Do cả hai còn quanh quẩn gần nơi mọi người đang đứng nhìn, nên tất cả mọi người đều nghe những lời đối đáp của cả hai. Vì thế, Bạch Cúc liền ứng tiếng, nói phụ họa theo Trương Anh Hào: “Sao Hoa Cúc tỷ cứ mãi nghi ngờ Anh Hào huynh? Hay Hoa Cúc tỷ cho rằng chính Anh Hào huynh là người lạnh lùng, độc ác nọ?”

Vị tiểu thư cũng lên tiếng: “Bạch Cúc hỏi rất đúng. Và theo ta, Hoa Cúc quả là quá đa nghi. Bởi bản lĩnh như y, đến lo cho sinh mạng bản thân còn chưa xong, làm sao có thể trong một lúc xuất thần hạ thủ hết từng ấy kẻ địch?”

Hoa Cúc vẫn một mực nghi ngờ: “Vì ở đây quả là có điều đáng nghi. Thứ nhất, không sớm cũng không muộn, đúng vào lúc tiểu thư hoặc Hoa Mai tỷ ngất đi là người nọ xuất hiện hạ sát địch nhân. Thứ hai, cũng đúng vào thời điểm đó thì y hoặc là đã đi khuất mắt tiểu thư, hoặc bị ngất trước khi Hoa Mai tỷ ngất, nghĩa là không một ai trông thấy cả y và người lạnh lùng nọ có mặt cùng lúc. Biết đâu tất cả đều do y giở trò, đầu tiên là vờ đi khuất để sau đó dùng thân phận khác xuất hiện giết địch. Kế nữa là y giả vờ ngất và chờ Hoa Mai tỷ cũng ngất, sau đó y mới dùng bản lĩnh thật ra tay.”

“Theo Hoa Cúc nhận định, y quả là người đáng nghi.”

Hoa Mai phản bác một cách kiên quyết: “Y suýt mất mạng. Nhờ ta kịp thời ứng cứu nên chuyện y bị ngất là chuyện không thể nào giả vờ.”

Vị tiểu thư cũng bảo: “Thôi được, vì Hoa Cúc cứ mãi khăng khăng như thế, nên hãy nghe ta hỏi đây. Nếu y chính là người đó thì y được lợi gì khi chịu xuất lực giải cứu tất cả chúng ta? Nên nhớ, trên đời này dường như chưa có kẻ nào chịu làm một điều gì đó một cách vô công, chỉ trừ một người.”

Hoa Cúc rùng mình: “Chính Hoa Cúc cũng có ý ngờ y đúng là người đó, nếu không cũng là hậu nhân.”

Vị tiểu thư trợn mắt, sau đó cười phá lên: “Hoa Cúc ơi Hoa Cúc, phải chăng vì ngươi quá tận tâm với ta nên đã bị ám ảnh bởi người vô tình vô nghĩa nọ? Ngươi đừng làm ta chết vì cười. Y đâu thể là người nọ, càng không đủ tư cách để ngươi ngờ y là hậu nhân của người kia?”

Hoa Mai đưa mắt nhìn Trương Anh Hào khắp lượt và lắc đầu: “Dáng vẻ của y tuyệt đối không thể có liên quan đến người kia.”

Bạch Cúc thì thở dài: “Dựa vào đâu mà Hoa Cúc tỷ cho Anh Hào huynh có liên quan đến Vạn Diện tiên...”

Vị tiểu thư vụt ngắt: “Không được đề cập ngay đến danh xưng đó. Sao ngươi sớm quên mọi điều ta đã căn dặn hả?”

Bạch Cúc tái mặt toan biện bạch, chợt từ một nơi khuất lấp ở phía trước bỗng vang đến một tràng cười: “Vì sao Đặng Tiểu Hồng tiểu thư lại tỏ ra lo sợ khi nghe nhắc đến bốn chữ Vạn Diện tiên sinh? Đấy là một người dù muốn dù không cũng giúp cho cục diện võ lâm luôn giữ được sự thái hòa, tiểu thư nên ngưỡng mộ hơn là lo sợ mới phải. Ha ha...”

Hoa Mai chợt ngao ngán lắc đầu: “Vẫn là hắn, một âm hồn bất tán luôn theo ám chúng ta.”

Hoa Mai vừa dứt lời thì một vị công tử thiếu gia cũng vừa vặn xuất hiện, trong tay có mang theo một thi thể.

Sự xuất hiện quá nhanh của vị công tử thiếu gia làm Hoa Mai bối rối, có lẽ sợ câu nói có phần mạo phạm vừa rồi đã bị vị công tử nghe được.

