Trương Anh Hào lại gượng cười: “Chính là đệ đang muốn nói về chuyện này. Đúng vậy, đệ nào dám khẳng định chắc chắn rằng mọi điều đệ đoán đều đúng. Huống chi, bao công phu sở học của đệ đều bị thủ pháp điểm huyệt của Hoa Cúc tỷ làm cho vô dụng, đệ không thể lắng nghe, cũng không thể phát hiện ra những gì mà chính Hoa Cúc tỷ còn không thể phát hiện. Tất cả chỉ là đệ tự suy đoán mà thôi.”
Bạch Cúc ngỡ ngàng: “Chỉ là suy đoán thôi sao? Vậy mà ngươi bắt bọn ta phải tin, phải chuyển đổi phương hướng? Nhỡ ngươi đoán sai thì sao? Hậu quả sẽ như thế nào, ngươi biết chăng?”
Trương Anh Hào nín lặng, không một lời giải thích, khiến Bạch Cúc càng nghĩ càng hận, vì đã để Trương Anh Hào lừa. Nàng giận dữ lớn tiếng: “Chủ ý của ngươi là muốn làm hành trình của chúng ta chậm lại, khiến bổn môn nếu có bị Hồng Vân Hội tấn công thì cũng không đủ người đối phó? Thật đúng như lời Hoa Cúc tỷ nói, ngươi làm gì có thiện ý khi nghĩ kế giúp bọn ta. Là ngươi muốn hại bọn ta, hại cả Mê Thù Môn thì có? Chao ôi, sao ta lại quá cả tin, để bị ngươi đánh lừa thế này?”
Bạch Cúc sẽ còn lớn tiếng mãi nếu như Hoa Cúc không bất ngờ bật kêu: “Đừng gào lên như thế nữa. Hãy lắng nghe xem nào. Hình như có điều bất ổn sắp xảy ra cho chúng ta.”
Rồi, cũng Hoa Cúc lại kêu, sau một thoáng quét mắt nhìn quanh: “Nguy rồi. Đúng là có người lén lút bám theo chúng ta thật.”
Đến lượt Bạch Cúc kêu, và kêu bằng giọng hoảng loạn: “Vẫn là hai người lúc nãy? Ôi chao, ở bên này cũng có địch nhân xuất hiện!”
Bạch Cúc vừa dứt lời, từ hai phía trái phải liền có hết thảy năm người xuất hiện. Họ bắt đầu vây kín xung quanh...
Chỉ có hai người là có dùng một mảnh lụa che kín phần nửa mặt bên dưới. Hai người này đúng là hai người lúc nãy đã đứng cạnh cỗ xe nơi ba người Trương Anh Hào từng ẩn nấp dưới gầm.
Một trong hai người này đã bất ngờ dành cho Trương Anh Hào những tia nhìn có phần tán thưởng. Và người đó còn hỏi Trương Anh Hào: “Đang đi theo hướng tây thì chợt chuyển dần lên hướng bắc, dường như đây là chủ ý của ngươi phải không? Nếu không, nha đầu Bạch Cúc vừa mới rồi đâu lớn tiếng trách mắng ngươi? Vậy là ngươi dù đã bị nha đầu Hoa Cúc dùng thủ pháp Phong Gân Bế Mạch điểm huyệt, ngươi vẫn đủ thông tuệ để đoán biết mưu đồ của bọn ta, và còn thừa năng lực để thuyết phục chúng tin lời ngươi? Tâm cơ của ngươi kể cũng khá đấy. Hừ.”
Hoa Cúc, Bạch Cúc vậy là tin Trương Anh Hào đã đoán đúng. Những người kia vì vận dụng kế ném đá dò đường, đã ngấm ngầm giám sát từng động tĩnh của nhóm người Hoa Cúc. Bởi vậy nên họ mới tỏ tường chuyện Trương Anh Hào đã bị thủ pháp độc môn của Hoa Cúc khống chế.
Tỏ vẻ hối hận, Hoa Cúc vừa đặt Trương Anh Hào đứng xuống, vừa lần lượt đưa mắt nhìn năm người đối phương: “Ta đã trách lầm ngươi. Giờ thì hai đầu thọ địch, nhân số song phương lại quá chênh lệch, bọn ta và ngươi có lẽ phải chịu chung số phận. Nếu có chết cũng mong ngươi đừng mãi oán trách ta.”
Và Hoa Cúc còn dùng tay, định vỗ vỗ lên người Trương Anh Hào.
