Trương Anh Hào dù là ngạo nghễ, nhưng quả thật là bộ pháp đang thi triển đã giúp hắn hoàn toàn tránh thoát toàn bộ mọi chiêu công của Công Tôn Bạc.
Giận vì bị cười chê, oán vì bị mất thể diện, hai tâm trạng này làm cho Công Tôn Bạc như hóa cuồng.
Choang...
Công Tôn Bạc đã giấu sẵn một thanh kiếm trong người. Lúc này, hắn đã lấy ra, thi triển nhanh một lúc những ba chiêu kiếm thần tốc: “Ngươi thật quá ngông cuồng. Ta đành cho ngươi biết thế nào công phu tuyệt kỹ. Đỡ!”
Vù...
Bị đối phương loang kiếm uy hiếp, Trương Anh Hào đanh mặt lại và quát: “Là Công Tôn Bạc ngươi chuốc lấy nhục nhã. Sau này hãy liệu hồn và tránh ta thật xa. Xem đây!”
Trương Anh Hào hóa thành một bóng mờ kỳ ảo, với bộ pháp đã lợi hại càng lợi hại hơn. Hai tay của hắn vụt chập chờn, tạo ra cùng một lúc có đến bảy, tám cánh tay.
Cứ theo đấu pháp đó, Trương Anh Hào lao xộc vào vầng kiếm quang do Công Tôn Bạc loang nhanh mà thành.
Nhóm Bạch Cúc ở bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ Trương Anh Hào đang tự ý tìm chết, vì nào có ai dám dùng cánh tay bằng máu thịt vừa lao vào, vừa đối phó với lợi khí của đối phương – thứ vốn là một thanh kiếm sắc bén, và dĩ nhiên cứng hơn cánh tay thịt cả vạn lần.
Nào ngờ… Choang!
Sau một tiếng chạm đanh gọn và khô khốc, ai cũng nhìn thấy Trương Anh Hào đã bình yên lùi về vị trí cũ. Giữa nơi giao chiến chỉ còn lại một mình Công Tôn Bạc với sắc mặt phẫn nộ tột cùng. Cạnh đó, nằm chổng chơ dưới chân Công Tôn Bạc là thanh kiếm không hiểu đã rơi xuống từ lúc nào, chứng tỏ tiếng choang nọ là do thanh kiếm lúc rơi chạm đất gây ra.
Trương Anh Hào đã làm thế nào để không chỉ hóa giải mấy loạt chiêu kiếm thần tốc của Công Tôn Bạc, mà còn thừa năng lực làm rơi kiếm?
Nghi vấn này, hiện tại không một ai biết đâu mà đáp.
Vì thế, nhóm bốn người Bạch Cúc do không nỡ nhìn vào Công Tôn Bạc, nên đành nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, hy vọng nếu thanh kiếm biết nói, chắc chắn nó sẽ cho biết vì sao nó rơi.
Đang nhìn như thế, họ thấy một chân của Công Tôn Bạc chợt nhấc lên. Và thật nhanh, cái chân đó liền giẫm mạnh vào thanh kiếm.
Biết rõ Công Tôn Bạc giận quá hóa thẹn, nên đang tìm cách phá hủy thanh kiếm - vật đã làm cho chủ nhân của nó mất hết thể diện, cả bốn người bọn Bạch Cúc đều sững sờ ngước mắt nhìn lên.
Nhưng mắt họ chợt bị hoa. Để khi định thần nhìn lại, họ thấy Trương Anh Hào đang từ từ lùi xa ra khỏi chỗ Công Tôn Bạc, cười cười, dùng tay gõ vào thanh kiếm mà không biết hắn đã lao vào và nhặt lên từ lúc nào. Trương Anh Hào còn bảo: “Tại hạ đang cần một thanh kiếm cho một bộ kiếm pháp đã được tại hạ nghĩ ra. Nếu Công Tôn huynh không còn cần đến thanh kiếm này, thay vì phá hủy, hãy xem là đã tặng cho tại hạ. Được chăng?”
Sau bao diễn biến vừa xảy ra, lúc này lời lẽ càng lễ độ và nhã nhặn của Trương Anh Hào lại càng mang ý nghĩa cay độc, mỉa mai đến tột độ. Nó khiến Hoa Mai nghe qua cũng không nhịn được, thốt lên: “Ngươi thật quá đáng. Đừng quên câu “cao nhân tắc hữu cao nhân trị”, chắc chắn có ngày ngươi phải hối hận về lời lẽ hôm nay.”