Nhưng cũng may cho Hoa Mai, vị công tử có lẽ vẫn chưa nghe. Bởi khi vừa đến nơi, vị công tử liền ném thi thể nọ xuống trước mặt Hoa Mai: “Bổn công tử mang đến cho Hoa Mai tỷ một tin mừng. Có phải đây là kẻ suýt lấy mạng Hoa Mai tỷ?”

Mãi đến lúc này Hoa Mai mới có cơ hội nhìn vào hình dạng của thi thể nọ. Chỉ vừa nhìn qua, Hoa Mai bật kêu: “Chính là y. Công Tôn công tử đã tìm thấy thi thể y ở đâu? Và tại sao công tử biết y là kẻ suýt lấy mạng Hoa Mai này?”

Công tử Công Tôn mỉm cười: “Chết vô đối chứng. Nếu như bổn công tử chỉ tìm thấy thi thể y thì làm sao biết là y đã gây ra phiền não gì cho Hoa Mai tỷ? Cũng may là bổn công tử bắt gặp lúc y vẫn còn sống, chỉ bị chút ít thương thế ngoài da.”

Chuyển ánh mắt qua nhìn vị tiểu thư có tên họ là Đặng Tiểu Hồng, Công Tôn công tử nói tiếp với giọng kể công: “Do phát hiện y có sắc mặt khả nghi, Công Tôn Bạc này lập tức ra tay ngăn y lại để chất vấn. Nhờ đó mới biết Tiểu Hồng tiểu thư và nhiều gia nhân đang lâm nạn. Và vì muốn phục thù thay tiểu thư, tại hạ có phần nặng tay nên y sớm mất mạng. Nhưng trước đó cũng kịp nghe y tiết lộ một điều thật khó tin.”

Hoa Cúc chợt cau mày, hỏi xen vào: “Nhất định những gì y tiết lộ có liên quan đến nhiều cái chết bí ẩn do một người cũng bí ẩn không kém hạ thủ. Cho hỏi, phải chăng Công Tôn công tử ám chỉ chính là sự kiện này?”

Công Tôn Bạc lớn tiếng khen: “Hoa Cúc lúc nào cũng tỏ ra lanh lợi với nhiều nhận định đúng không thể ngờ. Không sai, chính là điều bí ẩn đó. Và nếu là Công Tôn mỗ không tình cờ nghe Tiểu Hồng tiểu thư lớn tiếng quở trách vì Bạch Cúc lỡ miệng đề cập đến Vạn Diện tiên sinh, có lẽ mỗ không xuất hiện. Và rồi cũng không bị Hoa Mai tỷ mắng là âm hồn bất tán.”

Đặng Tiểu Hồng vội lườm Hoa Mai: “Hoa Mai tỷ đã thất ngôn, lại còn để Công Tôn công tử nghe được, thật là đáng trách. Còn không mau tạ lỗi với Công Tôn công tử?”

Công Tôn Bạc vội xua tay: “Nếu nói ra để chờ nghe tạ lỗi, ngay từ lúc mới đến tại hạ đã nói rồi. Bất quá tại hạ muốn nhắc lại để mong đề tỉnh tất cả. Rằng giang hồ là nơi hiểm ác, đâu đâu cũng có thể là tai vách mạch rừng, sau này muốn nói gì cũng cần nên cẩn trọng.”

Hoa Mai vội chữa thẹn bằng cách đánh trống lảng, hỏi qua chuyện khác: “Mong Công Tôn công tử chỉ giáo cho, liệu gã kia trước khi chết có cho công tử biết người nào đã hạ thủ với nhiều đồng bọn của y không? Và rồi tại sao chỉ một mình y là có hồng phúc thoát mạng?”

Công Tôn Bạc mỉm cười: “Tại hạ có lời này, mong Hoa Mai tỷ nghe xong xin bỏ qua và chớ để tâm.”

Ngỡ sắp bị Công Tôn Bạc oán trách vì lời nói thất ngôn khi nãy, Hoa Mai định tìm lời biện minh. Nào ngờ Công Tôn Bạc vừa nhanh miệng hơn, vừa bất ngờ đề cập đến một chuyện hoàn toàn khác. Công Tôn Bạc bảo: “Là Hoa Cúc càng lúc càng tỏ rõ tư chất đáng khâm phục, khiến những gì Hoa Cúc nhận định thì mười phần hầu như đúng được tám, chín. Như người đã thay chư vị hạ sát bọn Hồng Vân Hội chẳng hạn, đúng như Hoa Cúc nghi ngờ, người đó sau khi tha mạng cho gã này, có bảo gã phải đưa tin về Hồng Vân Hội.”