Lúc này, bỗng có một địch nhân lớn tiếng quát: “Không được manh động. Nếu Hoa Cúc ngươi định dùng cách này để giải huyệt cho tiểu tử kia, e rằng ngươi đã quá xem thường bổn hội. Đánh.”
Năm người phe đối phương đều là cao thủ, không hề kém người chặn đánh Trương Anh Hào khi hắn đang trên đường tới Vương gia trang. Tiếng “đánh” vừa vang lên, cả năm người đều ào ào xông về Hoa Cúc, Bạch Cúc từ hai phía, khiến Hoa Cúc dù có ý định giải khai huyệt đạo cho Trương Anh Hào cũng chẳng còn cơ hội. Hoa Cúc vội thu tay về, đẩy Trương Anh Hào qua một bên.
Hoa Cúc thì lo cánh trái, Bạch Cúc bên phía phải, đồng loạt vận lực hất kình, lo đối phó với địch nhân.
Trương Anh Hào nhờ vậy mà có cơ hội đứng giữa Hoa Cúc và Bạch Cúc, lên tiếng mỉa mai: “Trương Anh Hào ta từng là bại tướng dưới tay một người quý hội. Sao bây giờ Hồng Vân Hội lại quá đề cao ta, lo đến nỗi không dám để Hoa Cúc cô nương giải khai huyệt đạo cho ta?”
Người che kín nửa mặt từng tán thưởng Trương Anh Hào nói: “Thêm một chẳng bằng bớt đi một. Ngươi đừng quá tự phụ, nghĩ bổn hội sợ một kẻ đã chứng tỏ phần nào sự thông tuệ là ngươi. Có tâm cơ thủ đoạn đến mấy, sinh mạng ngươi cũng đã được định đoạt. Phen này ngươi đừng mong thoát chết!”
Song quyền nan địch ngũ thủ. Hoa Cúc và Bạch Cúc do chỉ có hai, ít hơn so với phe đối phương đến ba người. Mặt khác năm người đối phương đều là cao thủ. Thế cho nên chỉ sau một vài lượt liên thủ phát kình của địch nhân, Hoa Cúc và Bạch Cúc đã rơi vào tình thế bị động, khó thể duy trì lâu hơn nếu không có kỳ tích nào xuất hiện làm cục diện thay đổi.
Và kỳ tích chợt đến khi Hoa Cúc đột nhiên hô hoán, gọi Bạch Cúc: “Bạch Cúc, muội liệu có băn khoăn gì không nếu ta bảo đã đến lúc ta và muội sẵn sàng liều thân, hy sinh cho đại sự bổn môn?”
Bạch Cúc quả là bậc anh thư hào kiệt khi dõng dạc đáp: “Muội chỉ hận một điều là chưa làm được gì nhiều cho bổn môn sau những gì bổn môn đã làm vì muội. Nhưng nếu đã đến lúc, thân này dẫu chết, muội cũng không tiếc nuối.”
Nghe đến đây, Trương Anh Hào giật mình vì có cảm nhận Hoa Cúc và Bạch Cúc sắp có hành động nào đó. Mà kết quả của hành động đó hẳn sẽ gây bất lợi thật nhiều cho đối phương, nhưng phải đánh đổi lại bằng chính sinh mạng của cả hai người Hoa Cúc.
Định lên tiếng ngăn cản cả hai người họ, Trương Anh Hào bỗng nghe một địch nhân quát: “Mau phát động thế công nhanh hơn. Đừng để lũ nha đầu có cơ hội thi triển độc môn Hóa Huyết Tọa Thiên. Tấn công mạnh nữa nào.”
Từng chiêu kình uy mãnh vây áp vào Hoa Cúc và Bạch Cúc, đấu pháp này của năm người Hồng Vân Hội quả thật đã làm Hoa Cúc và Bạch Cúc rối chân bận tay, khiến cả hai cho dù có muốn thực hiện bất kỳ hành động hoặc ý đồ nào đi nữa cũng chẳng còn thời gian để hành động.
Trương Anh Hào cũng nhân đó nói như khuyên nhủ họ: “Hai vị chớ hành động ngu xuẩn, chưa gì đã nghĩ đến chuyện tuẫn tiết hoặc liều thân. Chúng ta đâu phải đã hết mọi cơ hội? Huống chi, liệu bọn Hồng Vân Hội ngu xuẩn này có đáng cho hai vị uổng mạng chăng?”
Bạch Cúc lấp lóe tia hy vọng: “Ngươi có diệu kế gì chăng? Và liệu ngươi có thật sự muốn giúp bọn ta chăng?”