Trương Anh Hào bỏ ngoài tai, cứ cười cười và nhìn Công Tôn Bạc, tỏ ý chờ thái độ hoặc đáp ứng hoặc không của Công Tôn Bạc.
Đang mang sắc mặt phẫn nộ, Công Tôn Bạc sau một lúc chịu đựng cái nhìn của Trương Anh Hào, bỗng bật lên tràng cười hào sảng, vui vẻ đến không thể ngờ. Đã thế Công Tôn Bạc còn bảo: “Vẫn có câu “hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng”. Kiếm của Công Tôn Bạc này tuy không là bảo kiếm, nhưng vì Trương Anh Hào các hạ vừa ý, hay lắm, Công Tôn Bạc xin chịu tiếng đời đàm tiếu, khinh chê là kẻ mặt dày, đành nguyện ý tặng cho các hạ. Và...”
Công Tôn Bạc vụt đổi giọng, nói như gằn từng tiếng: “... núi cao sông dài ắt có ngày gặp lại, Công Tôn Bạc này mong sẽ có ngày cùng các hạ tái ngộ? Tạm biệt!”
Xoay người lại, Công Tôn Bạc còn thản nhiên nói lời cáo từ với từng người đang có mặt, rồi ngẩng cao đầu và ung dung bước đi, như thể chuyện mất thể diện vừa rồi là không hề xảy ra, hoặc xảy ra thì xảy đến cho ai khác, không phải là vị công tử thiếu gia hào hoa, phong nhã Công Tôn Bạc.
Phong thái này của Công Tôn Bạc khiến ai mà không thán phục. Dễ gì tìm được người có công phu hàm dưỡng đạt mức thâm hậu như vị công tử Công Tôn.
Trương Anh Hào cũng vậy, cũng rất thán phục Công Tôn Bạc. Nhưng khi đưa mắt nhìn theo Công Tôn Bạc, không hiểu sao Trương Anh Hào lại lên tiếng trước khi Công Tôn Bạc kịp đi khuất. Hắn nói đủ to: “Lòng độ lượng của huynh đài, Trương Anh Hào này mãi mãi cảm kích. Vậy là từ nay về sau, hễ có người hỏi đến thanh kiếm này, tại hạ sẽ giải thích, sẽ cho người đó biết Công Tôn Bạc là người có lòng độ lượng đáng phục như thế nào.”
Khó có thể nói là Công Tôn Bạc không hề nghe câu nói này của Trương Anh Hào. Bằng chứng là Công Tôn Bạc đang thong thả đi và đi cũng sắp khuất, thì ai ai cũng nhìn thấy bước chân nhẹ tựa lông hồng của Công Tôn Bạc bỗng có một thoáng khựng lại.
Có lẽ cũng thấy như thế, Hoa Mai vội lên tiếng, ngay khi Công Tôn Trên đã đi khuất hoàn toàn: “Ngươi vũ nhục Công Tôn công tử bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ ư? Cớ sao ngươi còn có ý định sẽ đem chuyện này lan truyền khắp giang hồ? Hoa Mai ta thật không ngờ ngươi lại là hạng người có tâm địa độc ác. Đối với kẻ đã ngã ngựa, ngươi cũng chẳng buông tha. Hừ!”
Trương Anh Hào lập tức quay phắt lại, sững sờ nhìn Hoa Mai: “Tại hạ mà có tâm địa độc ác ư? Như thế nào? Không lẽ người có lòng độ lượng như Công Tôn công tử, tại hạ không được quyền tán tụng, không được phép nói cho mọi người biết y là người độ lượng như thế nào sao? Lời của Hoa Mai tỷ tại hạ e không hiểu nổi. Có chăng tại hạ hiểu rằng Hoa Mai tỷ đã ngộ nhận, cố tình hiểu sai thành ý của Trương Anh Hào này.”
Bạch Cúc vội xen lời, kèm theo tiếng thở dài, than: “Anh Hào huynh đừng giả vờ đần độn nữa. Hoặc là Anh Hào huynh vì kinh nghiệm còn thiếu, chưa từng va chạm với đời, nên không biết rằng một khi câu chuyện hôm nay được đồn đãi ra ngoài, thì chính là huynh cố tình dồn Công Tôn công tử vào vị thế sống không bằng chết. Và nếu có chết, đó cũng là chết trong tiếng đời thị phi. A... là Anh Hào huynh không biết thật hay đang giả vờ đây?”
Hoa Cúc chợt tiến lại gần, dừng chân đứng đối diện Trương Anh Hào: “Ta thì không quan tâm chuyện giữa ngươi và công tử Công Tôn, người ngươi cố tình hạ thấp nhân phẩm, hạ đến chỗ không thể hạ thấp hơn. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.”
Trương Anh Hào xua tay ngắt lời, giọng có vẻ khẩn trương: “Tại hạ hiểu rồi, vẫn là nghi vấn về thân thủ của tại hạ chứ gì? Chuyện này để sau hãy nói, giờ thì chư vị chạy đi, chạy càng nhanh càng tốt. Tai họa sắp giáng xuống rồi mà chư vị không hay, được, tại hạ sẽ chạy một mình. Dù có bị khinh chê là phường tham sống sợ chết, tại hạ cũng chạy. Cáo từ.”
Bạch Cúc kịp ngăn Trương Anh Hào lại: “Lại là trò ma mãnh gì nữa đây? Xung quanh thì vắng lặng, mọi người thì vẫn đang bình yên vô sự, sao Anh Hào huynh quả quyết tai họa đang chực chờ giáng xuống? Hãy nói rõ xem nào.”
Trương Anh Hào cứ nhấp nhỏm không yên và chán ngán khi chạm phải ánh mắt của mọi người: “Chư vị nhìn tại hạ như vậy vì không tin chứ gì? Được, tại hạ xin giải thích, nhưng chỉ là ngắn gọn thôi, còn tin hay không thì tùy chư vị! Bởi thời gian đã cấp bách lắm rồi.”
Hoa Cúc cười nhạt: “Thay vì huyên thuyên, nếu ngươi cứ giải thích, có lẽ thời gian nãy giờ cũng tạm đủ để ngươi nói xong những gì ngươi định bịa đặt. Hừ!”
Trương Anh Hào cũng cười nhạt và cố tình dành riêng một cái nhún vai cho Bạch Cúc: “Chỉ có Bạch Cúc là có lẽ mãi cho đến giờ vẫn luôn tin vào tại hạ. Nể tình Bạch Cúc, tại hạ nói đây. Bảo có tai họa giáng xuống là vì chư vị đã để lộ toàn bộ thân phận thật của chư vị. Và tại hạ đoán chắc không phải chỉ có một mình vị công tử Công Tôn của chư vị là tình cờ xuất hiện ở đây. Chắc hẳn vẫn còn nhiều người khác nữa, đều là những người mà có lẽ vì quan tâm đến chư vị, nên không thể không xuất hiện. Có thể sự kiện này không đủ làm cho chư vị sợ, nhưng riêng tại hạ thì lại quá thừa. Vì sợ nên tại hạ xin đi trước một bước. Bảo trọng!”
Lời của Trương Anh Hào làm cho bốn người Đặng Tiểu Hồng đều ngơ ngẩn. Họ mãi nhìn nhau, vì thế không nhận ra Trương Anh Hào đang bỏ đi và hầu như sắp khuất.
Đột ngột, họ giật mình vì nghe một tràng cười bất chợt vang lên: “Muốn chạy ư? Muộn rồi, ha ha...”
Họ đưa mắt nhìn nơi đang phát ra tràng cười, thấy Trương Anh Hào đang từ từ lùi bước, bởi vì trước mặt hắn đã có ba người mặt áo đen bất ngờ xuất hiện chặn lối.
Những người mặt áo đen tiến đến đâu, Trương Anh Hào lùi đến đó.
Trương Anh Hào lùi đến tận chỗ nhóm bốn người Đặng Tiểu Hồng.
Suýt chạm vào Đặng Tiểu Hồng, Trương Anh Hào quay lại và nhăn nhó, trách: “Sao chư vị vẫn chưa chạy? Phần tại hạ, cũng vì chư vị nên mất cơ hội chạy. Chư vị đã gây họa lây cho tại hạ rồi.”
Một tràng cười khác liền vang lên từ đâu đó ở phía sau nhóm Đặng Tiểu Hồng: “Tiểu tử ngươi đừng than thân trách phận. Bọn ta có thể mở con đường sống cho ngươi nếu ngươi thành khẩn khai báo lai lịch và sư thừa. Đừng ngu xuẩn cố tình chịu chung số phận với bọn Mê Thù Môn. Ha Ha...”
Đặng Tiểu Hồng biến sắc, lần đầu tiên quắc mắt nhìn những người mặt áo đen có đến mười, mười lăm người đã xuất hiện từ hai phía trước và sau, đã ngăn chặn hết mọi nẻo thoát thân của năm người bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT