Hoa Cúc thất kinh, định phản ứng. May thay ở bên tai đã có tiếng Trương Anh Hào thầm thì vang lên, khiến Hoa Cúc kịp thời bình tâm, tỉnh táo lại.

Có lẽ đó là tình trạng cũng đã xảy đến với Bạch Cúc. Vì giữa màn khói đen mênh mông như biển lớn, ngoài tiếng bọn người Hồng Vân Hội huyên náo gọi nhau, bảo phải đuổi theo và bắt cho bằng được nhóm người Hoa Cúc, Mê Thù Môn, thì tuyệt đối không có bất kỳ thanh âm nào của Bạch Cúc vang lên.

Một lúc lâu sau, khi màn khói tan dần, cũng là lúc bầu trời đêm bắt đầu buông xuống, giữa đêm trường chỉ còn lại một cỗ xe ngựa với hai con tuấn mã cứ run lẩy bẩy vì sợ hãi, và hai người cố tình che kín diện mạo dưới lớp lụa đen trùm nửa mặt.

Hai người này không một lần nhìn nhau, cũng chẳng nhìn ngang nhìn dọc. Họ cứ nhìn chằm chằm về phía trước, nơi chỉ còn sót lại một vài tia sáng hiếm hoi lấp ló chiếu sau núi, trước lúc trời đổ tối hoàn toàn.

Họ bất động như thế một lúc lâu, sau đó có một người lên tiếng: “Chúng đã thoát?”

Người thứ hai như chỉ chờ có thế thì liền gật đầu: “Chúng ta phải làm gì?”

Người thứ nhất bảo: “Cứ tiến hành theo kế sách đã định. Phát lệnh đi.”

Người thứ hai lại gật đầu, nhưng lần này có kèm theo tiếng cười lạnh: “Thật không ngờ Mê Thù Môn vẫn còn có hậu nhân. Nhưng không sao, chúng còn một thì giết một, còn hai thì giết hai. Đi. Ha ha...”

Hai người kỳ quặc này vừa đi khuất, dưới gầm xe liền có tiếng ho sặc sụa đột ngột vang lên: “Lấy tay thúi ngươi ra. Ngươi nghĩ thính lực chúng tinh tường lắm sao? Đến nỗi dù ta đã bế kín hô hấp, ngươi vẫn lo chúng phát hiện cả ba chúng ta đang ẩn thân ở một chỗ ngu ngốc thế này?”

Một chuỗi những tiếng ho khác cùng vang lên liền kế: “Đúng là ngu ngốc mới chọn chỗ nguy hiểm này để ẩn thân. Họ Trương ngươi không còn kế nào khác hay hơn sao? Nhìn xem, quần áo của ta vậy là bẩn hết rồi. Hừ.”

Trương Anh Hào là người đầu tiên bò nhoài người chui ra từ dưới gầm xe. Khi đã ra ngoài, Trương Anh Hào bảo: “Không thể để hai vị chui ra theo cách bất tiện, hãy chờ tại hạ nâng cỗ xe lên.”

Và Trương Anh Hào dồn lực, nhấc một bên cỗ xe lên.

Theo sau đó, Hoa Cúc và Bạch Cúc lần lượt xuất đầu lộ diện.

Nhân cơ hội Trương Anh Hào còn bận tay nâng cỗ xe, thêm một lần nữa Hoa Cúc xuất kỳ bất ý điểm huyệt chế ngự.

Bị điểm huyệt, Trương Anh Hào thoát lực, làm cho cỗ xe đang nâng chợt đổ xuống.

Phát hiện việc đó, vì sợ cỗ xe nện vào Trương Anh Hào, Bạch Cúc vội đẩy Trương Anh Hào qua một bên, sau đó mới chạy đến đỡ hắn đứng dậy.

Bạch Cúc vừa định tìm cách giải khai huyệt đạo cho Trương Anh Hào, thì bỗng nghe Hoa Cúc cười nhạt: “Bạch Cúc muội chớ vội quên môn quy bổn môn. Huống hồ bản lĩnh của muội chưa chắc đã có đủ tư cách giải khai thủ pháp điểm huyệt độc môn này.”

Bạch Cúc sững sờ, rụt tay về: “Hoa Cúc tỷ nỡ nào nặng tay, dùng thủ pháp Phong Gân Bế Mạch chế ngự người đã mấy lần nghĩ kế giúp chúng ta thoát hiểm?”