Người Hồng Vân Hội cười nhạt: “Đã sắp chết đến nơi, liệu còn cơ hội cho tiểu tử ngươi dùng trò giả dối ư? Dám mắng bọn ta ngu xuẩn, ngươi kể như đã tự chọn cho mình cái chết thê thảm nhất. Hừ!”
Trương Anh Hào bật cười: “Nói bọn ngươi ngu xuẩn cũng còn nhẹ đấy. Hóa ra ta đã quá đề cao bọn ngươi, ngỡ bọn ngươi vì tâm cơ cao minh hơn nên đã làm ta bẽ mặt một phen, vì để bọn ngươi lợi dụng. Kỳ thực chỉ là ta quá sơ sẩy, đã lặp lại cùng một mưu kế hai lần liên tiếp, vô tình tạo cơ hội cho bọn ngươi huênh hoang, đắc ý. Lần này thì không như thế đâu.”
Hoa Cúc đã hết chống đỡ nổi, chợt gắt: “Ngươi còn dông dài làm gì? Hãy nói ra quỷ kế của ngươi mau lên.”
Bọn người Hồng Vân Hội thì giận dữ, cũng là lo ngay ngáy là liệu Trương Anh Hào có diệu kế nào để thoát thật thì sao. Chúng ra chiêu ra thức loạn hơn, tung toàn bộ sở học vào mỗi việc là khống chế hoặc triệt hạ ba người Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào lại cười: “Hoa Cúc tỷ đừng lo cuống lên như vậy. Trước mắt chúng ta hãy mau tìm cách che mờ ánh mắt của đối phương đã.”
Nghe thế, Bạch Cúc bật kêu: “Lại dùng Phao Phao Mê Tâm Tán ư? Bọn ta làm gì còn tay để lấy và ném những vật đó ra?”
Bọn Hồng Vân Hội cười hô hố vì đắc ý. Vì quả thật nếu Hoa Cúc và Bạch Cúc còn cơ hội đó, có lẽ lúc này cả hai đã tận dụng để thi triển một loại độc môn được gọi là Hóa Huyết Tọa Thiên rồi. Nói chi là lấy Phao Phao Mê Tâm Tán và ném ra như lời Trương Anh Hào vừa đề nghị.
Trương Anh Hào thở dài: “Muốn toàn mạng thì phải chịu đựng một chút. Hoặc hai vị cô nương cố gắng chịu một vài chưởng, sau đó cùng Trương Anh Hào này ung dung thoát đi, hoặc ba người chúng ta cùng mất mạng. Điều đó tùy hai vị chọn.”
Bạch Cúc liền rít lên: “Ta lại tin ngươi lần này nữa vậy. Xem đây!”
Bạch Cúc rít xong liền cố tình nghiến răng, quyết hứng chịu một vài kình như Trương Anh Hào vừa xui bảo.
Bọn Hồng Vân Hội lại sợ Trương Anh Hào đã có diệu kế gì đó thật. Một người quát: “Không cần giết chúng nữa. Cứ động thủ tán loạn vào. Đừng để lũ nha đầu có cơ hội hành động theo lời tiểu tử kia.”
Một người khác thì giận dữ gầm to: “Cứ giết tiểu tử kia trước, lo gì lũ nha đầu sau đó không tự nguyện nạp thân. Đánh.”
Lời này vừa dứt, lập tức có ít nhất là hai người đã không hẹn mà cùng nhau quay về phía Trương Anh Hào, đồng loạt xuất thủ, quyết lấy mạng hắn.
Đã bị thủ pháp điểm huyệt khống chế, lại bị hai người đối phương cùng xông vào hạ thủ một lượt. Trương Anh Hào thay vì lo cho bản thân thì lại bất ngờ hô to: “Vậy là hai vị có cơ hội rồi đó. Còn chờ gì nữa mà chưa ném Phao Phao Mê Tâm Tán ra? Mau!”
Đầu tiên là Hoa Cúc có cơ hội, do một địch nhân phía nàng đã quay qua lo triệt hạ Trương Anh Hào. Hoa Cúc lập tức lấy vật nọ ra và kịp ném đi trước khi bản thân nàng suýt bị một kình của địch nhân đập vào người.
“Bụp!”
Màn khói đen liền hiển hiện, sau đó tăng thêm lên khi đến lượt Bạch Cúc rốt cuộc cũng có cơ hội ném Phao Phao Mê Tâm Tán ra.
Bị màn khói đen che mờ ánh mắt, năm người phe địch nhân nhất thời hoảng loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT