

Mục Nguyên không ngờ mình lại gặp cô ở đây, cậu hỏi: "Anh tìm Dụ Nhiên, cậu ấy có nhà không?"

Mục Nguyên và Dụ Nhiên chung ban, Mục Nguyên là lớp trưởng ban 6 bên Tam Trung.

Thấy Dụ Sân, Mục Nguyên liền liên tưởng đến họ hai người, có lẽ là anh em hoặc chị em.

Dụ Sân gọi vọng vào trong: "Anh hai, có người tìm."

Mục Nguyên nhìn Dụ Sân, hóa ra là em gái.

Nhưng đợi cả buổi vẫn im re.

Dụ Sân nhìn Mục Nguyên, xấu hổ giải thích: "Xin lỗi anh, tính anh em hơi rắc rối, giờ giấc sinh hoạt luôn theo quy luật, hiếm khi phá lệ, hiện anh ấy đang ăn cơm, nào ăn xong mới làm việc khác."

Mục Nguyên khá hiểu tính Dụ Nhiên, từ hồi Dụ Nhiên chuyển lớp tới nay, cậu hầu như không nói câu nào, nhưng vì vẻ ngoài đẹp trai nên được mọi người mến mộ. Cuối kỳ vừa qua, việc Dụ Nhiên xếp nhất toàn trường khiến ai nấy đều há hốc mồm.

Dụ Trung Nham không che giấu bệnh tình của Dụ Nhiên nên bạn học trong lớp đều biết Dụ Nhiên mắc hội chứng ''Tự kỷ không điển hình"(*). Chẳng qua thể trạng Dụ Nhiên tương đối đặc thù, thuộc số ít người bệnh có trí lực cao. Vậy nên không khó để hiểu lý do khiến Dụ Nhiên sống nguyên tắc và đi học như bao người bình thường.

(*) Người mắc chứng này phát triển về ngôn ngữ và giao tiếp bình thường trong 3 năm đầu, sau đó triệu chứng tự kỷ xuất hiện dần dần và có sự thoái triển về ngôn ngữ-giao tiếp.

Mục Nguyên nói: "Không sao, chờ cậu ấy ăn xong đã."

Thấy ngoài trời nổi gió, Dụ Sân nói: "Nếu anh không ngại cứ vào trong ngồi chờ, à anh ăn cơm chưa? Vào ăn chung với em cho vui."

Mục Nguyên là người lịch sự, tuy chưa ăn cơm nhưng mạo muội ghé nhà người ta như vậy, người ta kịp chuẩn bị cơm nước cho mình.

Cậu cười cười: "Thôi, anh ăn rồi."

Mục Nguyên vào trong.

Tuy sớm biết gia cảnh nhà Dụ Nhiên không mấy khá giả, nhưng nhìn căn nhà chật chội trước mắt, cậu vẫn tỏ thái độ bình thường, ngồi xuống ghế sô pha.

Dụ Sân rót cho cậu ly nước.

"Nhà em không có trà, anh uống nước lọc đỡ nha?"

"Cảm ơn." Mục Nguyên ôn hòa nói: "Em tranh thủ ăn cơm đi."

Làm vậy sao được? Dụ Sân nghĩ thầm, ai lại để khách ngồi chờ chỉ vì chủ nhà bận ăn cơm, trông kì cục.

Cô cong mắt, nhỏ giọng nói: "Không sao.''

Cũng may tốc độ ăn của Dụ Nhiên mau lẹ, ăn xong liền đứng dậy về phòng.

Dụ Sân níu áo cậu: "Anh hai!"

Dụ Nhiên quay đầu, con ngươi xám tro phản chiếu bóng dáng Dụ Sân. Cậu chuyển hướng, ngồi đối diện Mục Nguyên.

Dụ Sân thấy hai người nói chuyện mới yên tâm quay lại bàn ăn dỡ bữa cơm.

Mục Nguyên cầm xấp tiền bọc trong túi giấy: "Đây là tiền thưởng thiết kế mô hình lần trước trường mới phát, mỗi người một ngàn tệ, cậu kiểm tra giúp mình."

Dụ Nhiên không nhận, cũng không quan tâm, Mục Nguyên đành để trên bàn.

"Cậu có muốn tham gia trận chung kết sắp tới không? Nếu tham gia thì nói mình đăng kí."

Cả buổi sau, Dụ Nhiên mới lạnh nhạt đáp: "Không."