Hoa Cúc lạnh giọng, vừa nói vừa trừng mắt, như để áp đảo Bạch Cúc sau những lời trách mà nếu Bạch Cúc không nói có lẽ Hoa Cúc cũng tự nhận ra: “Ngươi không nhớ những gì y vừa nói ư? Và nếu nhớ, có lẽ ngươi cũng không quên nguyên nhân vì sao bổn môn đến tận đây? Hừ, có lẽ y là kẻ duy nhất biết về thảm biến của Vương gia. Vì vậy y cũng chính là đối tượng bổn môn cần tìm. Do vậy, ngươi đừng vội tin vào những hành vi mà thoạt nhìn cứ như y là vì thiện ý nên mới giúp chúng ta. Huống chi...”

Nói đến đây, có lẽ vì thấy sắc mặt Bạch Cúc phần nào thay đổi, không còn áy náy chuyện Hoa Cúc nặng tay chế ngự Trương Anh Hào nữa, nên Hoa Cúc đột nhiên thở dài: “Mà thôi, ta không nói nữa. Tóm lại mọi hành động của ta đều vì bổn môn. Dù không muốn, ta cùng chẳng còn cách nào khác. Chúng ta đi thôi.”

Hoa Cúc nhấc Trương Anh Hào lên, quay người đi trước.

Bạch Cúc vội theo chân: “Hoa Cúc tỷ định quay về chỗ tiểu thư ư?”

Hoa Cúc càng đi càng tỏ ra khẩn trương: “Do sơ suất của ta và ngươi khiến bổn môn bị bại lộ quá sớm so với chủ trương của tiểu thư. Chúng ta đành phải nhanh chóng quay về cùng tiểu thư đối phó Hồng Vân Hội.”

Nghe vậy, Bạch Cúc cũng khẩn trương, cùng Hoa Cúc lao đi thật nhanh.

Đúng lúc này, Trương Anh Hào chợt lên tiếng: “Hoa Cúc tỷ có chịu nghe đệ nói đôi lời?”

Hoa Cúc khẽ nạt: “Nếu ngươi muốn giải thích thì bây giờ chưa phải lúc. Hãy chờ bọn ta đối phó xong bọn Hồng Vân Hội đã.”

Trương Anh Hào thở dài: “Nếu là vậy, thà Hoa Cúc tỷ xử lý đệ ngay lúc này thì hơn. Để khi rơi vào quỷ kế của bọn Hồng Vân Hội, Hoa Cúc tỷ khỏi phải vướng bận vì cứ mang Trương Anh Hào này bên người.”

Hoa Cúc cười: “Người chớ quá lo. Vì đến lúc cần, ta sẽ có cách an bài cho ngươi. Và sẽ xử lý ngươi khi chúng ta thật sự chặn đứng mọi mưu toan của bọn chúng.”

Bạch Cúc cũng phụ họa theo Hoa Cúc: “Không sai, bổn môn sau thời gian dài ấp ủ mưu đồ báo thù và chấn hưng môn phái, chúng ta đã xây dựng nên nhiều chỗ ẩn thân bí mật. Ngay như ở chỗ tiểu thư cũng có bí đạo để đùng khi cần thiết, như là...”

Trương Anh Hào chợt tái mặt và thì thào: “Sai rồi. Đừng nói thêm gì nữa, cũng đừng quay về chỗ tiểu thư của hai vị, kẻo càng nói càng sai. Hãy đổi qua hướng khác, nhưng đừng đột ngột quá. Cũng đừng hỏi gì tại hạ vào lúc này. Mau thực hiện đi.”

Bị Trương Anh Hào đột ngột ngắt lời, Bạch Cúc đáng lẽ phải giận dỗi hoặc hoang mang thì thay vào đó nàng lại tin lời, cũng thì thào khuyên ngăn Hoa Cúc: “Chúng ta nên đổi hướng thôi, Hoa Cúc tỷ. Vì dường như y đã thầm đoán ra đang có âm mưu bất lợi nhắm vào chúng ta.”

Hoa Cúc cũng có một thoáng ngần ngừ, nhưng sau đó vẫn khăng khăng không đổi hướng.

“Y đã bị thủ pháp của ta chế ngự, làm gì còn bản lĩnh để phát hiện điều mà chính ta vừa ngưng thần lắng nghe cũng không hề phát hiện. Hãy hiểu đây là quỷ kế của y, chỉ mang đến điều lợi cho chính y thì đúng hơn.”

Bạch Cúc nửa tin nửa ngờ, đành thì thào hỏi Trương Anh Hào: “Ngươi không thể giải thích rõ hơn sao?”

Trương Anh Hào cười gượng: “Nếu chờ nghe tại hạ giải thích xong, hai vị mới nghĩ đến chuyện đổi hướng thì đã muộn. Thôi thì tùy hai vị.”