Hoa Cúc giật mình: “Là tin gì?”

Công Tôn Bạc mỉm cười như thể đó là cách duy nhất hắn quen dùng khi nói chuyện với nữ nhân, nhất là một giai nhân: “Y phải đưa tin về Hồng Vân Hội, rằng Vạn Diện tiên sinh sẽ có ngày đến gặp và hủy diệt toàn bộ Hồng Vân Hội.”

Bạch Cúc bật kêu: “Vậy người đó chính là...”

Bạch Cúc không dám kêu nữa, chỉ lấy ánh mắt lo lắng nhìn Đặng Tiểu Hồng.

Đặng Tiểu Hồng lặng người, sau đó chợt hỏi Công Tôn Bạc: “Trước khi chết, gã này đã nói rõ như thế thật sao? Có nói thêm lời nào về diện mạo hoặc xuất thân võ học của Vạn Diện tiên sinh chăng?”

Công Tôn Bạc ngập ngừng: “Về diện mạo thì đúng là đã bị che kín. Còn về xuất xứ võ học...”

Hoa Cúc bồn chồn, nôn nóng: “Xuất xứ là thế nào?”

Thật đột ngột, Công Tôn Bạc vừa bất ngờ lao ào đến Trương Anh Hào, vừa quát to: “Là thế này. Đỡ!”

Bạch Cúc thất kinh, kêu vang lên: “Tại sao Công Tôn công tử lại...”

Đặng Tiểu Hồng lập tức trừng mắt, khiến Bạch Cúc sợ hãi, đành ngậm miệng lại.

Trong khi đó, Trương Anh Hào dù bị Công Tôn Bạc tấn công bất ngờ, nhưng vẫn kịp lách người tránh qua một bên.

Trương Anh Hào cũng quát trả: “Tại hạ với huynh đài vô oán vô thù, cớ sao lại bất ngờ động thủ?”

Phát hiện cách tránh chiêu của Trương Anh Hào có phần kỳ quái, Công Tôn Bạc gầm vang: “Ta có nhìn thấy ngươi lúc xuất thủ cùng bọn Hồng Vân Hội không hề có bản lĩnh này. Nói mau, công phu của ngươi là do ai truyền thụ? Vì sao ngươi luôn che giấu công phu sở học thật của ngươi?”

Với đấu pháp tấn công trực diện và liên hoàn, Công Tôn Bạc bắt đầu vây khốn Trương Anh Hào vào vùng chưởng ảnh chợp chùng.

Trái lại, Trương Anh Hào vẫn có phong thái bình thản khi lần lượt tránh hết chiêu này đến chiêu khác. Hắn còn bật cười ngạo nghễ: “Trương Anh Hào ta tại sao phải khai báo xuất xứ sư thừa cho một kẻ có miệng lưỡi độc địa như ngươi? Tốt hơn ngươi hãy nên thú thật, vì sao ngươi cố tình khen Hoa Cúc? Là ngươi muốn sỉ nhục Hoa Mai để hả giận, hay ngươi có dụng ý tạo sự đố kỵ giữa bọn họ, và đấy là kế ly gián của ngươi?”

Sau một loạt chiêu liên hoàn nhưng vẫn chưa làm gì được Trương Anh Hào, dù là chạm một mảy may vào góc áo, Công Tôn Bạc lại thay đổi đấu pháp với lời lẽ cay độc hơn: “Ta khen vì Hoa Cúc sớm nhận ra chân tướng của ngươi. Mau nói đi, ngươi vờ vĩnh như thế để làm gì? Phải chăng là có tà ý, muốn tạo sự gần gũi thân cận để có cơ hội thỏa mãn dục vọng thấp hèn của ngươi? Xem chiêu!”

Công Tôn Bạc xô ra một chiêu kình đầy uy lực.

Trương Anh Hào cười phá lên: “Ta giả vờ vì có tà ý thì sao nào? Hay ngươi đố kỵ vì vẻ hào hoa giả tạo của ngươi không đủ thu phục lòng mỹ nhân so với sự giả vờ của ta? Cho ngươi hay, nếu với bản lĩnh này, ngươi chưa có đủ tư cách cùng ta so tài cao thấp. Và không riêng gì ngươi, ta e rằng rằng khắp võ lâm cũng chẳng có ai phá nổi bộ pháp này. Ngươi nên tự lượng sức, thu chiêu về và dừng ngay hành vi hồ đồ này thì hơn. Đừng tự làm mất thể diện trước mặt mỹ nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play