Mục Nguyên sửng sốt, giành được giải thưởng trong cuộc thi mô hình đã là chuyện khó khăn, nếu tiếp tục thi đấu, số tiền thưởng và danh dự sẽ hấp dẫn cỡ nào. Dụ Nhiên có năng khiếu về mặt này, nhưng vừa xong bước đầu tiên đã chọn cách buông bỏ.

"Mình hiểu, làm phiền rồi."

Nếu là người bình thường hẳn phải cảm ơn Mục Nguyên một tiếng, đáng tiếc Dụ Nhiên không phải người bình thường. Thấy Mục Nguyên chuẩn bị đi, Dụ Nhiên xoay bước về phòng.

Mục Nguyên nhìn Dụ Sân theo bản năng.

Cô gái nhỏ cắm cúi ăn cơm, tay cầm bát ăn ngon lành, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc trò chuyện của bọn họ.

Cũng chẳng biết sao... Mục Nguyên lại phì cười.

Trong mắt cô, cậu chẳng qua chỉ là người xa lạ.

Tuy hơi hụt hẫng nhưng Mục Nguyên vẫn giữ lễ, đứng dậy xin về.

Cậu khép cửa giúp họ, bước chân xuống lầu.

Khu hành lang rỉ nước lách tách, từng đường kẽ nứt toát chạy khắp dãy tường trắng. Mục Nguyên vừa xuống bậc cuối thì chợt nghe tiếng bước chân đuổi theo.

Mục Nguyên dừng lại, xoay người nhìn lên.

Thấy Mục Nguyên dừng bước, cô gái nhỏ lễ phép: "Cảm ơn anh đã cất công tới đây."

Thật ra Dụ Sân đâu biết bọn họ nói gì, chờ tiếng đóng cửa vang lên, cô mới dám đuổi theo Mục Nguyên, thay anh hai cảm ơn người ta.

Mục Nguyên thất thần trước nụ cười rạng rỡ của Dụ Sân, cảm giác quen thuộc lại ập đến.

Mục Nguyên không phải tên ngốc, lần đầu tiên gặp Dụ Sân, cậu cũng có cảm giác tương tự, một cảm giác chưa từng xuất hiện ở Đinh Tử Nghiên.

Hể nhắc là lại hổ thẹn, lúc bất cẩn thấy cơ thể của Đinh Tử Nghiên, ngoài xấu hổ xen lẫn tức giận ra, tự trong thâm tâm cậu không còn bất cứ cảm xúc nào khác.

Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh nhìn Dụ Sân dành cho Bách Chính, cậu lại sinh lòng ghen tị.

Từ nhỏ đến lớn, Mục Nguyên luôn tự giác nhường nhịn Bách Chính, thế nên ngay cả cậu cũng không ngờ rằng, bản thân lại có ngày vì một ánh mắt đến từ một cô gái xa lạ mà ghen tị với Bách Chính.

Song, Mục Nguyên hiểu rõ thân phận và trách nhiệm của mình.

Cậu không muốn tranh đua với Bách Chính.

Mục Nguyên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Đừng khách sáo."

"Cần em dẫn đường không?"

Mục Nguyên nhớ người trong xe, lắc đầu: "Không cần, em lên nhà đi, chú ý an toàn."

Dụ Sân nhìn bóng cậu khuất dần.

*

Trước cổng khu chung cư, một chiếc xe hơi màu đen đổ bên đường.

Bác Phương thấy Mục Nguyên, vội mở cửa xe.

Đinh Tử Nghiên ngồi ghế sau lầu bầu nói: "Sao anh lâu vậy?"

Mục Nguyên lên xe, ôn hòa đáp: "Hoàn cảnh Dụ Nhiên vốn đặc biệt, huống chi em mới là người nằng nặc đòi theo anh tới đây, đâu phải anh chưa từng hỏi ý em có muốn lên chung với anh không."

Đinh Tử Nghiên nhìn cửa sổ, vẻ mặt căm ghét: "Ai thèm chui vào cái nơi vừa nhỏ vừa dơ đó."

Mục Nguyên nhíu mày: "Em ăn nói cho đàng hoàng, dẫu sao hai chúng ta cũng chui từ 'nơi này' ra đấy."

Gia đình Đinh Tử Nghiên và Mục Nguyên rất nghèo.

Đinh Tử Nghiên bám víu vào cái chết của cha ruột để được Bách Thiên Khấu chu cấp. Nhà họ Bách không thiếu tiền, càng không thiếu điều kiện nuôi một đứa trẻ mồ côi. Bách Thiên Khấu giữ chữ tín, sau khi cha Đinh Tử Nghiên qua đời, cuộc sống của cô ta mới đầy đủ như bây giờ.

Mà gia đình Mục Nguyên phần lớn là nhờ người cô Mục Mộng Nghi.

Nhà họ Mục trước kia chỉ là một gia đình bình thường, về sau Mục Mộng Nghi gả vào hào môn, nhà bọn họ mới có của ăn của để.

Cha Mục Nguyên mang tiếng mở công ty nhưng ông ta không có đầu óc kinh doanh, toàn làm ăn thua lỗ, nếu không nhờ Bách Thiên Khấu đứng sau giúp đỡ, cái công ty rỗng nát của cha cậu đã phá sản từ lâu.

Đinh Tử Nghiên nổi cáu: "Anh..."

Cũng may cô ta chưa mất trí đến độ cãi nhau với Mục Nguyên, đành nói: "Được được được, là em sai, bác Phương lái xe."

Mục Nguyên không rảnh hơn thua, cậu nhỏ giọng: "Lái xe."

Đinh Tử Nghiên im lặng bĩu môi, bức bối trong lòng. Cô ta chuyển đến Tam Trung nhưng mọi chuyện không như mong đợi, càng không vui bằng lúc cô ta còn ở Hành Việt, được bao người vây quanh, về nhan sắc lẫn thành tích học tập đều hơn hẳn đám nữ sinh kém cỏi kia.

Tam Trung không thiếu người đẹp hơn cô ta, thành tích nổi bật hơn cô ta, thậm chí biến cô ta thành 'đế lót giày'.

Những nữ sinh đó còn xì xầm nói xấu sau lưng cô ta và Mục Nguyên.

"Con nhỏ đó có đẹp gì đâu, sao Mục Nguyên lại quen nó nhỉ."

Đinh Tử Nghiên điên máu, suýt nữa đã lao vào đánh bọn họ, bộ các người nghĩ các người đẹp lắm ư?

Đinh Tử Nghiên liếc nhìn sườn mặt anh tuấn của Mục Nguyên, cảm thấy bản thân càng lúc càng nhớ những ngày đứng dưới vòng tay che chở của Bách Chính.

Gã thiếu niên bất cần.

Chỉ cần một câu nói của cậu - không ai dám xem thường cô ta.

Mục Nguyên thì khác, cậu có nguyên tắc, có công bằng, có chính nghĩa. Dù Đinh Tử Nghiên ăn vạ hay càu nhàu cỡ nào, cậu vẫn nhất quyết không vì cô ta mà phá vỡ nguyên tắc.

Đinh Tử Nghiên thật sự hối hận...

Nếu cô ta chọn Bách Chính ngay từ đầu thì mọi chuyện đã khác.

Sắc mặt Đinh Tử Nghiên xám xịt, hiện tại Bách Chính chẳng những không giúp cô ta mà còn đối xử tệ bạc với cô ta.

Tất cả là lỗi của Dụ Sân!

Bỗng dưng, gương mặt xinh đẹp không góc chết ấy lại lởn vởn trước mặt Đinh Tử Nghiên.

Nếu Đinh Tử Nghiên cũng đẹp như Dụ Sân thì đâu đến mức ai cũng đua nhau xem thường cô ta.

Chỉ khi Đinh Tử Nghiên tự an ủi mình rằng Bách Chính là kết quả của tên tội phạm cưỡng dâm còn Mục Nguyên còn cả tương lai đầy hứa hẹn phía trước, trong lòng cô ta mới dễ chịu đôi chút.

*

Sau tết nguyên đán, Dụ Nhiên ném cho em gái một ngàn tệ.

Dụ Sân ngây ngốc cầm tiền.

Dụ Nhiên nói: "Điều hương."

Lúc này Dụ Sân mới hiểu ý anh hai, anh ấy tưởng số tiền lúc trước không đủ nên cô không mua dụng cụ điều hương.

Dụ Nhiên tham gia cuộc thi mô hình để kiếm thêm một ngàn tiền thưởng.

Bấy lâu nay cô cứ thắc mắc lý do anh hai đi thi, vì cô biết những người mắc chứng tự kỷ thường không có mối quan tâm đặc biệt.

Giờ thì cô đã hiểu tại sao.

Dụ Sân cảm động, đột nhiên nảy chủ ý: "Được, em sẽ mua dụng cụ điều hương."

Dụ Sân không rành kĩ năng lắp ráp mô hình như Dụ Nhiên, nhưng bù lại cô học điều hương rất giỏi, ngay cả 'sư phụ' còn khen không ngớt miệng, bảo ông sắp có người nối nghiệp.

Hồi tặng túi thơm cho Hình Phỉ Phỉ và Tang Tang, thấy hai người có vẻ thích.

Nhiều khi lâu lâu Dụ Sân cũng tặng túi thơm cho bạn học, túi nào túi nấy thơm nứt mũi, mùi lại dễ chịu, cô tự tin mình có thể tạo ra những mùi thơm hơn thế nữa.

Nếu anh hai biết vận dụng khả năng để kiếm tiền, vậy tại sao cô lại không thể?

Dụ Sân muốn thử.

Vạn Xu Mính và Dụ Trung Nham vừa xong chuyến công tác trước tết.

Một nhà bốn người vui vẻ sắm sửa.

Dụ Trung Nham hớn hở dán câu đối xuân: [Nhân tài lưỡng vượng bình an trạch, phúc thọ song toàn phú quý gia.]

Dụ Sân cầm hồ nhão: "Ba nhích qua trái chút, đúng đúng, qua chút nữa, rồi, bằng rồi."

Năm nay ở thành phố nên không có không khí tết, mọi năm ở thị trấn, nhà nào cũng đốt đèn lồng, rót trà thơm ăn thịt khô, chia nhau chút bánh kẹo.

Đám con trai trên trấn nghịch ngợm thả pháo, lứa con gái rụt rè theo sau.

Lác đác vài chiếc thuyền nhỏ đậu dưới sông, màu hoàng hôn nhuộm đẫm nền trời, tiếng reo hò của người chèo thuyền vang vọng xa xăm.

Lúc cả nhà quây quần ăn cơm tất niên, Vạn Xu Mính thấy con gái buồn thiu, bèn sờ trán cô: "Nhớ nhà à?"

Dụ Sân gật đầu: "Không biết bà nội sao rồi."

Mỗi phùng giai tiết bội tư thân(*), đạo lý bất di bất dịch.

(*) Nghĩa là: Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần (trích trong bài thơ: Ngày trùng cửu nhớ huynh đệ ở Sơn Đông)

Vạn Xu Mính nói: "Gia đình chúng ta mới chuyển đến nên chưa về được, đợi nghỉ hè mẹ dẫn con và anh hai về quê sau."

"Dạ vâng."

Người một nhà được ăn tết đoàn viên đã là điều đáng quý, đừng mưu cầu cao xa.

*

Bách Chính không về nhà như mọi năm.

Gió đêm lạnh lẽo...

Cậu ngồi trên nóc tòa nhà cao nhất thành phố T, hai chân buông thõng, cô đơn hút thuốc.

Một năm chỉ có lúc này là không ai rảnh gặp cậu.

Cha Kiều Huy giỏi thói mắng chửi, nói chuyện không hợp liền gây sự, nhưng Kiều Huy có một người mẹ dịu dàng.

Y Khánh có người cha ham mê cờ bạc nhưng luôn yêu thương cậu ấy.

Bọn họ đều có gia đình, riêng Bách Chính chẳng biết gia đình mình ở đâu, từ năm bảy tuổi, cậu đã là kẻ không nhà.

Tiếng chuông điện thoại ồn ào không dứt, Bách Chính bực bội nghe máy.

"Ông đủ chưa."

Bách Thiên Khấu cười mắng: "Thằng nhóc thúi, dám dùng giọng đó nói chuyện với ba hả. Ba vừa cho người đón con nhưng họ nói không thấy con, con đang ở đâu?"

Bách Chính nhìn xuống tòa nhà.

Thành thị ngay dưới chân cậu, gió đêm thổi lạnh.

"Tôi ra ngoài hóng gió, không về."

"Tết đến con cũng phải về nhà chứ, cả năm trời rong ruổi bên ngoài vẫn chưa đủ sao."

Bách Chính cười khẩy: "Thôi bỏ đi, khỏi về là khỏi ồn ào."

Cậu về nhà, người làm trong nhà lại lấm lét.

Bách Thiên Khấu nói: "A Chính, trạng thái tinh thần của mẹ con không ổn, mấy năm nay ba dẫn bà ấy trị..."

Bách Chính không muốn nghe, cậu bực bội ngắt lời Bách Thiên Khấu: "Được rồi, tôi sao kệ tôi, ông quản nhiều như vậy làm gì."

Đầu dây bên kia thở dài, Bách Chính cúp máy.