Bạch Cúc thầm hoảng, lại bảo Hoa Cúc: “Hoa Cúc tỷ đừng quá đa nghi nữa, trái lại nên tin lời y thì hơn. Vì đây không phải là lần đầu muội thấy rằng những gì y nói hoặc những gì y sắp đặt dường như sau đó đều đúng cả. Hoa Cúc tỷ hãy mau mau có quyết định.”

Hoa Cúc bị dao động, cực chẳng đã đành phải đổi hướng, đi chếch dần qua hướng khác. Nhưng nàng vẫn phải lên tiếng đe dọa Trương Anh Hào: “Tuy ta chưa có thời gian tra hỏi nhiều về ngươi, nhưng dù sao ta cũng đã biết ngươi là hạng có lắm mưu ma quỷ kế. Nếu lần này lại bị ngươi lừa gạt, hãy chuẩn bị sẵn đi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thủ đoạn của Hoa Cúc này. Hừ.”

Như sợ lại bị Hoa Cúc mắng nếu diễn biến này hóa ra chỉ là kế giả của Trương Anh Hào, Bạch Cúc cũng phụ họa, bắt chước Hoa Cúc, đe dọa Trương Anh Hào: “Ngươi cũng đừng nghĩ Bạch Cúc ta là hạng người cả tin mà tìm kế này kế nọ lừa gạt. Cho ngươi hay, nếu cần, ta cũng có cách làm cho ngươi sống dở chết dở. Hãy liệu đó mà có lời giải thích hợp lý. Hừ.”

Mãi đến lúc này, vì thấy hướng đi chuyển đã lệch đi khá nhiều so với lúc đầu, Trương Anh Hào có phần yên tâm, bắt đầu giải thích.

Đầu tiên, Trương Anh Hào hỏi: “Có lẽ hai vị đã từng nghe biết nhiều về những mưu kế, như điệu hổ ly sơn, hoặc giương đông kích tây? Vậy còn kế ném đá dò đường, liệu hai vị có am tường?”

Hoa Cúc cau mặt: “Ngươi muốn ám chỉ hai người kỳ bí vừa rồi đã có những lời không thật? Thật ra họ vẫn chưa biết Quán trà đệ nhất Thượng Thanh là do bổn môn lập ra?”

Trương Anh Hào thở dài ngao ngán: “Điều đó thì họ thừa biết, qua sơ suất của hai vị như lúc nãy Hoa Cúc tỷ đã tự thú nhận. Và nhất là qua nhiều loạt Phao Phao Mê Tâm Tán được hai vị ném ra theo chủ ý của tại hạ. Bất quá, qua những lời của hai người kỳ quặc khi nãy, tại hạ càng nghĩ càng nhận ra rằng tâm cơ như họ mới đáng gọi là tâm cơ. So với họ, tâm cơ của tại hạ chỉ là trò trẻ con. Đến nỗi mọi mưu toan của tại hạ không những bị bọn họ đoán ra, mà còn bị lợi dụng, lấy kế của tại hạ phục vụ cho kế khác cao minh hơn của họ.”

Bạch Cúc nôn nóng: “Ngươi nói chi những lời dài dòng khó hiểu đó? Ngươi nghĩ họ đang có thủ đoạn gì? Ngươi cứ việc nói thẳng ra, có khi sẽ nhanh hơn và dễ hiểu hơn...”

Trương Anh Hào liếc nhìn Hoa Cúc: “Bạch Cúc cô nương vẫn không hiểu, vậy còn Hoa Cúc tỷ thì sao?”

Hoa Cúc bắt đầu lo sợ: “Tuy ta chỉ hiểu mơ hồ, nhưng dường như ngươi muốn nói vừa rồi hai người nọ đã biết ba người chúng ta ẩn ngay bên dưới gầm xe?”

Trương Anh Hào thở dài: “Không sai, vì nghĩ họ đã biết nên tại hạ đoán rằng những lời đó là họ cố tình nói cho chúng ta nghe. Sau đó, họ giả vờ bỏ đi, nhưng kỳ thực chỉ là chờ hai vị đi đến đâu là họ cứ lẳng lặng bám theo đến đó.”

Bạch Cúc thất kinh, định quay đầu nhìn quanh, Hoa Cúc kịp phát hiện nên gắt: “Đừng có những hành động ngu xuẩn. Hãy vờ như không biết gì, và đừng quên dù ngươi có muốn kiếm tìm thì cũng chớ mong nhìn thấy họ.”

Nghe thế, Trương Anh Hào bảo: “Đa tạ Hoa Cúc tỷ đã có ý tin theo đệ. Và bây giờ, đệ xin nói rõ hơn.”

Hoa Cúc bĩu môi: “Ngươi thích nói cứ nói. Nhưng đừng thấy ta tin mà chưa gì đã có lời đa tạ. Vì chưa hẳn những gì ngươi vừa nói đều đúng sự thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play