Thiếu niên gạt tàn thuốc, ngã người nằm ườn.

Gió đêm trên nóc tòa nhà dội mạnh, chưa ai bắn pháo hoa.

Màn trời ngột ngạt chiếu thẳng vào đồng tử Bách Chính, một khắc đó, cậu chỉ mong Bách Thiên Khấu là ba ruột của cậu.

Nếu điều ước trở thành sự thật thì hay biết mấy. Cậu sẽ có một người ba tốt.

Đáng tiếc không phải.

Cha ruột của cậu đã vấy bẩn vợ của Bách Thiên Khấu.

Bách Chính bức rức không yên.

Cậu đứng dậy xuống lầu, đội nón phóng xe đi. Vốn nghĩ sắp có cuộc hành trình không điểm dừng, nhưng lúc ngang qua cửa hàng lưu niệm, cậu lại quay xe.

Đa số các cửa hàng đều cửa nghỉ tết, chỉ có nơi này là mở cửa.

Bách Chính nhìn chằm chằm mặt dây chuyền tình nhân.

Nhìn một hồi, cậu bỗng dưng bật cười.

Một con bàn long quấn quanh chú cá nhỏ. Giọt nước lóng lánh rải khắp phần đuôi, mặt trên khảm kim cương.

Nếu tách ra, một thể sẽ thành hai mặt riêng biệt.

Ông chủ thấy cậu thiếu niên chạy xe moto dừng chân, mắt dán vào cọng dây chuyền, tuy không nói nhưng lại ngầm mặc định Bách Chính không mua nổi vì giá của sợi dây không hề rẻ.

Bình thường chỉ đính kim cương thôi mà đã đắt xắt ra miếng, huống chi còn là hàng thủ công. Bàn long sinh động như thật, ấy là chưa kể cọng dây xấp xỉ mười vạn do chính tay nhà thiết kế phương Tây chế tác.

Đúng hai phút sau, ông chủ bị vả mặt.

Ông cười hí hửng gói quà cho cậu thiếu niên: "Cậu cầm cẩn thận."

Bách Chính ghét bỏ: "Cái hộp xấu banh chành, đổi cái khác."

Xấu? Đây là cái hộp cao cấp nhất rồi đó.

Nhưng nghĩ mình sắp kiếm thêm một mớ nên đành chiều lòng cậu chủ nhỏ: "Cậu thích loại nào?"

Bách Chính suy nghĩ tới lui, cười đáp: "Có bao lì xì không?"

"?"Ông chủ im lặng đưa hai bao lì xì cho cậu.

*

Bách Chính dừng xe dưới nhà Dụ Sân.

Cậu nghĩ thầm, ông đây tặng xong sẽ đi ngay.

Đèn trên lầu tỏa sáng ấm áp nhưng không thấy bóng ai xuất hiện.

Cuối cùng Bách Chính cũng ý thức được rằng: cậu không thấy cô.

Bách Chính thấp giọng chửi thầm, không cam lòng rời đi.

Lần này gần như phải đợi cả đêm.

Bách Chính sượng nghĩ, mẹ nó! Cô gái nhỏ không hiểu cậu gì hết, cậu ở ngoài đây lạnh đến độ sắp đông thành cục nước đá cớ sao cô chẳng có chút thần giao cách cảm nào.

Trời tờ mờ sáng, không biết nhà ai nuôi gà, tiếng gà lảnh lót vang lên, Bách Chính vẫn không thấy cô đâu.

Cuộc đời Bách Chính chưa bao giờ nhẫn nại như lúc này, quyết tâm chờ đợi một người.

Tới thì cũng đã tới, cậu nhất định phải thấy mặt cô.

Mấy tháng không gặp, nhỡ cô nhớ cậu thì sao?

Sáu giờ sáng, người đầu tiên 'mở hàng' là Dụ Trung Nham. Dụ Trung Nham bưng chậu nhôm xuống lầu, đặt cạnh bồn hoa.

Bách Chính: "..."

Cậu lúng túng đứng nép trong góc, không nỡ đi.

Rốt cuộc Dụ Trung Nham cũng quay đầu hô to: "Sân Sân, ra đây đốt nến."

Bách Chính nghía mắt.

Cửa mở, cô gái nhỏ còn ngái ngủ.

Cô mặc áo khoác màu nâu nhạt, ngồi xổm bên chậu than dụi mắt, tay thắp nến, sau đó đốt giấy tiền vàng bạc trong chậu, bắt đầu làm lễ.

Bách Chính nhìn từ xa, đáng lẽ cậu nên cáu kỉnh vì kẻ đầu sỏ bắt cậu đứng đợi cả đêm mới đúng, nhưng nhìn ánh lửa soi sáng gương mặt chưa tỉnh ngủ cùng bộ dạng lười biếng của cô, mọi sự nóng nảy đều bay biến, tất cả bất mãn trong lòng cậu đều vì giây phút này mà mãn nguyện.

Ngày đầu tiên của năm mới, cậu đã nhận một món quà quý giá.

Tim đập rộn ràng.

Sương sớm đọng trên đầu cành.

Dụ Sân đốt vàng mã, Dụ Trung Nham đi trước.

Dụ Sân chợt nghe tiếng huýt sáo, vừa quay đầu liền thấy cậu thiếu niên đứng cách đó không xa.

Cơn buồn ngủ bỗng chốc quét sạch.

Dụ Sân ngoảnh đầu nhìn Dụ Trung Nham lên nhà.

Dụ Sân chạy tới, nhỏ giọng hỏi cậu: "Sao anh lại ở chỗ này?"

"Chờ em."

Dụ Sân nhìn bộ đồ ướt nhem của cậu, không nói nên lời.

Bách Chính liếc cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười: "Em mới đốt giấy tiền đúng không, qua đây sưởi ấm cho anh."

Cậu biết cô gái nhỏ luôn coi cậu là người tốt, tính tình hào sảng.

Dụ Sân do dự bước gần, xúc cảm ấm áp lẫn hương thơm thoang thoảng khiến Bách Chính bật tiếng than thở, tưởng chừng như mọi ngóc ngách trong cơ thể đều hóa thành vũng nước xuân.

Gương mặt Dụ Sân đỏ au do bị lửa hơ, đến quần áo cũng ấm.

"Dụ Sân, mau chúc anh năm mới vui vẻ."

Dụ Sân không keo kiệt vài câu chúc phúc, nhưng vừa ngẩng đầu, ánh mắt hạnh phúc của cậu lại đập vào mắt cô.

Dụ Sân ngẩn người.

Có lẽ chính Bách Chính cũng không biết, cậu càng lúc càng thích cười. Cười vì đợi hơn nửa đêm mới đợi được người cần đợi, đợi đến khi quần áo dính đầy sương sớm.

Dụ Sân nhìn cậu, đột nhiên không biết mở lời từ đâu, Dụ Trung Nham đã sắp xếp ổn thỏa, học kỳ sau cô không còn là học sinh Hành Việt, không chung trường với cậu nữa.

Cô đã hứa sẽ cho Hình Phỉ Phỉ và Tang Tang câu trả lời chính xác, nhưng mãi vẫn chưa dám nói cho Bách Chính biết.

Dụ Sân cúi đầu, tháo dây bình an kết trên cổ xuống.

"Bách Chính, anh đưa tay."

Bách Chính vươn tay phải, nơi có mang găng tay.

Cậu rũ mắt nhìn cô, cô gái nhỏ dịu dàng nói: "Đây là bình an kết bà nội em thắt, trên trấn có hàng trăm loại vải nhưng bà đã dùng tấm lâu năm nhất để khâu thành, em đeo nó suốt mấy năm nay, anh đừng chê, coi vậy chứ rất hữu dụng. Nhờ nó phù hộ nên em mới thoát nạn trong trận động đất, giờ em giao lại cho anh, hi vọng anh bình an cả đời."

Cô gái nhỏ đặt dây bình an kết còn vươn hơi ấm vào tay cậu, mắt cong cong: "Bách Chính, năm mới vui vẻ."

Dụ Sân nhấc mắt nhìn cậu, định nhắc chuyện mình sắp chuyển trường.

Tròng mắt Bách Chính đen láy, cậu siết chặt nắm tay, nhìn cô chăm chú. Đây là quà cho cậu sao?

"Em..."

Dụ Sân mới nói chữ đầu đã lao vào vòng ôm lạnh lẽo.

Giọt sương nhỏ xuống cành cây, bầu trời dần sáng. Sáng tháng giêng dẫn theo cái lạnh cuối đông.

Đây là lần đầu tiên cậu ôm Dụ Sân, đôi tay run run, càng ôm càng chặt.

Tiếng pháo nổ vang.

Dụ Sân bị vây trong chiếc ôm rét buốt, lắng nghe nhịp đập bên tai, thậm chí âm

1 2 »

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play